Trình Tử Diệp tôi là một người có số phận gia đình bất mãn bố mẹ mà bỏ đi mà trốn nợ. Suốt ngày, một tháng không chỗ nương tựa, vui tấm thân trong những công việc nặng nề, bản thân là một Beta từng ngày từng tấm thân mồ hôi mà vui lưng mà trả nợ. Tấm chôn thân không người nương tựa không bạn không bè không một gia đình bé, trong tay tôi không còn chỉ còn những ngọn sóng còn lại vây quanh tôi, chỉ nó mà lòng tôi êm ả.
Trình Tử Diệp đứng giữa những con sóng ào ào dạt vào bờ nó muốn như giữ chân cậu lại không cho cậu ra ngoài xa hơn muốn níu kéo lại không muốn người đó dạt ra ngoài khơi xa.
- “Muốn lại gần nó, muốn lại gần nó quá! Con sứa biển đẹp thật mình muốn lấy nó! ”
Bàn tay cậu vươn lên như muốn chạm vào thứ gì đó nhưng nó lại không thể tồn tại, nó chìm sâu trong đáy biển lặng lẽ ấy. Ánh mắt cậu vô hình, nhìn trước chỉ thấy có một con sứa biển như đang cố ôm chặt lấy bản thân cô độc ấy. Chàng trai ấy nhìn nó trông rất đẹp muốn mang nói về mà ôm lấy thật chặt không thì sẽ lại bỏ cậu một mình.
[ Lộp bộp lộp bộp ]
Tiếng bước chân của người đàn ông bước nặng nề trên làn nước đang vỗ vào bờ ấy.
“Trình Tử Diệp!!! ”
Phía sau cậu là một giọng của người đàn ông nói lớn như đang muốn kéo cậu quay về hiện thực, thực tại không phải là thứ ảo giác tạo nên nó.
“Trình Tử Diệp!! Mau quay lại đây! ”
Giọng nói người đàn ông ngày càng lớn. Người đàn ông vừa chạy lại, vừa gọi to. Cậu quay lại với hai dòng nước mắt lăn dài trên ngò má ấy với đôi mắt đỏ ủng của cậu hình như cậu khóc rất nhiều, chàng trai nhỏ bé đứng giữa bờ biển miệng lẩm bẩm điều gì đó như đang muốn nói hết tâm sự của cho anh ấy nghe. Hình như điều tâm sự ấy lại bị gác lại. Cậu nghẹn ngào, như đang nín chặt lấy những giọt nước mắt không cho người đó nhìn thấy. Cậu cất tiếng nói:
- Con sứa.... nó rất đẹp! Anh... có thể lấy giúp em không?
Cậu nói chậm rãi. Cậu muốn con sứa nhưng nó lại rất khó lấy luôn chìm vào vùng biển sâu không thể nào lấy được. Nhưng người đàn ông đó sẽ lấy cho cậu bất cứ thứ gì mong nó có thể làm cậu thấy vui người đàn ông đi đến, lại gần bên cậu, chậm rãi nói:
“Thứ đó rất khó lấy! ”
Rồi sau đó ôm cậu vào lòng. Hình như cậu cảm thấy sự ấm áp mà vùi trong lòng của người đàn ông đó, cậu như đang vỡ oà, có lẽ anh chính là ánh hào quang đón cậu trở về hiện thực. Chàng trai ôm lấy người đang ôm cậu.
“Về thôi! Anh sẽ nấu cho em một món mà em thích nhé! ”
Trình Tự Diệp chỉ khẽ gật đầu khuôn mặt cậu trở lên tốt hơn nhưng những giọt nược mắt ấy vẫn đọng lại trong khoé mắt, người đàn ông lặng lẽ hôn lên đôi mắt đã khóc nhiều ấy. Hai người bước đi lặng lẽ âm thầm, cậu lặng lẽ đi theo bóng lưng che trở của người đàn ông đó mà không quên quay lại nhìn bờ biển mà mình nhìn thấy con sứa xanh ở đó mà về nhà. Bước vào căn nhà quên thuộc, rộng lớn người đàn ông lạ mặt đó là Hàn Châu là chủ tịch Hàn đứng đầu thế giới về ngành thương mại du lịch người mà được Trình Tử Diệp đỡ sau một nhát súng khi đang thương lượng với một đối tác, anh có thù oán với một người nên người đó muốn dìm anh vào chỗ chết nhưng người đó lại không bao giờ thực hiện được, nên Hàn Châu luôn bị người ta đột kích muốn chém giết mọi nơi. Lúc đấy Trình Tử Diệp phát hiện phản xạ kịp đã lao ra chen vào cuộc nói chuyện giữa bọn họ trước khi một viên đạn súng được nổ ra.
Ba năm trước, tại đường Biên Đông trước công ty Musie
- Cảm ơn chủ tịch Hàn đã rót vốn vào công ty của chúng tôi!
- Không sao! Điều cần làm!
Lúc đó Trình Tự Diệp đi ngang qua thì thấy một người đàn ông đang cầm súng hướng về một ai đó. Lúc này Trình Tử Diệp là một người làm trong xã hội đen thì khi gặp súng là một điều hết sức bình thường nên hiên ngang đến và nói chuyện tự nhiên với hắn.
- Người như mày đang chuẩn bị bắt ai đấy! Hay là mày bắn tao!
- Mày là thằng điếm nào tránh ra! Đừng làm gáng chân tao! Bộ mày thích chết à!
- Đúng đấy! Mày thử nổ súng xem!!
Trước câu nói của cậu làm cho tên định bắn người khác kia sợ mất hồn.
Lúc ấy cậu mới ngộ ra người đàn ông đang đi vào trong xe là người đàn ông sẽ bị ngắm và bắn chết vì vậy cậu đã chạy với tốc độ nhanh nhất để có thể đi đến đỡ một viên đạn cho hắn.
- “Thì ra hắn ta là đang bắn người đàn ông đó! Mình sơ suất quá rồi! Biết thế vừa nãy mình đã bắn chết ông ta rồi! ” Xin thứ lỗi anh cho tôi nhờ một chút việc được không?
Người đàn ông ấy lên tiếng, giọng anh ta trầm xuống với khuôn mặt lạnh lùng, khiến cậu cảm thấy khó xử: