Liên Hoa Bảo Giám

Chương 227: “Nàng”





Betty lớn tiếng hỏi, hai mắt màu lam nhìn chằm chằm Đỗ Trần, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm lĩnh Đỗ Trần.

Trên sự thật, Betty hỏi một câu hỏi tựa hồ ngu ngốc - ai sẽ nói tên người trong lòng ra? Vậy không phải là nói nàng ra để chịu đồ đao của gia tộc Tucker sao? Nhưng Betty đã hỏi, bởi vì, ma nữ Betty là tông sư tinh thần lực của ngàn năm lôi kích, gia tộc St. Tucker.

Nàng không cần Đỗ Trần trả lời, chỉ cần tinh thần Đỗ Trần khi nghe xong câu hỏi của mình thoáng có chút xao dộng, miệng có thể nói hoang, nhưng tinh thần sẽ không, tâm linh sẽ không, Betty quả nhiên đang dò xét tâm linh của Đỗ Trần! Chớ quên, là ai tìm ra ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của Anne, tra ra trí nhớ của Anne đã bị động tay chân.

Nhưng một mảnh kim vụ nhàn nhạt trước mắt, Betty không thấy được gì trong tinh thần của Đỗ Trần...

Bởi vì thật đáng tiếc, Đỗ Trần chính là ba ba của siêu cấp tinh thần lực ma nữ Beiermengde, cũng là người duy nhất trên thế giới này không bị tinh thần lực khán xuyên.

Đỗ Trần kỳ thật còn không biết Betty đã thầm dụng bí pháp tinh thần lực, ý nghĩ thay đổi thật nhanh, hắn ra vẻ lạnh nhạt nói: 
- Betty phu nhân, ngươi hỏi vấn đề này làm gì?

Ngữ khí cùng sự lạnh nhạt cùng tồn tại, tin tưởng với lịch duyệt của Betty nhất định có thể nghe ra Đỗ Trần nói gì - làm gì? Tưởng ta nói chi tiết về người trong lòng ta sao, sau đó gây bất lợi cho nàng sao?

Betty cười thản nhiên, nàng xoay người ngồi xuống thạch đài trong viện tử, cười nói: 
- Nói rõ ràng đi! Ta cùng gia tộc của ta đều sẽ không thương tổn tới người trong lòng ngươi - gia tộc Tucker sao có thể đi làm loại chuyện này! Nhưng, ta nhất định sẽ cho Anne một cái công đạo, để cho nàng rõ ràng biết mình tại sao lại thua, tới cùng tại sao không bằng người trong lòng ngươi? Nếu không Anne có thể cả đời đều không thể giải mở chuyện này...

Đỗ Trần hiên ngang đứng, trong lòng cười khổ, người trong lòng chó má gì chứ, đều là ta biên tạo đến! Nhưng lời nói dối đã ra khỏi miệng, chỉ có thể biên tạo tiếp.

Betty a di, ta tiếp tục biên tạo loạn cục, ngươi tiếp tục nghe loạn, tiếp tục tính loạn a!

Hắn hé miệng nói: 
- Ta tin tưởng với nhân phẩm của a di sẽ không thương tổn người trong lòng ta, cũng tin tưởng danh dự gia tộc Tucker ngàn năm. Bất quá ta cùng với "Nàng" có một ước định tình yêu... bây giờ ta thật sự không tiện nói ra tên của nàng.

- A? Xem ra ngươi rất thích nữ nhân kia a! Nàng nhất định rất vĩ đại? Ngươi nói thân phận các ngươi chênh lệch rất lớn... người như vậy thật sự không nhiều lắm! Để cho ta nghĩ xem nàng là ai...

Betty bấm bầm ngón tay biên tạo: 
- Thân phận của ngươi là thần duệ bá tước lĩnh chủ, so với ngươi, nữ nhân có chênh lệch thân phận rất lớn sẽ là bình dân, hoặc là giống như Anne... đúng không?

Đỗ Trần rất bất sảng đối với loại ngữ khí cao cao tại thượng của Betty, cái gì gọi là Anne của ngươi cùng nhân gia có chênh lệch thân phận quá lớn? Gia tộc Tucker đích xác cường đại mà cao quý, nhưng thực lực chính thức của lão tử kém sao?

Bất quá nếu có thể, chính mình thật sự muốn kết hôn với một tiểu cô nương bình dân, nhất nhất không có nhiều quy củ như vậy.

Đỗ Trần cười mà không đáp, xem như cam chịu, giờ khắc này, hắn thật sự hi vọng người trong lòng mình là một bình dân.

"Xem ra a di sai rồi." Betty thầm nghĩ, nữ nhân mà Francis thích cùng Anne có thân phận tương đương hoặc... bình dân? Đây căn bản là không có khả năng. Francis nếu muốn có một bình dân nữ tử cùng hắn tâm đầu ý hợp, trực tiếp dùng quyền lợi trực tiếp cho nàng tiến phủ, căn bản là không khó khăn như vậy.

- Nàng rất đẹp. nhất định là như vậy?
Betty thở dài, tựa hồ vì Anne tiếc hận, lại phẫn nộ nói: 
- Chẳng lẽ nàng còn hấp dẫn hơn so với Anne của chúng ta sao?

Đỗ Trần do dự một chút, cười nói: 
- Có lẽ nàng trong mắt ngài không có xinh đẹp như Anne, nhưng ít ra trong lòng ta, nàng mới là đẹp nhất.

- Không có xinh đẹp như Anne nhà ta sao? Vậy nàng tới cùng so với Anne vĩ đại hơn ở điểm nào?
Betty lạnh lùng chất vấn: 
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Anne nhà ta không tốt sao?

Đỗ Trần lắc đầu nói: 
- Betty a di, ngoại mạo cũng không có nghĩa là tất cả, không phải sao? Ta thừa nhận Anne phi thường vĩ đại, nhưng ta còn hiểu được, "Nàng" càng thích hợp với ta.

Betty nhanh chóng bức hỏi: 
- Nói một câu, nàng tới cùng tốt ở điểm nào?

Đỗ Trần gãi đầu hồ loạn: 
- Nàng,... rất thích đọc sách, tri thực phi thường uyên bác! Bất quá nàng rất ít cùng ngoại nhân tiếp xúc, thích một mình.. được rồi, ta thích nhất, chính là nàng hình dáng nàng tĩnh lặng trong bóng đêm đọc sách...

Trong lòng mồ hôi lạnh trực trào ra, Đỗ Trần thầm kêu, quá khó khăn rồi, đột nhiên phát hiện, mình đối với nữ nhân hiểu biết quá ít, tưởng biên tạo một nữ hài tử hoàn mỹ đều không biết bắt đầu từ đâu.

Ngay khi Đỗ Trần sắp không biên tạo được nữa, Betty đột nhiên phất phất tay: 
- Được rồi, a di biết rồi, ngươi thật sự rất thích nữ tử kia... a di thống thống khoái khoái cho ngươi yên tâm, không hề hỏi tới tình huống của nàng, ngươi cũng không cần lo lắng gia tộc Tucker gây khó khăn cho nàng.

- Hô!
Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm.

Betty trong lòng lại nhanh chóng tổng hợp tin tức tình báo - xuất thân cùng loại với Anne, trên tam đại lục nữ tử bậc này có thể đếm được! Ha ha, mặt khác nàng cũng rất đẹp, rất vĩ đại, lại thích đọc sách... Francis, tiểu tử kia ngươi quá ngốc, a di chỉ mất vài giây phân tích là biết người trong lòng ngươi là ai!

Nhanh chóng phân tích những nữ tử phù hợp điều kiện, Betty cười ha ha, lại trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: 
- Kỳ thật... thánh giáo pháp điển quy định, quý tộc chỉ có thể có một chánh thê, nhưng vì cam đoan huyết mạch thần quyền truyền lưu liên miên bất tuyệt, thần duệ có thể cưới nhiều vị chánh thê...

Đích xác, thần duệ có đặc quyền cưới nhiều vị thê tử, nhưng Betty nói như vậy... để cho Anne cùng những nữ nhân khác chung hưởng một trượng phu, đã là sự tổn hại thể diện gia tộc Tucker, lời vừa ra khỏi miệng, Betty trong lòng còn nghĩ tới, chính mình không có được sự đồng ý của lão gia tử tự ý để Anne cùng nữ nhân khác chung hưởng trượng phu, phỏng chừng sau khi trở về dám chắc sẽ bị cho ăn chửi mắng, nhưng vì Anne... lão nương cứ làm.

Betty quyết định, Đỗ Trần lại âm thầm kêu khổ, vội hỏi: 
- A di, sao có thể? Anne tiểu thư sao có thể cùng người khác phân hưởng trượng phu? Còn không có nam nhân có tư cách như vậy! Ít nhất ta không có tư cách như vậy.

Betty đã hạ quyết tâm, lúc này phất phất tay cười to nói: 
- Điều này ngươi không cần lo lắng, Anne nhà ta sẽ không để ý đâu.

Nhưng lão gia tử sẽ để ý.

- A a, a di, kỳ thật ta vẫn muốn hỏi, Anne, gia tộc của ngài tới cùng coi trọng ta chút nào không? Kỳ thật ta hoặc là căn bản không thích hợp tiểu thư Anne.

Betty nói: 
- Hỏi rất hay! A di nói thật, ngươi mặc dù là một người trẻ tuổi giảo hoạt, nhưng trên tam đại lục cùng ngươi tương đồng, thậm chí có thể tốt hơn ngươi không có, bọn họ đều không thể cưới Anne! Nhưng, ngươi có một điển mà chúng không có được...

- Một điểm sao?
Đỗ Trần khẩn thiết hỏi, kỳ thật trong lòng hung hăng nghĩ tới, ngươi thích lão tử một chút sao? Nói ra, ta căn bản là không được sao?

- Tâm của ngươi thiện lương giống các anh hùng Vẫn Thần thì đại! Thậm chí nguyện ý cõng một tên khất cái đầy máu tới tế tự, với hiểu biết của ta, tam đại lục hẳn là chỉ có ngươi là người duy nhất.

Ách, "Ưu điểm" này chính mình thật không bỏ qua, không thể sửa, cũng không dám sửa.

Đỗ Trần gãi đầu nói: 
- A di, ngài cũng là người thẳng thắn, nếu nói đến bước này, ta hiểu được có chút thái quá, ta thầm nghĩ cưới người trong lòng, cũng chỉ cưới "Nàng" một người - bởi vì ta không muốn nàng chịu ủy khuất.

Betty kỳ dị trầm mặc thật lâu, hốt nhiên tinh quang trong mắt nàng chợt lóe, tâm tư phập phồng không ngừng.

Nghĩ ra! Xuất thân cùng loại với Anne, còn rất đẹp, thích đọc sách... chẳng lẽ là nàng?

Đỗ Trần tuyệt không thể tưởng, Betty thật sự nghĩ tới một nữ tử mà hắn thuận miệng nói bừa mà có những điều kiện giống hệt.

Trong lòng đã có đáp án, lại liên tưởng tới đủ loại "Nàng"! Sắc mặt Betty đột nhiên trầm xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm Đỗ Trần, âm thanh lạnh lùng nói: 
- Francis, đừng trách a di nói trúng, nhưng a di đã muốn hỏi ngươi, ngươi thầm nghĩ cưới nàng là duy nhất, là bởi vì thật sự yêu nàng, hay là bởi vì... hừ!

Đỗ Trần trong lòng sửng sốt, nhìn vào ý tứ trong lời nói của Betty, trong lòng thầm kêu, không tốt, chẳng lẽ mình nói loạn lên, thật sự lại khiến cho Betty liên tưởng tới một nữ tử nào sao? Nhưng bên người mình có nữ tử như thế thật sao? Ta sao không biết?

Betty phẫn nộ, ánh mắt thậm chí có vài tia khinh bỉ, lạnh giọng nói: 
- Ta hiểu rồi, Francis! Chuyện ngươi cùng Anne vốn là ngươi tình ta nguyện, chúng ta gia tộc Tucker sẽ không bức ngươi, càng sẽ không để ý tới thân phận vì bức hôn sẽ làm khó khăn ngươi! Ngôn tận, cáo từ.

Nói xong, nàng xoay người rời đi, đi tới cửa, quay đầu nói: 
- Nếu ngươi thật sự cùng "Nàng" lưỡng tình tương duyệt, a di nói cho ngươi coi như thúi lắm! Nếu không phải, ngươi theo đuổi "Nàng" là vì đồ vật nọ, a di khuyên ngươi một câu...

Thanh âm biến thành lạnh lùng, Betty cười lạnh nói: 
- Lưu tâm tới mạng nhỏ của mình a! A di cũng xuất thân trấn York, ngươi lại thắng ta trên bàn đổ nên ta đề tỉnh ngươi, coi chừng không sống quá ngày 13 tháng 5.

13 tháng 5? Đây không phải là thời gian mà Mayfair ám chỉ sẽ phát sinh đại sự sao?

Đỗ Trần chấn động, muốn hỏi tới, nhưng Betty đã rời đi xa. Há mồm, Đỗ Trần lại lắc đầu, nhìn hình dáng Betty, chính mình có thể đuổi theo nàng nhờ nàng nhờ giải thích sao?

Đáng chết, Betty rốt cục hiểu lầm mình với nữ tử nào? 

Thân phận cùng bá tước lĩnh chủ chênh lệch thật lớn, rất đẹp, lại thích đọc sách... nữ tử như vậy sẽ là ai?
Liên Hoa Bảo Giám
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.