Liệu Có Hạnh Phúc

Chương 30





Sau buổi đấu giá, cô lái xe về kí túc xá
Cạch
"Chị về rồi.

" Lâm Uyển Dư thấy cô về thì đứng dậy
"Muộn rồi sao em còn chưa ngủ?" Cô liếc qua đồng hồ điểm 11h42 thì hỏi
"Em khát nên đi uống nước.

" Lâm Uyển Dư bên ngoài nói vậy nhưng trong lòng thật chất đang đợi cô về
"Ừm vậy đi ngủ đi.

" Cô nói rồi về phòng
Lâm Uyển Dư thấy cô như vậy có chút hụt hẫng đi về phòng mình
—————————————
Sáng hôm sau,
Cô dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi vào bếp làm bữa sáng
"Nguyệt tỷ.

" Lâm Uyển Dư từ trong phòng ra nhìn thấy cô ở trong bếp thì đi đến
"Dậy rồi sao, đợi một lúc chị làm bữa sáng cho.

" Cô quay sang nói
"Vâng.

" Lâm Uyển Dư đáp
"Chị làm món gì vậy?" Lâm Uyển Dư đứng bên cạnh cô hỏi
"Cơm chiên trứng, muốn thử không?"
"Có ạ.

" Lâm Uyển Dư mỉm cười đáp
Cô lấy thìa múc một miếng nhỏ rồi thổi
"Há miệng ra chị đút cho.

" Cô nói
Lâm Uyển Dư có chút ngại ngùng nhưng vẫn há miệng để cô đút cho

"Tay nghề chị vẫn tốt như vậy.

" Lâm Uyển Dư thưởng thức gật đầu nói
"Vậy qua ghế ngồi đi chị làm sắp xong rồi.

"
Lâm Uyển Dư nghe lời đi qua ghế ngồi.

1 lúc sau, cô dọn cơm ra cho mình và Lâm Uyển Dư.

Đang ăn thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên
Reng! Reng
"Alo.

" Cô nhấc máy
"Tiểu Nguyệt, có phải cậu quên gì rồi không?" Băng Tuyết Ngân ở đầu dây bên kia hỏi
"Quên gì? Tớ có quên gì đâu.

"
"Nhớ giải thưởng sau khi đua xe không?".

ngôn tình hài
"À.

" Cô nghe vậy thì chợt nhớ ra khẽ đáp
"Vậy khi nào đi?"
"2 ngày nữa đi.

"
"Mời được nhiều người đó cậu có muốn mời ai không.

"
"Không cần đâu.

" Cô nói rồi tắt máy dùng tiếp bữa sáng của mình
Lâm Uyển Dư cũng không hỏi gì tập trung ăn
Cạch.


"Em ăn sáng sao?" Lục Tử Hy từ ngoài đi vào hỏi
"Ừm.

"
"Còn không?"
"Ở trong bếp.

" Cô nói
Lục Tử Hy nghe vậy đi vào bếp
—————————
Lục Tử Hy từ trong bếp ra cầm theo đĩa cơm chiên ngồi xuống cạnh cô
"Tối qua vui không.

" Lục Tử Hy bỗng hỏi cô
"Cũng vui.

"
Lục Tử Hy nghe cô nói
"Nếu muốn tôi có thể giúp em.

"
"Khỏi cần, thế là đủ rồi.

" Cô nói
Lục Tử Hy cũng không nói nữa mà dùng bữa
Còn Lâm Uyển Dư ngồi đối diện đôi mắt khẽ đượm buồn, với ánh mắt Lục Tử Hy nhìn cô thì Lâm Uyển Dư cũng hiểu đó là gì.

"Em no rồi.

" Lâm Uyển Dư đứng dậy nói
"Sao vậy?" Cô ngẩng đầu, nhìn đĩa cơm của Lâm Uyển Dư mới vơi đi được một chút
"Em nhớ ra có chút bài tập chưa làm nên em đi trước.


" Lâm Uyển Dư nói rồi ra khỏi cửa kí túc xá.

Lục Tử Hy nhìn cũng hiểu đó là gì chỉ cười nhẹ lắc đầu.

Còn cô thì khó hiểu vừa nãy còn khen cô nấu ngon giờ ăn được chút ít đã bỏ đi rồi
———————————
Bên kí túc xá của Băng Tuyết Ngân,
"Tô Hiểu Du, nói đây không phải là thật đi.

" Băng Tuyết Ngân túm lấy vạt áo của Tô Hiểu Du nói
"Là thật đó.

" Tô Hiểu Du phũ phàng nói
Cả 2 cùng nhìn người đang đẩy vali từ ngoài cửa vào
Nhạc Y Trân nữ chính của bộ truyện《Các tổng tài soái ca là chồng tôi》
"Xin chào tôi là Nhạc Y Trân mới vừa chuyển đến mong mọi người giúp đỡ.

"
"Chào, tôi là Tô Hiểu Du.

" Tô Hiểu Du mỉm cười xã giao đi đến bắt tay
Nhạc Y Trân cũng bắt lại rồi nhìn qua Băng Tuyết Ngân.

Băng Tuyết Ngân bị nhìn đến có chút run.

Nhạc Y Trân chủ động đi đến đưa tay ra
"Lâu rồi không gặp em.

" Nhạc Y Trân đôi mắt có chút trầm xuống nói
"Lâu!.

lâu rồi không gặp.

" Băng Tuyết Ngân đưa tay ra bắt lại cố để cho mình một nụ cười tự nhiên nhất có thể
Nhạc Y Trân buông tay, nói
"Trông em có vẻ sợ.

"
"Đâu! đâu có đâu em bình thường mà.

" Băng Tuyết Ngân lại nở nụ cười nói
"Đừng có cười trông xấu lắm.

" Nhạc Y Trân nói rồi kéo vali đến phòng dành cho mình
Tô Hiểu Du ở đằng kia mím môi nhịn cười
Băng Tuyết Ngân thì đen mặt
Xấu sao?! Từ hồi sinh ra đến giờ cô chưa từng bị ai chê xấu đó mà Nhạc Y Trân dám sao
Tô Hiểu Du đi đến nói
"Tập làm quen đi, không sau này ra sofa nhiều lắm.

" Tô Hiểu Du vỗ vai Băng Tuyết Ngân rồi ra ngoài
"Này ý cô là sao.

" Băng Tuyết Ngân
"Tự cô hiểu.

"
———————————
Reng! Reng! Reng
Cô đang ngồi xem TV, cầm lấy điện thoại bắt máy
"Alo.

"
"Tiểu Nguyệt.

"
"Lại có chuyện gì rồi.

" Cô nghe giọng nói của Băng Tuyết Ngân liền biết ngay lại có chuyện rồi

"Đúng là có cậu hiểu mình.

" Băng Tuyết Ngân chấm nước mắt nói
"Nói đi.

"
"Nhạc Y Trân chị ta qua đây rồi.

"
"!.

.

" Cô im lặng
"Lúc vừa nãy, chị ta còn nói mình cười trông xấu đừng có cười như vậy, cậu xem tớ sống biết bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai chê tớ xấu giờ chị ta dám nói như vậy.

"
"Giờ thì có rồi đó.

"
"Tớ cười xấu lắm sao?"
"Giờ cậu ra đứng trước gương rồi cười như vừa nãy cậu cười xem.

"
Băng Tuyết Ngân nghe vậy ra trước gương cười y như vừa nãy
"Như quỷ ý.

" Băng Tuyết Ngân bĩu môi nói
"Thì đó.

"
"Nhưng lỡ chị ta trả thù tớ thì sao, sau bao nhiêu lần cái nữ phụ này hại chị ta giờ chị ta nhìn tớ bằng ánh mắt không thể nào hận hơn được nữa.

" Băng Tuyết Ngân như muốn khóc nói
"Vậy cậu nghĩ mình khác cậu sao, cậu còn đối phó với mỗi Nhạc Y Trân còn tớ thì là 11 người đó.

"
"Giờ tớ phải làm sao?"
"Gây thiện cảm với Nhạc Y Trân đi lỡ đâu cô ta lại bỏ qua cho cậu.

"
"Chỉ có cậu mới tốt với!.

"
Tút!.

Tút!.

Tút
Cô tắt máy ném qua một bên rồi lại ngồi xem TV tiếp.

"Hừ, chưa nói xong đã tắt, tớ nguyền cậu sau này bị làm đến mức không đi lại được để tớ cười vào mặt cậu đồ đáng ghét.

" Băng Tuyết Ngân hừ một tiếng, nói.

***********************
End Chương 30
18/3/2022.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.