Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 31: Lục tiểu thư



Vài năm về trước trước khi Lục Tuyến Yên gần đạt ngưỡng tuổi hai mươi bảy như hiện giờ, lúc ấy chính là năm cuối trong cuộc đời đại học của cô, là năm mà sắc đẹp của bốn người bọn họ được công nhận.

Trước ngày công bố số phiếu bình chọn và kết quả người đạt quán quân trong cuộc thi hoa khôi toàn khối, có một rắc rối nhỏ xảy ra, chính vì vậy đã khiến cho kết quả vốn đã như thế liền bị thay đổi 360•.

Người tham gia cuộc thi rất nhiều bao gồm toàn bộ nữ sinh trong toàn trường đại học. Và có bốn nữ sinh viên được chiến thắng vào vòng chung kết gồm Lục Tuyến Yên, Dư Vỹ, Quách Ân và Lâm Tuệ Mẫn. Vòng này khiến ban giám khảo rất đau đầu vì không biết nên quyết định cho ai nhất ai nhì vì tài năng họ và cả sắc đẹp đều tương đương nhau. Và cũng vì vậy họ giao cho học sinh toàn trường ra phiếu bình chọn.

Sau khi số phiếu đã được tổng hợp khoảng ba phần học sinh toàn trường, đó là lúc ban kiểm phiếu cũng đã tò mò mà tính xem số phiếu hiện tại của từng người. Trùng hợp Dư Vỹ đi ngang qua phòng học của họ.

- Này!! Cậu nhìn xem, Lục Tuyến Yên của khối Y khoa đạt số phiếu cao nhất luôn đó. Người đứng hai là Dư Vỹ, ba là Quách Ân và cuối cùng là Lâm Tuệ Mẫn. Không thể tin được là cả sinh viên toàn trường đều tham gia bình chọn.

- Là Lục Tuyến Yên? Tất nhiên rồi, cậu ấy có nét đẹp tự nhiên dễ nhìn, vẻ đẹp sắc xảo. Tớ đã đơn thuần đoán trước kết quả rồi haha.- Một người khác nói.- Còn Dư Vỹ, cậu ấy vốn chẳng có tài năng gì nổi bật. Đó là theo ý kiến tớ. Tớ thấy cô ấy còn thua kém Lục Tuyến Yên rất nhiều, ngay cả số phiếu cũng chênh lệch rất lớn. Nếu cộng tất cả số phiếu của số sinh viên chưa bình chọn còn lại thì may ra mới sánh được với Lục Tuyến Yên.

- Đúng ta!! Nếu tổng lại thì sẽ hơn Lục Tuyến Yên tận ba phiếu.

- Làm gì có chuyện đó, tầm nhìn của họ không phải ai ai cũng như tớ, nhưng chắc chắc không đến 50% là sẽ bình chọn cho Dư Vỹ đâu.

- Haha cậu thẳng thắng quá đấy!!

Kiểm phiếu xong xuôi cả hai cùng nhau cười nói sắp xếp lại đồ đạc rời khỏi phòng học. Dư Vỹ nép sang một bên đề phòng bị nhìn thấy. Căm phẫn nhìn họ, Dư Vỹ này có gì thua Lục Tuyến Yên? Tài năng không có gì nổi bật ư?! Vô lí.

Sau đó...

- Giải nhất hoa khôi toàn trường chúng ta là thí sinh số 23, Dư Vỹ. Mời lên khán đài nhận thưởng.

.

- Vô lí!! Số phiếu Lục Tuyến Yên tại sao lại không tăng? Còn của Dư Vỹ lại tăng vòn vọt như thế?

Một trong hai người kiểm phiếu bên trong cánh gà cảm thán. Cảm thấy thật sự có điều vô lí ở đây. Toàn bộ số phiếu chưa bầu chọn còn lại đều chọn Dư Vỹ, không một phiếu nào thiên về Lục Tuyến Yên cả.

- Chuyện gì sao?- Đây cũng là hai người bạn học cùng lớp với Quách Ân.

- A!! Số phiếu của Dư Vỹ bỗng nhiên tăng một cách lạ thường. Chúng tớ cảm thấy có điều gì lạ ở đây.

Quách Ân nhíu mày nhìn ra cô bạn Dư Vỹ của mình, có vẻ rất hạnh phúc và mãn nguyện thì phải.

- Này!! Tớ thấy cậu ấy vào Bari hôm qua.

- Cậu nói cái gì vậy?! Không thể nào như vậy đâu.

Quách Ân chỉ chăm chú lắng nghe. Lúc này cô đã làm việc ở Bari, cũng có quen biết một số người.

Đêm hôm ấy Quách Ân nói dối rằng mình trở về thăm gia đình nhưng thay vào đó là đến thẳng Bari. Với danh tính là Hạ Mi cô đã có một mối quan hệ rất rộng và mật thiết với những tay chơi lớn ở đây. Đương nhiên cô chỉ bán danh bán nghệ chứ không bán mình.

Và Quách Ân cũng biết kẻ đào hoa phóng đãng với phụ nữ nhất Bari hiện giờ là ai.

Lúc mày chỉ có mình Quách Ân là mĩ nữ ở Bari, sau khi cả hai thật sự trở nên thân thiết hơn cộng với những sự chán nản của cuộc đời Lục Tuyến Yên đã chấp nhận cùng gia nhập.

- Tôi muốn gặp Beny.

Người phục vụ rất nhanh đã đưa Beny đến. Anh ta cực kì tôn trọng Hạ Mi cho nên không mang theo người phụ nữ nào bên mình cả.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi muốn biết danh tính người hôm qua đã quan hệ với anh.

- Dư Vỹ. Cô ta là một sinh viên, còn trinh đó.- Beny chẳng ngần ngại mà nói thẳng.

- Anh đưa cô ta bao nhiêu?

- Ba vạn.

- Cô ta nói rằng mình cần tiền sao?

- Cô ta chỉ cần khoảng một phần nhỏ số tiền đó. Nhưng tôi rộng lượng mà cho thêm thôi.

Hạ Mi trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau đó quyết định xin phép ông chủ rời khỏi Bari. Hôm nay xin phép một hôm để được thoải mái. Và đúng sáng mai cô về lại kí túc. Khi Lục Tuyến Yên và Lâm Tuệ Mẫn đã đi trước, đến lúc chỉ còn có cả hai trong phòng cô mới bắt đầu chất vấn Dư Vỹ.

- Cậu chơi bẩn, Dư Vỹ.

- Ý cậu là sao?

- Là cậu mua số phiếu đó đúng chứ?!

- Sao cô biết? Tôi lấy đâu ra tiền để ăn hối lộ bọn họ?

Quách Ân bỗng nhiên phẫn nộ quay lại sắc bén nhìn vào Dư Vỹ.

- Dơ bẩn.

Nói rồi bước ra khỏi phòng.

- Ha! Bẩn? Tôi có gì không hơn cậu ta chứ?!

- Tất cả.

Ra khỏi kí túc Quách Ân chạy nhanh đến nhà vệ sinh nữ đau khổ khóc sướt mướt. Dư Vỹ lại có thể làm ra chuyện như vậy vì lòng đố kị, sẵn sàng bỏ bạn mình lại phía sau.

Lục Tuyến Yên ư? Cậu ấy sau khi biết được sẽ ra sao đây?

...

Xuống máy bay, Lục Tuyến Yên đưa tay tháo kính đen của mình vờ vệt như một người bình thường. Cô bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, đúng như cô đoán gu thời gian này rất nhiều người diện. Và có tất cả ba người có vóc dáng và trang phụ giống cô ở quanh đây.

Lục Tuyến Yên kéo vali bước đi, đưa chiếc điện thoại lên tai cười nói tự nhiên, nhưng không biết là nói chuyện với ai.

- Xác định được mục tiêu. Đang di chuyển đến cổng.

Kẻ ở đầu dây bên kia lập tức nâng cao cảnh giác khỏi động thiết bị liên lạc không dây trên tai.

- Lão Đại, đã thấy mục tiêu.

Bên này, Mặc Băng Tước đã đến phòng làm việc của mình. Hắn mở máy tính lên và để đó, màn hình cứ hiện mãi không tắt. Chính là đăng ngắm cô gái mập mạp xấu xí trong cái màn hình kia.

Hắn ngửa đầu ra sau.

- Tuyệt đối không được để mất dấu. Có vấn đề gì lập tức báo lại.

- Vâng thưa Lão Đại.

Nói xong kẻ theo dõi đó liền rời khỏi quán cafe mình đang uống mà hòa nhập vào dòng người đông đúc. Thật sự cảm thấy nguy hiểm, vì hướng mà Lục Tuyến Yên đang tiến đến lại là công viên công cộng, nơi mà có rất nhiều người qua lại.

Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên dừng chân cười nói với vào bà mẹ trẻ đang trông con chơi đùa ở xích đu., xung quanh cũng có rất nhiều người khác. Mà ở phương Tây trai gái đều cao một cách vượt trội, một người cao 1m63 như Lục Tuyến Yên muốn không bị chôn xuống bởi cái đầu của họ cũng khó. Giày cao gót ư?! Dộn đến 10cm rồi.

Tên theo dõi Lục Tuyến Yên theo lệnh Lão Đại mình rất nhanh đã nép vào một quầy kem gần đó. Để đánh lạc hướng ánh nhìn của Lục Tuyến Yên anh ta quay lưng lại mua vài cây kem. Mình một còn lại phân phát cho những cô cậu nhóc. Sau một hồi quay lại và chú ý, cái đầu với mái tóc đen duy nhất vẫn còn ở đó.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm ngồi lên ghế nhâm nhia cây kem, đúng là phụ nữ.

- Như thế nào rồi?

- Cô ta vẫn còn đứng đó tán gỗ với những bà mẹ trẻ. Cũng đã được 30p rồi.

Nhưng rồi hắn nhìn lại, cái vali không có. Hốt hoảng đứng khỏi ghế và chạy đến, cái người với mái tóc đen duy nhất đó là một bà mẹ trẻ khác.

- Tôi mất dấu cô ta rồi.

Mặc Băng Tước nghe vậy hít một hơi thật sâu cố nén cơn giận xuống. Cái lũ này phải nói là vô dụng hay là Lục Tuyến Yên quá tinh ranh? Chẳng lẽ phải đích thân hắn đưa ra tầm nhìn mới có thể bắt được cô gái này sao?

Lục Tuyến Yên leo lên một chiếc xe buýt trống người. Cô ngồi trên đó lấy một cái áo khác thật rộng trùm lên mình. Một phần là để che nắng, một phần là để che đi tầm nhìn của người ngồi trước mình.

Bên trong cái tấm áo đó, cô đã liên lạc với người của mình không qua lời nói mà qua hành động. Thiết bị liên lạc của Lục gia chế tạo rất nhạy cảm, chỉ cần gõ nhẹ bên ngoài cũng có thể truyền âm thanh đến bên kia. Và cô đưa tay gõ lần dài lần ngắn cách quãng khác nhau. Bên kia cũng đã nhận được tính hiệu.

Vì đây là tuyến xe buýt rỗng chỉ vài ba người mà người của Mặc Băng Tước lại ngồi ngay trước Lục Tuyến Yên. Anh ta không chắc rằng cô đã ngủ nên không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ theo dõi từ kính chiếu hậu phía trên bác tài xế.

Đến trạm cũng đúng lúc Lục Tuyến Yên cởi áo trùm mặc lại cho mình. Cô xuống xe, anh ta cũng xuống theo.

Không ai chú ý rằng, chiếc vali đã không cánh mà bay.

Lục Tuyến Yên rẻ mình vào một quan cafe gần đó. Để tránh bị chú ý anh ta lưỡng lự một chút rồi mới vào. Nhưng khi vào trong, chẳng thấy đâu nữa.

- Tôi lại mất dấu rồi Lão Đại.

Mặc Băng Tước chán nản nhắm mắt. Người của hắn có lẽ không đủ trình độ để đối đầu với cô rồi.

Ra khỏi quán bằng cửa sau, Lục Tuyến Yên nhìn lại xung quanh lần nữa rồi leo lên chiếc xe trước mặt mình. Chiếc vali vẫn còn ngoan ngoãn ở đó.

- Về thôi!!~~

Lục Tuyến Yên cao hứng ưỡng ngực, cô không biết chủ của đối phương là ai nhưng thoát được là mừng lắm rồi. Đành phải cho người điều tra sau vậy.

Xuống lúc trên máy bay cô không ngủ vì xung quanh mình có rất nhiều kẻ khả nghi. Cô còn thấy đầu lâu với hoa hồng trên cổ bọn chúng, chính là từ một Bang mà ra. Nên bây giờ ngủ phát. Về đến nhà rồi hãy tính những chuyện tiếp theo.

- Tiểu thư, chúng ta về đến rồi.

Bác tài xế nói rất nhỏ nhẹ nhưng cũng đã đánh thức được Lục Tuyến Yên. Cô lên tiếng.

- Chú Ân, chú thả con ở đây và đừng nói cho ai biết chuyện con quay về. Con muốn tạo bất ngờ cho mọi người.

- Vâng thưa tiểu thư.

Xuống khỏi xe nhìn cái dinh thự khổng lồ trước mặt, cô miểm cười.

- Ba, con về rồi.

Lục gia là ngôi nhà và cũng là gia đình thật sự của Lục Tuyến Yên. Mặc dù cô không phải là con ruột của gia đình này nhưng họ rất yêu thương cô, như là con ruột vậy.

Đây là một cái dinh thự to lớn, được xây lên với sức chứa cả nghìn người. Con số thống kê có đến hơn bảy trăm hầu cận ở nơi này tính đến cả đầu bếp, giúp việc, tài xế, quản gia. Lục gia là một gia thế lớn có tiếng ở thế giới ngầm.

Lục Tuyến Yên quang minh chính đại đi vào cổng chính nhìn những chú bác đang tỉa cây. Trong số đó có một cô hầu gái đang quét dọn những lá cây được cắt đi đã nhìn thấy Lục Tuyến Yên. Hai mắt liền sáng rực mà lao đến.

- Tiểu thư!! Tiểu thư về rồi.

Trên môi cô ấy nở nụ cười mà nước mắt lại rơi. Âm lượng giọng nói rất to phát vang cả sân nhà. Những người đang có mặt tại đó nghe thấy đều dừng công việc của mình mà lao nhanh ra cổng.

- Tiểu thư!! Tiểu thư về rồi.

Rất nhiều người đồng thanh nói câu đó. Tất cả cùng nhau xếp thành hai hàng như một con đường để Lục Tuyến Yên đi vào.

Họ tuy là người làm của Lục gia, đời này qua đời khác đều phục vụ cho Lục gia mà lại chấp nhận một đứa rơi rớt như cô là tiểu thư. Lục Tuyến Yên vui lắm, vui đến phát khóc. Sự yêu mến dành cho họ cũng không hề nhỏ. Cô không xem họ chính là người làm của mình mà xem như là người bạn, cũng chính là gia đình.

Lục Tuyến Yên đặt vali xuống dưới đất dang hai tay sang hai bên hít một hơi thật dài rồi nói lớn.

- Mọi người ơi tôi về rồi.~~~

Tất cả đều rất hào hứng cười lớn. Lục Tuyến Yên đứng dậy cầm lấy vali kéo đi vào trong nhà, một gia nhân trong đó liền rời khỏi đám đông cầm lấy vali của cô. Cũng rất may mắn khi tất cả bọn họ đều không phát hiện ra điểm bất thường trên khôn mặt của cô, nếu biết không biết mình sẽ bọ chìm trong biển người như thế nào nữa.

- Tiểu thư, để tôi mang nó lên phòng.

- Cảm ơn anh.

Qua màn chào hỏi tất cả đều quay về làm việc với niềm cao hứng vừa được truyền đến. Phải nói là khối đoàn kết giữa những người ở Lục gia và làm việc cho Lục gia là tuyệt đối. Họ luôn có một con tim trung thành hướng về những người trong gia đình lớn, và tuyệt đối chưa từng có chuyện tranh cãi hay ganh đua nhau ở đây. Lục Tuyến Yên không biết ông đã rèn luyện họ như thế nào, cô cũng muốn được như bố mình lắm.

Tiếp theo còn phải qua từng khu dinh thự để chào tất cả mọi người vẫn còn mải mê làm việc ở đó. Ở đây đông người như thế, sẽ rất là mệt đây.

***
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.