Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 1: Một ngày hè oi bức



Tôi vẫn nhớ, ngày hôm đó là ngày mà tôi chuẩn bị vào năm cuối cấp 3, lúc đó là đầu tháng 8 nhưng thời tiết vẫn vô cùng oi bức. Buổi trưa, tôi nằm dài trên sàn nhàđể cảm nhận một chút mát lạnh từ những lát gạch trơn, bên cạnh tất nhiên là chiếcquạt máy đang chạy, mẹ đang ngồi nhặt rau thấy tôi than thở liền cất lời:

- Cô gái của tôi ơi, con là con gái đó, nằm dài ra sàn nhà như vậy nhỡ như khách đến nhà thấy thì phải nói làm sao?

Tôi nhanh nhảu đáp lại:

- Mẹ yêu của con ơi, thời tiết nóng như vậy, khách còn không muốn bước ra khỏi cửa nhà mình chứ huống chi đến đây làm khách, mẹ cứ yên tâm nhá!

Tôi cười hề hề ngốc nghếch, mẹ tôi tiếp lời:

- Đúng là con gái lớn rồi, gì cũng có thể trả lời được. Để xem sau này lấy chồng rồi, còn có thể nhanh nhạy như vậy không.

Tôi bĩu môi, tiến đến lại gần:

- Con đi lấy chồng rồi, mẹ ở đây sẽ không còn ai trả lời nữa, lúc đó mẹ đừng buồn mà gọi điện thoại kiếm người con gái yêu của mẹ là con đó nha!

Mẹ tôi cười rồi im lặng, tôi biết, nếu sau này tôi đi lấy chồng, mẹ tôi hẳn sẽ cô đơn lắm. Gia đình tôi gồm ba người, ba tôi là người công việc, hay đi làm ăn xa, lâu lâu mới trở về, mẹ tôi ở nhà bán hàng nước trước nhà cho bận việc, còn tôi ngoài thời gian đi học ra thì hầu như sẽ ở nhà với mẹ tôi, vì tôi biết rằng, chỉ lúc thời gian như vậy, mình mới có nhiều thời gian ở bên gia đình, sau này học đại học xa nhà, rồi đến đi làm, hoặc lấy chồng sinh con, sẽ khó có thời gian trở về, nên tôi rất trân trọng hiện tại.

Đến tối, tôi ngồi trên bàn để sắp xếp các tài liệu kiến thức ở các lớp luyện thi, thở dài một cái, suy nghĩ trong đầu về việc chuẩn bị tinh thần bắt đầu một học kì mới, sẽ là một năm vật vã khi phải đối mặt với những áp lực về điểm số, kiến thức, trường đại học, những thứ xa vời hơn nữa.

Khoảng 22 giờ tối, tôi nhảy lên giường nằm để chuẩn bị đi ngủ, nhưng cũng giống với các bạn trẻ hiện nay, tôi cầm điện thoại và bắt đầu lướt trang mạng xã hội, chủ yếu cập nhật tin tức của bạn bè như nào mà thôi, nhìn ngắm các hình ảnh du lịch và ăn uống của bạn bè trước khi chuẩn bị vào năm học mới, tôi chợt nhìn thấy một bài đăng của một chàng trai, anh ấy đăng một câu nói: ” Cho dù sao này có như thế nào đi nữa, dù trải qua một trăm năm hay một ngàn năm, tôi vẫn sẽ yêu em như lúc hiện tại “.

Tôi chợt bật cười, trong lòng thầm nghĩ, một ngàn năm sau không biết anh ấy còn nhớ được kiếp trước anh ấy là ai không chứ đừng nói đến việc nhớ về người yêu, thật ra tôi cũng là một người mơ mộng thích đọc tiểu thuyết, ví dụ tôi là cô gái đó, tôi cũng sẽ rất hạnh phúc. Tôi cài đặt báo thức, tắt máy rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác như mình đang rơi giữa không trung vậy, xung quanh thì tối đen, tôi nghĩ chắc rằng là mình đang mơ, nhưng sao…cảm giác chân thực quá vậy. Tôi thử mở mắt ra xem, nhưng lại không thấy gì, cứ như đang chơi cầu tuột không đáy vậy, cứ trôi hoài trôi hoài, đến khi ở dưới có một chấm sáng nhỏ.



Cố gắng mở to mắt xem kĩ là gì thì từ chấm nhỏ đã thành vòng tròn lớn, khi chân chạm đến vòng tròn đó, bỗng xung quanh phát sáng, sáng đến chói cả mắt, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại mặc kệ việc rơi xuống. Thầm nghĩ, đây chỉ là mơ, cho dù mình có rơi từ tầng 20 cũng chả có sao, bất quá chắc chỉ giật mình đôi chút.

Tiếp đến, tôi nghe một tiếng “Bịch” rất lớn, nỗi đau từ mông tôi bắt đầu lan ra xung quanh, cảm giác tê tê bắt đầu xuất hiện, lúc đó tôi mới nhận ra, là mông của tôi, khi rơi xuống là mông tôi tiếp đất đầu tiên. Tôi chỉ có thể lấy tay ôm cái mông tôi rồi lai oai oái, chưa kịp nhìn xung quanh là như thế nào, bỗng chợt nghe tiếng cười khúc khích đằng sau, tôi cố kìm nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn là ai, là ai có thể cười trên nổi đau của người khác như vậy.

Theo hướng mắt của tôi, từ xa có một cái cây cổ thụ xanh biếc, dưới gốc cây có một chàng trai đang ngồi cười khe khẽ, chỉ có điều đầu tóc và trang phục hơi kì lạ, mái tóc đen nhánh, dài mượt được búi theo kiểu nửa đầu, cố định bằng một cây trâm bằng ngọc, áo dài mặc thành hai lớp trong đậm ngoài nhạt, thêm một lớp áo vải mỏng được khoác ở ngoài, chưa bàn đến diện mạo, một khí chất thanh cao toát ra từ người con trai ấy.

Tôi khẽ nhíu mày, đúng là mơ rồi, nhưng sau nằm mơ mà lại bị đau mông đến vậy, không nghĩ nhiều, tôi liền cất lời:

- Anh trai đằng ấy à, tôi ngã đau như vậy, anh cảm thấy vui lắm sao? Còn ngồi ở đấy mà xem trò cười của tôi vậy?

Tôi ngồi dậy, xoay người xoa xoa cái mông yêu dấu, đến khi ngẩng đầu lên, chàng trai đó đã đi đến trước mặt, mỉm cười rồi khe khẽ cất lời, âm thanh trầm lặng như khi tôi tưởng tượng giọng của các anh nam chính trong những truyện ngôn tình mà mình đã đọc gần đây.

- Đây là khu vườn của nhà ta, cô nương từ đâu trên trời rơi xuống trước mặt của ta, trong sân vườn của ta, ta chưa gọi người đến bắt cô nương tội xâm phạm đã là tốt lắm rồi.

Giọng điệu nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt cười híp lại, lúc đó tôi mới nhìn kĩ khuôn mặt người đó, quao, tôi thốt lên trong lòng, đúng là soái ca ngôn tình đây rồi, ngũ quan hài hoà, mắt phượng mài ngài. Ôi, mình nằm mơ cũng có thể tạc được mẫu hình như vậy sao, thật hay quá đi!! Tự thưởng cho mình mười điểm!!! Quay lại với hiện tại, tôi chả biết trả lời sao, dù gì mình cũng chỉ mới đến đây, chỉ có thể tìm cách kiếm cớ rồi bỏ đi thôi vậy, tôi ấp úng một lúc rồi trả lời:

- Thật ra thì ‘tui’ cũng không biết ở đây là nhà của anh, vậy xem như là ‘tui’ có lỗi đi vậy. Cho ‘tui’ xin lỗi… Nhưng mà chỗ ra ngoài ở đâu vậy ạ,’ tui’ sẽ rời khỏi đây ngay lập tức!!!

Chàng trai im lặng một lúc rồi đưa ngón tay thon dài hướng bên trái, chỉ vào phía xa rồi đáp lời: “ Đi thẳng hướng đó sẽ có cửa phụ đi ra phía bên ngoài, cô nương có thể đi.” Lời nói ngắn gọn, không mang theo ý gì, tôi liền gật gật đầu ra vẻ cảm ơn rồi đi theo hướng chàng trai chỉ, thầm nghĩ rằng chắc do mình cũng qua lỗ mãng rồi.

Sau khi tôi rời đi, bỗng có một bóng ảnh sau lưng chàng trai, cung kính hành lễ rồi cất giọng: “ Chủ tử, sao người không giữ cô ta lại, tra hỏi cô ta đến từ đâu? Cách nói chuyện có vẻ kì lạ, tự dưng lại xuất hiện ở đây không biết rằng có âm mưu gì đó, hay để thuộc hạ bắt cô ta lại rồi tra khảo?”.

Chàng trai đó chỉ khe khẽ cầm chiếc quạt giấy lên, đôi mắt bình tĩnh đáp lời: “ Theo như ta quan sát ban nãy, mặc dù cô ấy nói chuyện không được bình thường nhưng nhìn vào chất liệu vải áo trên người mặc thì không phải loại rẻ tiền, ngươi đi theo cô ấy xem là người ở phủ nào, cứ quan sát vài ngày, không cần về báo cáo ta vội.” Chỉ nghe câu “ Thần tuân lệnh” rồi lập tức biến mất.

Tôi không nghĩ rằng, sau này chúng tôi còn sẽ lại gặp nhau dài dài, chắc chắn đây là định mệnh đã an bài rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.