Liếm Mật

Chương 15: Chương 15




Mọi người ơi tớ có 1 tin vui và 1 tin buồn.

Tin vui chắc chắn là dành cho các cậu rồi vì từ giờ mỗi tuần tớ sẽ up 2 chương, giờ được nghỉ hè tớ đang rảnh nên chạy thủ chạy cho xong bộ này, chứ vào năm lớp 12 tớ còn bận ôn thi, hôm nào bận quá tớ sẽ off một thời gian các cậu thông cảm nha.

Còn tin buồn sẽ dành cho tớ T~T, thì xưng hô giữa nữ chính và Trình Trác Nhiên tớ sẽ phải sửa thành anh - em vì đến chương này tớ mới biết được hóa ra Nhiên là bạn thân của anh họ nữ chính T~T.

Nên là từ chương này trở đi tớ sẽ sửa lại xưng hô và đại từ nhân xưng luôn nha.

Các chương trước tớ sẽ sửa lại sau.

Lịch ra chương tạm thời vẫn là chủ nhật hàng tuần, nếu có gì thay đổi tớ sẽ báo sau.

Chúc các cậu đọc truyện zui zẻ!!!
---------------------------
- Edit: Mie
- Beta: Una
---------------------------
Dưới sự nài nỉ của Cao Bỉnh Đình, Ngôn Hạ đồng ý ở lại nhưng cô vẫn cố chấp đòi tăng thêm tiền thuê nhà.
Lúc Trình Trác Nhiên biết cô đổi chỗ ở dưới sự giúp đỡ của Cao Bỉnh Đình, phản ứng đầu tiên của hắn là liệu Cao Bỉnh Đình có tâm tư gì khác với Ngôn Hạ hay không.


Theo lẽ thường, đàn ông trên đời đối xử tốt với phụ nữ chỉ có hai mục đích, hoặc là sự quan tâm của bậc phụ huynh, thầy trò, bạn bè thân thiết, hoặc là có ý đồ khác.

Tình huống đầu tiên là người lớn tuổi hơn Ngôn Hạ, Trình Trác Nhiên rõ ràng không tin Cao Bỉnh Đình thuộc loại này, như vậy chỉ có khả năng là loại sau.
Tuy nhiên Ngôn Hạ lại chắc như đinh đóng cột mà phủ nhận suy đoán của Trình Trác Nhiên.
"Tư tưởng của thầy ấy cũng giống như em, anh đừng có đoán mò."
Một câu này khiến Trình Trác Nhiên kinh ngạc mất vài giây, nhưng rất nhanh hắn đã ổn định lại cảm xúc của mình: "Suýt chút nữa anh đã quên mấy người như em học ngành nghệ thuật nên không giống người bình thường."
Thời điểm chuyển nhà, Trình Trác Nhiên đề nghị giúp đỡ nhưng lại bị Ngôn Hạ từ chối, không phải lúc nào hắn cũng có thời gian nhàn rỗi, nói theo cách khác thì Trình Trác Nhiên còn bận bịu hơn so với Ngôn Hạ.

Mặc dù chỉ tốn chút tiền cho công ty chuyển nhà, nhưng rất nhiều những việc phức tạp đều được xử lý nhanh chóng, chẳng qua cần phải trang trí lại phòng ốc, có lẽ lại tốn thêm chút tâm tư và sức lực.
Bị Ngôn Hạ từ chối làm Trình Trác Nhiên có chút không vui, khi nói chuyện điện thoại với cô, hắn thiếu chút nữa đã chỉ vào Ngôn Hạ mà mắng lòng cô cũng thật là rộng lớn.
"Lúc chuyển nhà sẽ có người giúp đỡ, em có thể nói cho hàng xóm biết rằng em không phải là cô gái sống đơn độc một mình, miễn để xảy ra sự việc lúc trước, bị mấy thằng côn đồ kia uy hiếp không chút cố kị nào." Cũng không biết Trình Trác Nhiên nghe được ở đâu việc Ngôn Hạ suýt chút đã bị bắt cóc, từ đó trở đi, mỗi lần biết được cô sắp đi ra ngoài một mình, hắn đều cực kì lo lắng.
Trước kia tính cách Ngôn Hạ có điểm độc đoán*, được người khác quan tâm cô cũng không có cảm giác gì, đôi khi cô còn cảm thấy phiền phức, mà hiện tại Trình Trác Nhiên lúc nào cũng quan tâm, lo lắng nhưng Ngôn Hạ sẽ không vì vậy mà cảm thấy khó chịu.
(*độc đoán: chỉ lối làm việc, xử sự theo ý riêng và quyền riêng của bản thân, bất chấp ý kiến trái chiều của người khác.)
"Có đôi lúc em cảm thấy anh mới chính là anh trai ruột của em, chứ không phải là bạn của anh trai em." Khi nói những lời này, Ngôn Hạ đang ngồi trong phòng khách, bời vì đồ đạc của cô đã được thu dọn xếp vào trong thùng giấy, cho nên căn phòng càng lộ ra vẻ trống trải hơn.
Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở tại căn hộ này.
Trình Trác Nhiên lập tức phản bác lại: "Haiz, em đừng có mà dựa dẫm vào anh, anh không có đứa em gái nào suốt ngày khiến anh phiền lòng."
Tại sao mà Ngôn Hạ và Trình Trác Nhiên lại hiểu rõ nhau đến vậy, thậm chí đến hiện tại đã tiến triển thành bạn thân chí cốt của nhau, hẳn là phải cảm ơn anh họ cô một tiếng.

Ngôi trường đại học mà cô từng theo học lúc ấy cũng là trường học của anh họ cô.


Ngôn Hạ có mối quan hệ khá tốt với anh họ từ khi còn nhỏ, sau khi cô nhập học, anh họ đã chăm sóc cô rất nhiều, thậm chí anh ấy còn nhờ người bạn thân thiết nhất của mình chú ý đến cô nhiều hơn.
Người bạn tốt này không ai khác chính là Trình Trác Nhiên.

Hắn vốn là một tên ngốc rất cứng đầu, hoặc là nói hắn quá coi trọng tình nghĩa, sau khi nghe anh họ nói như thế, Trình Trác Nhiên liền coi Ngôn Hạ thành em gái mình mà quan tâm chăm sóc, sau khi cô tốt nghiệp vẫn cứ đối xử với cô như em gái nhỏ.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Sau khi Ngôn Hạ chuyển đến nhà mới, người đầu tiên đến thăm nhà mới chính là Thành Thải Vận.
Nói ra cũng thật trùng hợp, mấy nhân viên ở công ty của Thành Thải Vận đã gây ra cãi vã khi giúp đoàn người đặt phòng khách sạn, bọn họ thậm chí còn đặt phòng của Thành Thải Vận cùng phòng với một đồng nghiệp nam khác.

Vị nam đồng nghiệp này lại là một vị lãnh đạo không lớn không nhỏ, Thành Thải Vận biết điều chủ động nhượng lại phòng.

Mà hiện tại ngày nghỉ lễ đang đến gần, phòng khách sạn đã kín hết, gần đó cũng không có khách sạn nào còn phòng nào nữa, vì vậy cô liền nghĩ đến Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ thuê một căn hộ lớn có hai phòng cho khách, ban đầu cô muốn cải tạo một chút, biến một trong số đó thành phòng vẽ tranh, cô chưa kịp bắt tay vào làm, vừa vặn có thể cho Thành Thải Vận ở lại.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền tới Giang Thành vì vậy cô cũng chưa từng gặp lại Thành Thải Vận.

Cho nên lúc Thành Thải Vận đứng trước mặt cô với hình tượng tóc ngắn, giỏi giang, thiếu chút nữa cô đã nhận không ra.
Trong trí nhớ của Ngôn Hạ, hình tượng của Thành Thải Vận vẫn là một cô gái mềm mại, thứ thích hợp với cô ấy là những bông hoa tươi và bình thủy tinh lấp lánh, cà phê cùng với chuông gió.
Khi Thành Thải Vận nhìn thấy Ngôn Hạ, trong nháy mắt cũng có chút sững sờ, sau đó đã nhanh chóng phản ứng lại, đặt hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Ngôn Hạ.
Bữa tối, Ngôn Hạ cùng cô ấy đi ăn tại một nhà hàng Nhật Bản, món sashimi và cá sống cắt lát ở nơi này cực kỳ ngon.


Đi ăn đồ Nhật, đồ ăn phải kết hợp với rượu sake* mới là đạt chuẩn, nhưng Ngôn Hạ không quen uống rượu, vì vậy chỉ có mình Thành Thải Vận tự thưởng thức rượu, còn cô thì gọi một phần nước uống khác.
(*rượu sake: còn được biết đến là rượu gạo Nhật Bản, là một loại đồ uống có cồn được làm bằng cách lên men gạo đã được xay xát và đánh bóng để loại bỏ cám.)
Bạn bè nhiều năm không gặp mặt, theo lý thì hẳn là có nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng sự xa lạ, bỡ ngỡ khi gặp lại đã cắt ngang qua họ, chỉ có thể bắt chuyện từ những chủ đề quen thuộc nhất, khiến cuộc gặp gỡ này bớt gượng gạo hơn.
Mà chủ đề quen thuộc nhất không thể nghi ngờ chính là câu chuyện về thời trung học của họ.
Sau khi tốt nghiệp Thành Thải Vận vẫn làm việc ở Hải Thành, so với Ngôn Hạ cô ấy còn hiểu rõ tình hình gần đây của trường học hơn.
Ăn được một nửa, Thành Thải Vận đã nói đến việc giáo viên dạy tiếng Anh ở trường trung học đã sinh được đứa thứ hai, là một công chúa nhỏ xinh đẹp, trường học cũng được sửa chữa lại từ ba năm trước, diện tích mở rộng gấp đôi.

Ngôn Hạ rất có hứng thú nghe, thỉnh thoảng cô còn hỏi một hai câu.
Cô cảm khái ở trong lòng, trong ấn tượng của cô Thành Thải Vận không phải là một cô gái giỏi ăn nói, thậm chí còn có chút nhút nhát.
Không biết từ khi nào chủ đề đã chuyển sang Ngôn Hạ, Thành Thải Vận chống cằm nhìn Ngôn Hạ một hồi lâu, khóe mắt hơi cong lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, lại có chút ngượng ngùng.

Thoạt nhìn giống như vẫn là cô gái nhỏ Thành Thải Vận của thời trung học năm ấy.
"Ngôn Hạ, không biết đã có ai nói qua với cậu chưa, rằng cậu một chút cũng không hề thay đổi."
Cô ấy khoa tay làm một động tác nhỏ: "Không phải nói về ngoại hình, mà là cảm nhận đối với cậu."
Làm sao có thể không thay đổi chứ, không nói đến những người khác, ngay cả chính cô cũng có thể nhận thấy rõ ràng rằng ít nhất là về mặt tính cách, cô đã ổn trọng hơn rất nhiều.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Thành Thải Vận không quá bận tâm những việc rối rắm này, cô ấy đem chủ đề chuyển đến hướng khác, có lẽ Ngôn Hạ sẽ cảm thấy hứng thú hơn.
"Cậu còn nhớ rõ Dụ Bạc không?"
Ngôn hạ rũ mắt xuống nhìn lát cá sống trước mặt mình, cô cảm thấy ánh đèn trong tiệm có phải quá sáng hay không mà trên đĩa đồ ăn như thể phủ thêm một lớp sơn trắng lên nó.

Cô khảy khảy lát cá, bỗng nhiên không muốn ăn nữa, nhưng trong giọng nói của cô lại không nghe ra chút thay đổi nào.
Ngôn Hạ nói: "Còn nhớ rõ".


Cô chỉ có thể cười trừ rồi thêm một câu: "Tớ theo đuổi anh ấy cũng rất lâu, làm sao có thể quên chứ."
Thời niên thiếu chính là một bức tranh sơn dầu rực rỡ mang nhiều màu sắc đậm nét nhất, nhưng chung quy cũng sẽ phai dần theo thời gian.

Bức tranh sơn dầu đẹp đẽ đến đâu rồi cũng sẽ mang một sắc thái mơ hồ.
Thành Thải Vận cho rằng, đối với Ngôn Hạ mà nói, mối quan hệ yêu đương của cô cùng Dụ Bạc cũng giống như thế, nên cô ấy mới không chút cố kị mà cùng Ngôn Hạ thảo luận về Dụ Bạc.
"Mình vẫn luôn nghĩ rằng, đại biểu hội học sinh của chúng ta không nhiễm bụi trần, thanh cao như thần tiên, không quan tâm chuyện gì khác ngoài học tập.

Cho đến khi cậu kéo cậu ta từ trên thiên đàng xuống".
Ngôn Hạ không nói gì, dường như đang chăm chú lắng nghe Thành Thải Vận nói.
"Sau này vào năm lớp 12, cậu bỗng dưng chia tay với cậu ấy, rồi chuyển trường rời đi." Thành Thải Vận nhẹ giọng chậm rãi nói: "Có một lần, tiết tự học buổi tối mình về hơi trễ, trong lúc chờ ba mình đến đón, mình đã thấy Dụ Bạc đánh nhau".

Trong màn đêm dày đặc, ánh sáng le lói duy nhất là một đốm lửa đỏ ở giữa đôi môi của anh, đó là một điếu thuốc đang cháy.

Trên mặt Dụ Bạc không có biểu cảm gì, nhạt nhẽo giống như một khối băng.

Anh cứ trầm mặc như vậy, lấy điếu thuốc trong miệng ra, dí vào tay người bị anh đè xuống.
Toàn bộ khung cảnh lúc đó ở trong mắt Thành Thải Vận có vẻ kinh dị, khủng bố.
"Mình thực sự không nghĩ tới, hóa ra Dụ Bạc cũng là con người như vậy, cũng sẽ đánh nhau".
- --------------------------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để chúng tớ có thêm động lực nha!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.