Liêu Nhàn

Chương 37



Sau khi Ôn Lê rời đi, Ôn Chủy Vũ chăm chú xem tài liệu.

Tài liệu rất dài, lại chứa nhiều thông tin cô chưa từng biết tới, vì vậy Ôn Chủy Vũ chỉ có thể từ từ đọc lại.

Thông tin bên trong đại khái được chia thành hai phần, bao gồm mô hình quản trị của công ty khác và phân tích tình huống thực tế. Mặc dù giữa các công ty và các ngành hàng luôn tồn tại sự khác biệt, mỗi ngành lại có tiêu chuẩn riêng, nhưng công việc quản lý doanh nghiệp và quản trị tài chính đều được đồng bộ bởi quy chế của hệ thống quản lý, ngoài ra chỉ cần sửa đổi chi tiết dựa theo trường hợp của bản thân là có thể áp dụng được. Những việc này có thể tìm đến các công ty tư vấn hoặc nhân sự có chuyên môn cao, cũng có thể xây dựng theo cách riêng tùy vào hoàn cảnh cụ thể.

Có thể lấy phòng tranh của cô để làm ví dụ. Côn Luân Họa Thất vừa được thành lập cách đây không lâu, quy mô hiện tại vẫn còn nhỏ nên những hệ thống quản lý này chỉ được áp dụng một phần. Những mục như kế hoạch ba năm, năm năm hay dòng vốn hạt giống(1), cô cũng chỉ có thể xem lướt qua. Không cần nói đến kế hoạch của vài ba năm sau, hiện tại nếu cô có thể hiểu được mấy việc trước mắt cũng coi như không tồi. Còn về nguồn vốn dự phòng, dù bây giờ phòng tranh không vướng nợ nhưng vẫn luôn thiếu tiền. Tất cả tiền của cô đều rót vào phòng tranh, giờ đây phải chuẩn bị vay vốn để mở rộng nên không còn tiền để phòng khi phát sinh chuyện khẩn thiết hay dùng cho lúc khó khăn. Giả sử phòng tranh thật sự gặp phải trở ngại, số quỹ đầu tư ít ỏi kia cũng không đủ thấm vào đâu. Nhưng nếu áp dụng tốt hệ thống quản lý, chi phí vận hành nội bộ sẽ được giảm bớt rất nhiều, cô cũng có thể thư thả hơn.

Ôn Chủy Vũ đã liên hệ với chuyên gia tư vấn quản lý doanh nghiệp, hai bên cũng đã tiến hành thảo luận, cô cảm thấy có thể áp dụng hệ thống này.

(1) Vốn hạt giống (启动资金): hay seed money/seed capital là thuật ngữ chỉ dòng tiền đến từ cá nhân, tổ chức có liên quan đến việc thành lập quỹ đầu tư. Quỹ này được huy động để phát triển ý tưởng cho một doanh nghiệp hoặc một sản phẩm mới, thường chỉ đủ để trang trải chi phí ban đầu cho đến khi có thể đề xuất ý tưởng kinh doanh cho nhà đầu tư mạo hiểm.

Phần tài chính – kinh tế chủ yếu là phân tích tình huống thực tế. Sơn vô thường thế, thủy vô thường hình. Các vấn đề như định vị thị trường, định hướng kinh doanh, tình hình tài chính, cạnh tranh kinh doanh v.v. đều góp phần quyết định tương lai của doanh nghiệp, mà những vấn đề này chỉ có thể đúc kết thông qua kinh nghiệm. Phải phân tích dự đoán trước, sau đó mới tiến hành thực hiện, còn việc thành hay bại thì chỉ đành thuận theo câu nói "kinh doanh có lỗ thì cũng phải có lời". Lúc này, việc cô có thể làm chính là rút kinh nghiệm từ bài học của người đi trước, tránh phải đi đường vòng, tối thiểu hóa tổn thất. Tình huống được nhóm cố vấn nêu ra đều là các trường hợp gây ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng, trong đó họ cũng thu thập thông tin và phân tích trường hợp của ba cô - là ông Ôn Thời Tập đã phá sản, bỏ trốn ra nước ngoài.

Trước kia cô không biết gì về chuyện kinh doanh, chỉ biết ba của mình có dính líu đến việc tập trung vốn phi pháp, chứng khoán bị thua lỗ lại cộng thêm việc bên đối tác gặp phải biến cố nên dẫn đến phá sản. Nhìn từ góc độ kinh doanh, đó chính là một cuộc chiến tranh giành cổ phần và thị trường chứng khoán kéo dài hơn nửa năm trời. Góp vốn phi pháp, đối tác rút lui, tất cả đều là mặt sau của ván cờ, ngài Ôn Thời Tập thua thế đã là chuyện rõ như ban ngày. Chuyện này dù có hay không, cùng lắm cũng chỉ khác nhau ở chỗ quý ông Ôn Thời Tập sẽ ngã ngựa khó coi hơn bao nhiêu, số tài trong tay ông ta còn được nhiều hay ít mà thôi.

Ôn Chủy Vũ xem đến trường hợp của Ôn Thời Tập, cô lật đi lật lại hết mấy lần.

Thương trường thắng bại khó lường, Ôn Thời Tập kinh doanh thất bại là chuyện rất đỗi bình thường. Hành động ôm tiền bỏ trốn của Ôn Thời Tập làm cô có phần để tâm. Làm ăn thất bại, mắc nợ thì từ từ trả lại, hoặc nhờ người thân giúp đỡ một tay. Ông ta chạy rồi, để lại người cha già hơn bảy mươi tuổi đứng ra thay ông ta dọn dẹp mớ nợ nần hỗn độn.

Tâm trạng của Ôn Chủy vũ có chút không vui, bụng cũng đói rồi. Lúc này cô mới phát hiện thời gian đã qua mười hai giờ đêm tự lúc nào.

Ôn Lê không đến gọi cô, hẳn chị vẫn chưa về nhà. Trễ như vậy rồi mà vẫn chưa về, có lẽ đã ngủ ở bên ngoài rồi.

Cô gấp máy tính lại, đứng dậy ra phòng bếp xem có đồ gì ăn khuya được không.

Cô không biết nấu cơm nên chỉ rửa một ít trái cây mang ra sô pha bên ngoài phòng khách ngồi ăn, tiện thể giải tỏa tâm trạng, thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, chuẩn bị lát nữa lên lầu đi ngủ.

Cổng lớn bị mở ra, có xe tiến vào ga ra trong sân.

Ôn Chủy Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, đã gần một giờ sáng rồi. Cô nghĩ bụng: "Về khuya vậy sao?".

Ôn Chủy Vũ nghe tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng khách, cô đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở thì trông thấy một người phụ nữ trẻ độ khoảng ba mươi tuổi đang dìu Ôn Lê, cô ta đang chật vật tìm chìa khóa nằm trong túi xách của chị.

Ôn Lê toàn thân đầy mùi rượu, đi đứng cũng không vững. Chị ngẩng đầu giương cặp mắt say lờ đờ nhìn về phía Ôn Chủy Vũ hỏi: "Muộn vậy rồi mà còn chưa ngủ nữa?"

"Ai trễ hơn ai cơ?" Ôn Chủy nghĩ thầm. Cô vội vàng cùng người phụ nữ kia đỡ Ôn Lê nằm lên sô pha trong phòng khách. Cô nói: "Chị nằm đây một lát, để em đi nấu canh giải rượu cho chị". Sau đó cô quay sang nhìn người phụ nữ kia, thế nhưng lại phát hiện người đó đang chăm chú đánh giá mình. Thấy người phụ nữ này đã đưa Ôn Lê về đến nhà nhưng chưa có ý định rời đi, cô bèn mời cô ta ngồi nghỉ một lúc, còn mình thì đi pha trà.

Người đó cười nói: "Không vội. Xin hỏi cô đây là? Tôi chưa từng nghe Tiểu Ôn kể ở nhà có người... em ấy luôn nói bản thân sống một mình."

Tuy người này cười rất ôn hòa nhưng cô ta lại mang đến cho Ôn Chủy Vũ một loại cảm giác rất kỳ quái. Hay nói chính xác hơn, ánh mắt của cô ta không đúng, nụ cười trên môi điềm đạm nhưng mắt lại không có ý cười, hơn nữa lúc nói chuyện cũng rất lạ. Ôn Chủy Vũ không nói gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ôn Lê kéo lấy tay Ôn Chủy Vũ, chị nhìn vào đồng hồ trên tay rồi nói: "Khuya lắm rồi, đừng làm. Em đi nấu canh giải rượu mắc công chị phải lo cho cái nhà bếp của mình nữa."

Người phụ nữ kia liền trêu: "Tiểu Ôn à, chị thấy vị này hình như không giống bảo mẫu của em lắm, em đây là kim ốc tàng kiều sao?"

Ôn Chủy Vũ âm thầm cau mày.

Ôn Lê đẩy cánh tay của người phụ nữ đang ở trên vai mình ra, nói: "Chị Trần, cảm ơn chị đã đưa tôi về, tôi đã về tới nhà rồi." Lại quay sang Ôn Chủy Vũ bảo: "Tiểu Vũ, giúp chị tiễn khách."

Ôn Chủy Vũ nhìn ra quan hệ giữa hai người này cũng bình thường, nếu không tại sao một câu giới thiệu cũng không có. Cô không thích hành vi tùy tiện hỏi han vấn đề riêng tư của gia đình người khác như vậy. Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng nói với chị ta: "Cô Trần, thời gian không còn sớm nữa, tôi không thể giữ cô lại được."

Chị Trần nói với Ôn Chủy Vũ: "Cô dọn phòng cho tôi đi, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc Tiểu Ôn. Tôi thấy cô đây cũng không giống người biết cách săn sóc người khác cho lắm."

Ôn Chủy Vũ sửng sốt nhìn người phụ nữ này. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người nằm vạ ở nhà người khác mà không chịu rời đi.

Chị Trần liếc Ôn Chủy Vũ một cái, chị ta muốn dìu Ôn Lê lên lầu.

Ôn Lê mềm nhũn dựa vào ghế sô pha, chị dùng đôi mắt ngà ngà say nhìn chị Trần, khóe môi nặn ra một nụ cười nhạt: "Tiểu Vũ nhà chúng tôi không giống một người biết trải giường gấp chăn đâu. Chị Trần, hôm nay trong nhà không tiện... thứ lỗi không thể tiếp đãi."

Chị Trần nói: "Đuổi chị về đúng không? Em... cái đồ không có lương tâm này, đúng là có tình mới thì quên đi tình cũ rồi!"

Tình mới, tình cũ gì chứ? Ôn Chủy Vũ sững sờ nhìn người phụ nữ đó, xong lại nhìn Ôn Lê, bối rối. Cô nhớ lúc học cấp ba Ôn Lê có từng quen một người rất đẹp trai, đến kỳ nghỉ hè, anh chàng kia còn đạp một chiếc xe địa hình thật oách đến nhà tặng hoa cho chị. Nhưng sau này chàng trai đó đi bơi ở ngoài sông thì gặp chuyện không may, ba ngày sau mới vớt được lên bờ. Ôn Lê đau lòng rất lâu, mãi cho đến mùa xuân năm nay cô mới nghe Ôn Lê nhắc đến chuyện cưới chồng.

Ôn Chủy Vũ hiểu ra rồi. Người phụ nữ này dám chừng đã có tâm ý với Ôn Lê, hiểu lầm quan hệ giữa cô và chị họ cho nên mới coi cô là tình địch.

Ôn Lê khó chịu xoa trán: "Chị Trần, chị cứ thế này thật là vô vị."

Chị Trần hỏi: "Khó chịu sao? Để chị đưa em lên lầu nghỉ ngơi." Nói xong liền tiến tới đỡ lấy Ôn Lê, hơn nữa còn lấy thân mình chắn không cho Ôn Chủy Vũ đến gần.

Ôn Chủy Vũ xoay người đi ra cổng, dùng hệ thống kiểm soát an ninh liên lạc với bên quản lý dịch vụ bảo an.

Rất nhanh đã kết nối được với đầu dây bên kia, giọng nói của bảo vệ truyền đến: "Văn phòng bảo an xin nghe."

Ôn Chủy Vũ báo số nhà rồi nói: "Phiền anh sắp xếp cho 2 bảo vệ đến đây, nhà tôi gặp chút rắc rối."

Chị Trần thả Ôn Lê ra, đứng dậy nói với Ôn Chủy Vũ: "Người đến là khách, cô có hiểu phép tắc không vậy?"

Ôn Chủy Vũ đứng ở cửa, chìa tay ra phía ngoài làm động tác "tiễn khách" rồi nói: "Vô cùng biết ơn chị đã đưa chị Lê Lê về. Trời đã khuya rồi, thứ cho tôi không thể giữ chị lại. Nếu chị có việc gì, xin đợi hôm khác chị Lê Lê tỉnh rượu rồi liên hệ riêng với chị ấy." Cô ngừng một lát lại nói: "Tôi họ Ôn, là em út của nhà này, xin chị ngừng suy đoán ác ý về quan hệ của chị em tôi nữa, cảm ơn."

Chị Trần im lặng nhìn Ôn Chủy Vũ, đánh giá cô từ đầu tới chân. Chị ta hít sâu một hơi, sau đó nở một nụ cười hết sức thân thiện: "Hiểu lầm, hiểu lầm. Ây da, tất cả đều là hiểu lầm, hóa ra là em gái hả..."

Ôn Chủy Vũ: "..." Cô cạn lời nhìn chị Trần, lại nhìn Ôn Lê. Ôn Lê vậy mà lại dám mang người như thế vào nhà. Nhưng cô nghĩ lại, người phụ nữ họ Trần này bụng dạ xấu xa, nếu đem Ôn Lê đến khách sạn không phải càng nguy hiểm hơn sao.

Chuông cửa reo lên, Ôn Chủy Vũ nhấn nút trả lời, có giọng nói được truyền đến: "Là bảo vệ quản lý khu đây." Cô quan sát màn hình camera, thấy người đến mặc đồng phục bảo an mới nhanh chân ra mở cổng.

Hai bảo vệ đứng bên ngoài được trang bị dùi cui và bộ đàm.

Ôn Chủy Vũ áy náy: "Thật xin lỗi, khuya như vậy rồi còn mời hai anh tới đây." Cô ngoảnh vào phía trong nhà tỏ ý bảo: "Nhà tôi có một vị khách không mời mà đến, đuổi cũng không đi, chỉ đành phiền các anh đến đây một chuyến."

Một người bảo vệ nghi ngờ nhìn Ôn Chủy Vũ hỏi: "Xin hỏi chủ nhà tên là gì?"

Ôn Chủy Vũ đáp: "Ôn Lê."

Bảo vệ kia lại hỏi: "Cô tên gì? Cô và chủ nhà có quan hệ thế nào?"

"Ôn Chủy Vũ, tôi là em họ của chủ nhà."

Người này tiếp tục hỏi Ôn Chủy Vũ dọn tới từ lúc nào, có đăng ký với bảo an gác cổng khu chưa. Sau khi nhận được câu trả lời xác đáng thì anh ta mới lấy bộ đàm liên lạc với bảo an ở cổng chính kêu họ kiểm tra, rất nhanh bên kia đã kiểm tra được thông tin đăng ký của Ôn Chủy Vũ. Bảo vệ lại hỏi số điện thoại Ôn Chủy Vũ đã dùng để đăng ký xem có chính xác hay không, nhận được thông tin trùng khớp họ mới tiến vào trong.

Chị Trần từ trong nhà bước ra, nhìn sâu vào mắt Ôn Chủy Vũ, lại quay sang hai bảo vệ bên cạnh, chị ta ra bước ra tới cổng thì ngừng lại, nói: "Bây giờ đã là nửa đêm canh ba rồi, ngay cả một chiếc xe cũng không đặt được, làm sao tôi về nhà đây?"

Ôn Chủy Vũ đưa tay ra dấu mời, đáp: "Chị có thể dùng ứng dụng đặt xe. Nếu thật sự bất tiện, tôi có thể gọi tài xế riêng của mình đến để đưa chị về. Nhưng như vậy thì phiền chị phải ra cổng bảo vệ đợi một lát."

Chị Trần chịu thua trước Ôn Chủy Vũ, bất lực nói to: "Được rồi, được rồi! Bà cô nhỏ của tôi ơi, tôi sợ cô luôn rồi. Đợi hôm khác chị cô tỉnh lại tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với em ấy. Nào có giống như cô chứ, rõ ràng tôi có lòng tốt đưa em ấy về nhà, cô thế mà lại gọi bảo vệ tới đuổi người ta đi. Em ấy uống say rồi, cô nhớ phải chăm sóc em ấy nhiều hơn một chút." Dáng vẻ nhiệt tình như một người chị tốt, cà kê nửa ngày trời mới quay sang phàn nàn với hai người bảo vệ vài câu, nói Ôn Chủy Vũ trẻ tuổi không hiểu chuyện, hiểu lầm cô ta rồi đi đến chỗ ga ra.

Hai bảo vệ muốn chặn cô ta lại.

Chị Trần chỉ vào chiếc xe rồi nói: "Đó là xe của tôi."

Ôn Chủy Vũ nghe vậy thì lặng người nghĩ thầm: "Không phải lúc nãy chị ta còn nói không đặt được xe sao...". Cô quay đầu lại nhìn thì thấy trong ga ra có đậu một chiếc Land Rover mang biển số lạ. Một lần nữa, chị Trần lại khiến Ôn Chủy Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác. Cô cho rằng Diệp Linh là người mặt dày, thủ đoạn thâm sâu nhưng so với người phụ nữ này, Diệp Linh quả thật là một chính nhân quân tử. Cô ra ra hiệu cho bảo vệ để cô ta lái xe về.

Sau khi chị Trần lái xe ra khỏi sân, Ôn Chủy Vũ cũng tiễn hai người bảo vệ đi, tiếp đó đóng cổng khóa cửa cẩn thận. Lúc cô quay lại phòng khách thì Ôn Lê đã ngủ quên trên sô pha rồi.

Ôn Chủy Vũ không có cách dìu Ôn Lê về phòng, chỉ đành lên lầu tìm một tấm chăn đắp cho chị ấy.

Cô biết hiện tại Ôn Lê đang rất khó chịu, nhưng có chị Trần ở bên, cho dù Ôn Lê có uống say cũng không dám gục xuống, cứ cố gắng chống đỡ cho đến khi về tới nhà.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.