Ánh mắt An Mạc Ngôn vằn lên những tơ máu đỏ, hắn lặng lẽ ngắm nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong gương, sau đó thu bàn tay rướm máu về, rồi sải bước rời đi.
Tuy nhiên vừa ra đến cửa, khuôn mặt hắn liền lộ vẻ kinh ngạc. Hiểu Tinh đã đứng ở phía đối diện từ khi nào.
“Chẳng phải tôi đã cho người đưa cô về rồi sao?”
Mọi sự chú ý của Hiểu Tinh đều đặt lên bàn tay đang chảy máu của An Mạc Ngôn, cô ngay lập tức bước tới, gấp rút cầm tay hắn lên, giọng điệu xem chừng rất lo lắng:
“Anh bị thương rồi!”
“Tôi hỏi sao cô còn ở đây?” Hắn nhíu mày nghi hoặc.
Trong khi đó cô vẫn ương nghạnh: “Anh cần phải xử lý vết thương ngay, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất.”
“Cô không sợ nếu chọc tôi nổi giận, tôi sẽ khiến cô bị thương?”
“Nếu sợ tôi đã không đến đây!”
Cô vừa dứt lời thì tên quản lý cùng hai gã bảo vệ cũng hớt hải chạy tới, trông thấy bàn tay của An Mạc Ngôn mặt mày liền tái mét.
Hiểu Tinh cũng không chút chần chừ, lớn giọng ra lệnh: “Quản lý Triệu, mau đi lấy giúp tôi hộp cứu thương tới đây!”
Đầu An Mạc Ngôn hơi nghiêng, hắn nhìn cô, tò mò hỏi: “Cô biết cậu ta?”
“Triệu Nghị Tân, quản lý CB1. Trên đó có ghi.”
Nói xong cô hất hàm về phía ngực An Mạc Ngôn, ám chỉ vị trí của bảng tên ghim cài.
( Sinh viên năm nhất, Hà Hiểu Tinh.
Sao anh biết tên tôi?
Trên đó có ghi. )
Đột nhiên một mảng ký ức hiện lên trong đầu Hiểu Tinh, lời nói trong lúc tình cờ lại vô thức tái hiện lại khoảnh khắc lần đầu cô gặp An Mạc Ngôn. Điều này khiến cô đau đớn nhíu chặt mi tâm, thân thể theo đó mà run lên.
“Cô… không sao chứ?”
Cô lắc đầu, nụ cười có phần gượng ngạo, yếu ớt:
“Không sao! Chúng ta qua kia ngồi được không? Tôi giúp anh băng bó vết thương rồi sau đó sẽ trở về.”
An Mạc Ngôn ngoan ngoãn nghe theo, cũng không dò hỏi thêm gì. Bởi thực tại hắn chỉ xem người phụ nữ trước mặt mình đang diễn trò, lại còn là cái trò cũ rích đáng buồn nôn.
Hiểu Tinh vừa làm động tác sát khuẩn cho An Mạc Ngôn, chốc chốc ánh mắt lại lén lút nhìn lên, trong đầu cô vừa trải qua cơn đau như búa bổ, nhưng đồng thời cũng giúp cô giữ lại hình ảnh nam sinh kia một cách chân thực nhất.
Quả nhiên người đó rất giống An Mạc Ngôn, ngay cả khí chất và phong thái cũng rất giống. Điều này càng khiến cô có lòng tin về sự gặp gỡ trước đó của hai người.
“Được rồi! Để tôi đưa cô về!”
Giọng An Mạc Ngôn vang lên làm xua tan đi dòng suy nghĩ trong đầu Hiểu Tinh, cô ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn đứng dậy.
“N-Nhưng tay anh đang bị thương, sao có thể…”
“Với tôi, cái này chỉ là trầy da thôi!”
Đúng vậy, một đại ca lăn lộn trong giới xã hội như An Mạc Ngôn, đã nếm trải qua bao nhiêu thương tích và máu tanh thì một chút kia có là gì? Cô lại lo lắng thừa thãi rồi.
Hiểu Tinh một tay giữ chặt lấy áo khoác của An Mạc Ngôn đang phủ trên người, đắn đo một lát, cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại, rồi hướng về phía hắn nói:
“Thật ra… tôi quay lại là vì điều này.”
......................
Chiếc Ferrari chạy với tốc độ khá đều trên đường phố xa hoa, lộng lẫy. An Mạc Ngôn một tay cầm lái, ánh mắt tĩnh lặng như hồ thu.
Mãi mấy phút sau, hắn mới lên tiếng phá tan đi bầu không khí ngột ngạt.
“Cô định thế nào? Tố cáo tôi lần nữa sao?”
Bàn tay cầm điện thoại của Hiểu Tinh chợt giật một cái.
Vừa rồi cô nhận được thông báo từ sở cảnh sát yêu cầu cô đến một chuyến để cung cấp thêm lời khai. Vì vụ tự sát của Bạch Thẩm Lâm có liên quan đến rất nhiều người, lại truy ra được những bản hợp đồng bất hợp pháp từ phía công ty của ông ta, mà người nhìn thấy Bạch Thẩm Lâm sau cùng thì chỉ có cô và An Mạc Ngôn.
Nhưng cùng lúc cô cũng nhận được tin nhắn từ Sở Thành Hoàng. Anh cho cô biết Bạch Thẩm Lâm là một kẻ vô cùng khốn nạn, mượn cớ xây dựng trại trẻ mồ côi để cướp đất của dân nghèo, khiến bọn họ và đám trẻ cơ nhỡ rơi vào tình cảnh vô cùng khốn khổ.
Đến cuối cùng thì dự án lại biến thành các khu nghỉ dưỡng cao cấp. Đồng thời ông ta cũng bòn rút của ngân hàng số tiền không nhỏ, lợi nhuận kiếm được đều tiêu tán vào chứng khoán và bài bạc.
Theo cái nhìn của người trong giới mà nói, tự sát chính là con đường duy nhất để Bạch Thẩm Lâm bảo vệ được người thân của mình.
Suy nghĩ một lát cô mới chầm chậm lên tiếng:
“Anh nói đúng, tôi sẽ không dính dáng đến chuyện này và cũng không tố cáo anh với cảnh sát nữa. Bạch Thẩm Lâm, ông ta làm ra nhiều chuyện xấu xa như vậy, chỉ riêng việc lừa gạt những đứa trẻ mồ côi thôi cũng đã không thể nào tha thứ được rồi, cho nên kết cục như thế cũng là báo ứng của ông ta.”
Khoảng khắc im lặng trôi qua, đột nhiên An Mạc Ngôn hỏi một câu, nhưng chẳng hề liên quan đến chuyện đang nói: “Cô có vẻ rất thích trẻ con nhỉ?”
Hiểu Tinh thì không thể nào nhìn ra được ý tứ mỉa mai trong câu hỏi của hắn, nên thản nhiên trả lời:
“Thật ra tôi còn là một luật sư công, lúc ở Mỹ tôi từng làm bên hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em. Đa số đều tiếp nhận các vụ án liên quan đến bạo hành, cưỡng bứ.c….. Tất cả những trẻ em gặp phải hoàn cảnh đó đều rất đáng thương. Chúng không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng như không thể lựa chọn cách mình muốn sống, chỉ có thể vẫy vùng trong chốn địa ngục trần gian. Anh nói xem, chúng có tội lỗi gì mà phải chịu những thảm cảnh như thế?”
Lời cuối cô nhìn An Mạc Ngôn, như muốn tìm kiếm sự đồng cảm.
Hắn bèn nở nụ cười nhàn nhạt, vui vẻ đáp: “Cô nói rất hay! Vậy theo cô, nếu một người phụ nữ muốn giết chết con mình thì nên xử phạt thế nào?”
“Cái này…” Sắc mặt cô có chút biến đổi, lại thêm phần kinh ngạc.
Nghe An Mạc Ngôn trấn an, cô mới từ từ thả lỏng cơ mặt, bình thản đáp:
“Căn cứ theo khoản 4 Điều 123 Bộ Luật hình sự 1985 về tội giết người, trong đó có quy định cụ thể về khung hình phạt đối với tội giết trẻ em. Tuỳ theo trường hợp và độ tuổi thì bị phạt tù từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc ở mức cao hơn.”
Như không hài lòng với câu trả lời này, hắn bèn lắc đầu qua lại:
“Cái tôi muốn biết chính suy nghĩ của cô cơ? Theo cô những người phụ nữ như vậy, đặc biệt là loại phụ nữ giết con mới đẻ thì nên trừng phạt như thế nào?”
“Đương nhiên là hành động tàn nhẫn này đáng bị lên án và trừng phạt rồi, bản thân tôi cũng không thể nào tha thứ được. Tuy nhiên cũng có trường hợp phạm tội của người mẹ do ảnh hưởng nặng nề của tư tưởng lạc hậu hoặc trong hoàn cảnh khách quan đặc biệt mà giết con mới đẻ, hoặc vứt bỏ đứa trẻ đó dẫn đến hậu quả đứa trẻ chết. Trong trường hợp như vậy chúng ta có thể xem xét giảm nhẹ tội.”
Đầu hắn gật nhẹ.
“Quả nhiên cô Hiểu Tinh đây là người có trái tim rất nhân hậu và bao dung, nhưng câu trả lời của cô lại khác xa với lối suy nghĩ của tôi, bởi tôi cho rằng hành động đó cần phải trừng trị thật thích đáng.”
“Anh.. có ý kiến khác sao?”
Cô tò mò, nghiêng đầu nhìn An Mạc Ngôn, một phần vì muốn biết suy nghĩ của hắn, một phần vì không ngờ rằng hắn lại đột nhiên khen cô như vậy.
Nào ngờ, câu trả lời từ hắn khiến cô chết sững.
An Mạc Ngôn chầm chậm nhìn thẳng vào cô, phóng ra ánh mắt giết người hệt như lúc ở trên sân thượng, rồi lạnh lùng nói ra hai từ: