Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 8: Báo Án



Hiểu Tinh ngồi trong xe, lặng lẽ đưa mắt nhìn qua ô cửa kính, bên cạnh là Thư Nhiễm đang cao giọng khiển trách:

“Chẳng phải lúc đầu mình đã nhắc cậu đừng dây vào anh ta rồi sao. Cũng không thể ngờ được là An Mạc Ngôn lại chính là ông chủ ở đó, trò vừa rồi cũng là bài khảo nghiệm tình huống mà anh ta dành cho tên quản lý mới. Chả trách…”

Nghe 3 chữ “An Mạc Ngôn” Hiểu Tinh như người vừa tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng quay sang dò hỏi:

“Cậu biết anh ta?”

Đầu Thư Nhiễm gật gù hai cái, đáp lời: “Ừm! Không thể không biết!”

“Anh ta nổi tiếng thế sao?”

“Nói thế nào nhỉ?…cậu đã nghe đến cái tên Tần Tử Hoa bao giờ chưa?”

Ánh mắt chờ đợi của Hiểu Tinh thoáng hiện lên tia sáng, cô gật nhẹ, khẽ đáp: “Người này mình biết, anh ta chính là chủ tịch ngân hàng ICB, người có giá trị thị trường đứng đầu Thượng Hải.”

Nghe xong, Thư Nhiễm liền giơ ngón tay cái lên, tiếp tục giải thích:

“An Mạc Ngôn chính là tay chân thân cận của anh ta, mọi việc lớn nhỏ đều do An Mạc Ngôn này ra mặt dàn xếp. Như cậu vừa trông thấy đấy, không những nhà hàng mà còn có cả khách sạn, quán bar, nói tóm lại những nơi có tiếng tiêu tiền ở Thượng Hải đều thuộc quyền quản lý của An Mạc Ngôn. Nhìn bề ngoài thì An Mạc Ngôn không có vẻ gì là giống với dân xã hội đen, nhưng thực ra chính là “cớm” đấy! Nói không chừng tay anh ta cầm dao còn nhiều hơn số lần cậu cầm bút nữa.”

Nghe Thư Nhiễm nói xong khuôn mặt Hiểu Tinh liền trầm xuống, cô từ từ tựa đầu vào cửa kính, trong lòng hệt như có khối đá nặng, muốn thở nhẹ một hơi cũng cảm thấy rất khó khăn.

Thư Nhiễm lái xe đưa Hiểu Tinh về thẳng căn hộ, bởi

những việc lúc đầu dự định làm cô cũng chẳng còn tâm trạng mà nghĩ đến nữa.

Quả thực từ lúc gặp An Mạc Ngôn đến giờ, cô như người mất hồn, tâm trí lúc nào cũng xuất hiện khuôn mặt cùng lời nói gây đả kích của hắn.

Mà mỗi lần nghĩ tới, lại cảm thấy lồng ngực luôn đau nhói, cứ như chỗ này đã từng bỏ lỡ mất điều gì đó rất quý giá vậy.

Ban đêm, Hiểu Tinh lại gặp ác mộng.

Lần này người trong giấc mơ hiện ra chân thực hơn bao giờ hết, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, chỉ khác là tay cầm dao đuổi theo cô.

Rất nhanh anh ta đã đẩy cô ngã xuống, sau đó mạnh bạo đâm vào ngực cô từng nhát, từng nhát đầy căm phẫn:

“Hà Hiểu Tinh! Cô là loại phụ nữ tôi căm ghét nhất! Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa! Mau đi chết đi! Chết đi!”

Mồ hôi chảy từ trên khuôn mặt xuống vòm cổ của Hiểu Tinh tạo thành một lớp nước mỏng, láng bóng.

Từ trong cơn mê cô đau đớn cất giọng van nài: “Đừng… làm ơn….tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Thân thể mềm mại bất chợt co rút lại, cô run rẩy túm chặt lấy chăn, âm trong miệng phát ra càng thêm phần thống khổ.

“ĐỪNG!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên, Hiểu Tinh bất ngờ mở choàng mắt bật dậy.

Cứ như vừa trãi qua kiếp nạn sinh tử, cô gấp rút hít thở vài hơi thật sâu, sau đó vội vã đưa tay kéo ngăn tủ ở cạnh giường, lấy trong chiếc lọ nhỏ ra hai viên thuốc cho vào miệng, rồi ngửa cổ tu cạn hết ly nước trên bàn.

Đây là thuốc an thần, loại thuốc mà từ 7 năm trước cô đã dùng để điều trị chứng rối loạn lưỡng cực lo âu.

Nguyên nhân của căn bệnh này là do vụ tai nạn nghiêm trọng năm cô 18 tuổi. Cô được mẹ kể lại, khi ấy cô đang trên đường đến dự buổi lễ tổng kết, không may xảy ra va chạm với xe taxi. May mắn giữ được mạng sống, nhưng một phần ký ức năm cấp 3 đã bị mất sạch.

Sau khi sức khoẻ ổn định một chút, ba mẹ liền đưa cô sang Mỹ, mang tiếng là du học nhưng thời điểm đó cô liên tục bị những cơn đau đầu hành hạ, phải ra vào bệnh viện thường xuyên.

Cô vẫn nhớ, sau mỗi cơn ác mộng đáng sợ xảy ra, thì trong ký ức mơ hồ của cô sẽ luôn xuất hiện một chàng trai mặc áo sơ mi trắng. Người này có dáng vẻ rất đẹp, lại mang một mùi hương rất dịu dàng, thơm mát.

Chỉ cần thấy bóng dáng thân quen đó thì cơn đau đầu của cô sẽ thuyên giảm, cũng sẽ bình yên mà ngủ được một lát. Vì vậy tâm niệm duy nhất của cô là mong muốn được nhìn thấy gương mặt ấy.

Vậy mà bây giờ, người cho cô những kí ức đẹp cũng là người cho cô từng nhát dao đáng sợ ban nãy, lại bất ngờ mang một khuôn mặt giống hệt với An Mạc Ngôn.

Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, ngay giữa căn phòng rộng lớn, bóng Hiểu Tinh ngồi đó trông thật lạnh lẽo, cô đơn.

Lại thêm một đêm nữa cô không thể nào chợp mắt nỗi.

......................

Đúng 8 giờ sáng, cô quyết định đến cục cảnh sát.

Cô muốn An Mạc Ngôn hắn, phải trả giá cho hành động giết người của mình.

Thời điểm này người ra vào cục cảnh sát rất đông, cô nghe người trực ban nói đêm qua đã xảy ra một vụ đánh nhau lớn. Quả nhiên khi cô bước vào bên trong khu báo án, thì trông thấy có mười mấy tên du côn đang ngồi lấy lời khai ở đó.

Sau khi nói ra ý định của mình, một người cảnh sát nhìn cô với vẻ nghi hoặc.

“Cô nói đã trông thấy kẻ sát hại giám đốc Bạch Thẩm Lâm?”

“Đúng vậy! Các anh vẫn giữ CCTV ở khách sạn chứ? Tôi có thể xem nó được không?”

“Xin lỗi cô! Đây là thông tin bảo mật, phải có lệnh của cấp trên mới được.”

Nghe vậy, Hiểu Tinh có chút thất vọng, ngay sau đó định lấy điện thoại gọi cho Sở Thành Hoàng, nhờ anh ta nói giúp mình một tiếng. Tuy nhiên chần chừ một lát cô bèn từ bỏ ý định đó, rồi lấy giấy bút từ chỗ người cảnh sát, bắt đầu chăm chú vẽ.

Chỉ một lát sau, cô đẩy tờ giấy về phía trước, nghiêm túc nói:

“Người này… là thủ phạm giết chết giám đốc Bạch thị, hắn ta chính là An Mạc Ngôn.”

Sau câu nói của cô, cả thảy khu báo án đều đột nhiên im lặng một cách dị thường.

Mọi người đều hướng ánh mắt kinh ngạc về phía cô, trong đó còn có những ánh mắt chứa đầy sát khí từ mấy gã du côn.

Người cảnh sát với vẻ mặt căng thẳng, vội vàng phủ định:

“Cô gái, liệu có phải cô nhầm lẫn gì không? Người này không thể nào là hung thủ được!”

“Tôi không nhầm! Là tận mắt tôi trông thấy hắn….”

Nói đến đây, bỗng dưng cô dừng lại, lời trong miệng không thể nào thốt ra được nữa. Bởi ở phía cuối căn phòng là An Mạc Ngôn đang đứng đó, dùng ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm vào cô.

Sống lưng Hiểu Tinh lạnh buốt, cô lập tức cô xoay người né tránh, ngay cả sắc mặt cũng tái đi.

Bên tai lúc này vang lên tiếng nói của người cảnh sát:

“Cô không xem tin tức sáng nay sao? Sau khi điều tra Giám đốc Bạch Thẩm Lâm được cho là tự sát rồi.”

“Không thể nào! Hắn chính là hung thủ… xin hãy điều tra lại một lần nữa… hãy điều tra lại đi!” Hai tay cô nắm chặt lại, ánh mắt kiên định nhìn vào người cảnh sát với vẻ khẩn thiết.

Trước thái độ của cô, viên cảnh sát đành lấy ra một tờ kê khai thông tin, bất đắc dĩ nói:

“Vậy cô điền thông tin của người làm chứng vào đây!”

Vừa cầm bút đột nhiên hình ảnh ban nãy của An Mạc Ngôn chợt xuất hiện trong tâm trí cô, nếu hắn biết cô đến đây tố cáo hắn, có phải sẽ tìm cách trả thù cô không?

Suy nghĩ vừa thoáng qua khiến cô đặt vội chiếc bút xuống. Sau đó liền đứng dậy.

“Xin lỗi! Tôi sẽ quay lại sau!”

Nói rồi cô bước nhanh ra ngoài.

Ra đến chỗ đậu xe, cô chợt trông thấy một túi xách nhỏ treo trên gương, nhìn quanh chỉ thấy phía xa có vài người cảnh sát qua lại, dường như không có ai để ý đến chiếc túi này.

Có khi nào là treo nhầm lên xe cô không?

Vì đang vội nên sau đó Hiểu Tinh liền cầm lấy chiếc túi, kiểm tra xem đó là gì, nếu là đồ có giá trị thì cô sẽ mang vào cục cảnh sát nhờ họ tìm giúp chủ nhân.

Tuy nhiên khi vừa nhìn vào bên trong, cô kinh hãi hét lên một tiếng, cả người ngã về sau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.