Lẻ Loi

Chương 1



Tình cảnh là như vậy đấy, thật mỉa mai là ngoài cái tên Clay Forrester ra Catherine Anderson chẳng biết gì thêm về con người này. Chắc hẳn anh ta là người giàu có, cô thầm nghĩ khi đưa mắt quan sát một lượt căn phòng đợi của gia đình anh ta.

Cô đang ngồi trong một căn phòng khá lớn và sang trọng được trang trí bởi hai màu chủ đạo, vàng nhạt và vàng thẫm. Phía trên đầu cô là một bộ đèn chùm đồ sộ bằng thủy tinh trong suốt. Phía sau cô là cầu thang tuyệt đẹp dẫn lên tầng hai. Trước mặt cô là cánh cửa đôi, chiếc bàn chân quì tiếp mặt thảm bằng những cái chân thanh thanh như những ngón chân của một vũ nữ ba lê và chiếc đèn để bàn cổ bằng đồng soi mình trong tấm gương mạ vàng lớn. Bên cạnh cô là một chiếc bình có chiếc cổ cao ôm chít lấy một bó khuynh diệp khô.

Cái mùi khuynh diệp hắc hắc ấy bắt đầu khiến cô buồn nôn.

Cô đưa mắt nhìn đôi cánh cửa được làm bằng gỗ sồi với những đường nét trạm trổ tinh vi. Đôi cánh cửa đó cso những núm cửa trông rất lạ mắt không giống bất kỳ núm cửa nào cô từng nhìn thấy. Chúng được tiện công phu đến nỗi trông chúng giống như cán của những chiếc muỗng của một bộ đồ ăn giá trị. Catherine tự hỏi không biết nhà này phải mất bao nhiêu tiền mới có được những thứ cầu kỳ như những cái núm cửa đó, ấy là chưa kể tới chiếc ghế dài sang trọng mà cô đang ngồi lên. Chiếc ghế ấy được bọc bằng một loại vải nhung mịn, không có tay vịn - một thứ đồ nội thất xa xỉ mà chỉ những người rất giàu có mới dám bỏ tiền ra múa.

Đúng, tòan bộ căn phòng là một công trình nghệ thuật và là một nơi phô trương sự phong lưu, giàu có của gia đình này. Mọi thứ trong căn phòng đều hòa hợp với nhau… ngoại trừ Catherine Anderson.

Thực ra cô gái cũng rất hấp dẫn. Làn da hồng hào và mái tóc vàng óng mượt của cô tạo cho cô một vẻ đẹp khỏe khắn, tươi mát. Những đường nét trên khuôn mặt cô mang nét đẹp quyến rũ truyền thống của người gốc Scadinavi - mủi thẳng với hai lỗ mũi xinh xắn; cặp môi cân xứng và đôi mắt xanh được viền bởi hàng mi cong vút.

Bộ quần áo cô mặc trên người khiến cô trở nên lạc lõng trong căn phòng. Cô mặc chiếc quần màu hoa thạch thảo và chiếc sơ mi đã cũ. Chúng đều là đồ tự may lấy và đều được may bằng thứ vải rất thường. Chiếc áo khoác ngoài của cô đã đổ dáng và sờn gấu. Cô đi đôi giày được làm bằng chất liệu giả da, cũng đã mòn đế và sờn mũi.

Tuy nhiên vẻ đẹp trong sáng tự nhiên cùng là da tươi tắn đã khiến cô trông không hề có vẻ tầm thường chút nào. Và cả vẻ kiểu hãnh toát lên từ con người cô cũng vậy.

Thế nhưng vẻ kiêu hãnh đó giừo đây đang dần mất đi khi mà cô phải ngồi đợi quá lâu trong căn phòng này. Bởi lúc này đây cô đang cảm thấy mình như một đứa trẻ hư bị bỏ lại đây để chờ người lớn trách phạt.

Cô thở dài nhẫn nhục và từa đầu vào tường. Cô lơ mơ không biết liệu những người nhà Forrester có bực mình khi thấy một cô gái như cô để đaauf lên bức tường thanh nhã của nhà họ hay không. Tin là họ sẽ bực nhưng cô vẫn ngoan cố để đầu nguyên ở đó. Cô nhắm mắt lại, cố xua đi những hình ảnh sang trọng của căn phòng, nhưng cô không sao có thể bỏ ngoài tai những tiếng nói giận dữ vọng sang từ phòng đọc sách; giọng nói của bố cô, thô lỗ và hiếu chiến, theo đó là tiếng đáp trả lúng túng nhưng không kém phần nóng nảy của ông Forrester.

Tại sao mình lại ở đây chứ? Cô thầm hỏi mình.

Nhưng cô biết câu trả lời; cổ cô vẫn còn đau và chắc là vẫn còn dấu vềt của những ngón tay thô bạo của bố cô. Và, tất nhiên, cả mẹ cô cũng ở bên phòng kia. Mẹ cô cũng có mặt ở đó cùng với những người nhà Forrester xui xẻo, và dù giàu có hay không, họ cũng chằng làm gì nên tội mà phải đối mặt với một lão điên như bố cô. Catherine không hề muốn điều này xảy ra. Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt sửng sốt của ông bà Forrester khi bố cô xuất hiện phá vỡ buổi tối yên bình của họ bằng những lời buộc tội trần trụi. Thoạt đầu họ đã cố gắng đáp lại những lời thô bỉ của bố cô bằng thái độ lịch sự và họ đã đề ngị mọi người cùng vào phòng đọc sách để nói chuyện bình tĩnh với nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát họ đã hiểu ra rằng họ đang lầm vào thế bất lợi và khi Herb Anderson chỉ tay vào chiếc ghế dài, quát vào mặt con gái ông ta, hãy để cái mông của mày xuống đó, con kia, và đừng có bỏ đi nếu không tao sẽ đập chết, thì họ đã phần nào hiểu được họ đang phải đối mặt với loại người nào.

Không, ông bà Forrester chẳng làm gì nên tội mà phải chịu đựng con người điên khùng đó.

Đột nhiên cửa trước bật mở, một cơn gió thu ùa vào trong phòng và vào cùng với cơn gió đó là một người đàn ông ăn vận trang nhã rất tương xứng với căn phòng. Anh ta ăn mặc rất hài hòa: chiếc quần may bằng vải phai len nhẹ màu lông lạc đà, hai ống quần may bó đùi rất kéo léo và dài vừa đủ để lộ một phần đôi giày màu lông bóng loáng; chiếc áo jacket được may bằng vải len có scọ màu nâu nhạt pha màu lông lạc đà buông nhẹ quanh vai anh ta như lớp đường caramen mịn phủ trên kem; một chiếc áo len mỏng dệt bằng len lông cừu màu nâu nhạt hơn mặc bên trong áo jacket; chiếc cổ áo sơ mi trắng không cài cúc để lộ sợi dây chuyền vàng lấp lánh ôm quanh cổ. Dù cách ăn vận như thế trông có vẻ tự nhiên, song rõ ràng trang phục của anh ta đã tạo nên một sự hài hào về màu sắc, rất hợp với nước da rám nắng và mái tóc màu vàng đỏ óng mượt của anh ta.

Anh ta vừa đi vừa huýt sáo, không hề biết Catherine đang ngồi đó khuất sau những cành khuynh diệp. Cố dán lưng vào tường lợi dụng sự che chắn mỏng manh ấy, quan sát anh ta đi ngang qua chiếc bàn vừa huýt sáo vừa liếc vào một chỗ mà cô đoán là chỗ để thư từ mới chuyển tới. Cô liếc nhìn gương mặt mang vẻ đẹp cổ điển của anh ta được phản chiếu qua gương, cái mũi thẳng, đôi gò má rộng và đôi hàng lông mày đẹp như vẽ. Cái miệng của anh ta – Ôi, nó quá hoàn hảo, quá sinh động, quá tươi tắn đến khó mà quên được.

Vẫn không nhận ra Catherine đang ở đó, anh ta kéo chiếc áo jacket xuống, hờ hững gỡ một bên tay áo ra rồi bước một lúc hai bậc lên thang gác.

Catherine thả lỏng hai vai.

Nhưng rồi cô lại ngồi như dính vào tường ngay bởi cánh cửa phòng đọc bỗng bật mở, và ông Forrester đứng tựa bên giá sách với đôi mắt xám chìm dưới hàng mi rậm và vẻ mặt phẫn nộ thật khó tả.

Ông liếc nhanh qua chỗ cô gái đang ngồi cồi cất tiếng gọi.

- Clay! - Giọng nói đầy uy lực ấy khiến người thanh niên đang đi lên thang gác phải dừng lại ngay.

- Vâng, thưa ngài?

Catherine vẫn nhớ giọng nói đó, mặc dầu cách xưng hô trang trọng đó khiến cô ngạc nhiên. Cô chưa thấy ai gọi bố mình là ngài bao giờ.

- Tôi nghĩ là anh nên xuống đây một tí.

Nếu ở vào hoàn cảnh khác thì Catherine hẳn phải cảm thấy thương cho Clay Forrester. Tiếng huýt sáo của anh ta ngừng bặt. Tất cả những gì cô nghe thấy bây giờ là những tiếng bước chân ngập ngừng dội lên thang gác.

Cô xiết ngón tay đang ôm quanh sườn, cố kiểm soát nỗi sợ hãi đang dâng trào trong cô. Đừng để anh ta nhìn thấy mình! Cô nghĩ. Cầu cho anh ta đừng đi qua! Cấu cho anh ta đừng quay đầu nhìn lại! Thế nhưng linh tính báo cho cô biết rằng cô không thể trốn thoát anh ta mãi được. Sớm muộn gì thì anh ta cũng biết cô đang ở đó.

Anh ta lại xuất hiện ở chỗ để thư và hành động mặc áo khoác trở lại của anh ta cho cô biết thêm về quan hệ của anh ta với bố anh ta.

Tim cô đập thình thịch và cô cố nín thở nhưng không giấu được vẻ bối rối trên hai gò má. Anh ta bước tới trước gương, chỉnh lại cổ áo. Nhìn anh ta từ phía sau như thế này chúng ta chợt cảm thấy anh ta thật yếu thế không biết cô có mặt trong phòng và không biết điều gì đang đợi anh ta ở trong phòng đọc kia. Nhưng cô tự nhủ, anh ta không chỉ giàu có, anh ta còn là kẻ hư đốn; anh ta đáng phải nhận những gì đang đợi anh ta.

Anh ta đột nhiên di chuyển và hình ảnh của cô bỗng hiện ra trong gương. Mắt anh ta mở to đầy ngạc nhiên, rồi anh ta quay đầu lại nhìn cô.

- Ồ, xin chào, - anh ta lên tiếng. – Tôi không nhìn thấy cô.

Cô cảm thấy những nhịp tim hoảng loạn của mình, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh và chỉ gật đầu chào anh ta. Cô không hề có ý định gặp lại anh ta nên cô không chuẩn bị trước cho tình huống này.

- Xin lỗi, - Anh ta nói thêm một cách lịch sự như thể anh ta thường làm thế với những khách hàng ngồi đợi bàn công việc với bố mình vậy. Rồi anh ta đi sang phòng đọc.

- Đóng cửa lại, Clay! - Bố anh ra lệnh.

Catherine nhắm mắt lại.

Anh ta không nhận ra mình, cô nghĩ. Cô bỗng nghẹn ngào muốn khóc mặc dầu điều đó thật vô lý khi mà cô đã hi vọng anh ta đi qua cô như một người xa lạ, và đúng là anh ta đã làm vậy.

Đó chẳng phải là điều mình muốn sao? Cô thầm mắng mình. Cô triệu hồi nỗi tức giận để ngăn chặn những giọt nước mắt mà Catherine Anderson không cho phép mình giả phóng. Cô không cho phép mình khóc như một con bé yếu đuối và ngốc nghếch. Nhưng Catherine không yếu đuối cũng không ngôc nghếch.

Ngay vào lúc này tình cảnh có thể đã khác đi, nhưng trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa mọi chuyện sẽ còn khác nữa.

Từ sau cánh cửa phòng đọc tiếng Clay Forrester vọng ra, “Ai ạ”, và cô mở choàng mắt.

Anh ta không nhớ ra mình, cô, nghĩ, và nhẫn nhục chấp nhận sự thật đó một lần nữa, tự nhủ rằng điều đó chẳng thành vấn đề.

Cánh cửa phòng đọc bật mở, và cô thấy Clay xuất hiện ở đó, đứng yên nhìn cô rất giống cách cha anh ta đã nhìn cô lúc trước. Đôi mắt anh – đôi mắt xám, cũng làm cô muốn chết đứng vì kinh ngạc. Vẻ cau có của anh nói cho cô biết rằng anh ta chẳng hề tin một lời nào mà mình vừa nghe thấy! Nhưng cô nhận thấy một điều khiến cô hài lòng là tóc anh ta giờ đây trông có vẻ như vừa được chải bằng những ngón tay. Gạt vạt áo khoác về phía sau, chống hai tay bên hông, anh ta đứng đó nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ. Anh ta nhìn lướt qua cô một lượt từ đầu đến chân và có lẽ đã nhận thấy vẻ lạnh lùng của cô.

Cô chịu đựng cái cách quanh sát bất lịch sự đó - giống như một cái tát thẳng vào mặt cô – và trả đũa bằng việc cố tình nhìn trân trân vào đôi môi đỏ thắm của anh ta, đôi môi cô nhớ rất rõ, rồi nghĩ tới quãng thời gian ngắn ngủi họ ở cùng nhau và nghĩ tới sai lầm mà hai người đã phạm phải. Nhưng, vì chẳng biết gì về con người này hết nên Catherine quyết định phải thận trọng khi đối phó với anh ta và thế là cô đành làm thinh để mặc anh ta nhìn cô.

- Catherine phải không? - Cuối cùng anh ta cũng mở miệng. Cô tưởng sẽ thấy một cảnh xúc động của anh ta, song lời anh ta nói ra thật lạnh lùng.

- Chào, Clay- Cô đáp bằng giọng lạnh lùng không kém.

Clay Forrester nhìn cái dáng mảnh mai nhưng rắn rỏi của Catherine khi cô đứng dậy. có vẻ kiêu hãnh, anh ta nghĩ, rõ ràng là không hề sợ hãi… và chẳng có gì chứng tỏ cần được ban ơn.

- Cô cũng vào đây một lát, - anh ta nói ngắn gọn, giữ nguyên vẻ lạnh lùng trong khi cô ném về phía anh ta một cái nhìn mà cô hi vọng thể hiện sự bình tĩnh. Rồi cô bước qua chỗ anh vào phòng đọc. Cô cảm nhận được mối ác cảm anh ta dành cho cô. Cô gần như có thể ngửi thấy nó khi cô bước qua trước mặt anh ta.

- Căn phòng trông giống như một thư viện thu nhỏ: một lò sưởi đang hoạt động, những ly đồ uống bỏ dở trên những chiếc bàn bong lộn, những bức tường với những giá sách dài viền quanh, một bức tranh sơn dầu của Terry Redlin treo trên bức tường phía sau chiếc ghế bọc da, sàn phòng trải thảm êm. Khỏa khoắn, nhưng ấm áp, mọi thứ trong căn phòng cho thấy một sự ấm cúng vừa bị xâm hại, và rõ ràng Herb Anderson đã tính toán trước nên mới chọn thời điểm cả nhà Forrester đều có mặt ở nhà để hiện hiện. Trước khi đến đây ông ấy đã nói: “tao sẽ tóm lũ nhà giàu âys khi cả nhà nó cùng có mặt trong cái biệt thự lòe loẹt đó, lủng lẳng với những đồ trang sức đắt tiền của bọn nhà giàu, và để rồi xem ai sẽ phải nôn tiền ra cho vụ này!”.

Sự tương phải giữa bố mẹ của Clay và bố mẹ của Catherine thật đánh buồn cười. Bà Forrester ngồi trong chiếc ghế có tay vịn ở một bên lò sưởi. Bà ấy đang bối rối, nhưng vẫn rất mực đàng hoàng trong kiểu ngồi vắt chéo chân của mình. Bà ấy vận quần áo thật thanh lịch và hợp thời, mái tóc được uốn rất khéo khiến bà có một vẻ đẹp trẻ trung, duyên dáng. Trên cổ tay của người phụ nữ ấy có một chiếc vòng ngọc thạch lấp lánh cái thứ mà Herb Andeson đã nhạo bang.

Ada Anderson, trong chiếc ghế đối diện ở phía bên kia lò sưởi, đang mân mê gấu áo khoác đã sờn của mình với đôi mắt rầu rĩ. Tóc bà màu long chuột, người bà thấp lùn. Trên cổ tay bà chỉ có một sợi dây bằng vàng mỏng teo đã bị những năm tháng lao động vất vả làm mòn đi những đường nét trạm trổ.

Ông Forrester mặc một bộ vét của một nhà may cao cấp, đứng đằng sau chiếc bàn bọc da mềm bên trên để những cuốn sách có bìa da được xép gọn gàng.

Và kia là cha cô, hợm hĩnh trong chiếc áo hoác may bằng vải nilon với mấy chữ “Quán rượu của Warpo” in trên lưng áo. Catherine tránh không nhìn xuống cái bụng phệ chứa bia, không nhìn cái bộ mặt phát phì của cha mình, không nhìn vẻ mặt áo ý thường trực lúc nào cũng hằm hè như thể muốn thách thức cả thế giới đó.

Catherine dừng lại sau ghế của mẹ cô, biết rằng Clay đã đứng sau lưng mình. Cô giữ cho vai cô cách anh ta và cố quay mặt về phái ông Forrester, người rõ ràng có uy quyền nhất trong căn phòng. Ngay cả việc đứng sau chiếc bàn đó cũng là một sự lựa chọn vị trí mang tính chiến lược nhằm khẳng định quyền lực của con người đó. Biết thế nên cô quyết định tự mình đối diện với ông. Bố cô có thể sẽ chửi rủa người ta và sẽ tiếp tục như một kẻ lái thuyền say ru, nhưng đối phương của bố cô giờ đây lại alf mối đe dọa lớn hơn. Catherine cảm nhận được rằng ông Forrester đang điều khiển toàn cục và cung hiểu được rằng nếu cô đương đầu với ông ấy với dù chỉ một chút thách thức thì đó sẽ là sai lầm tai hại nhất. Ông ấy thuộc kiểu người biết phải đối phó với sự thù địch và khiêu khích như thế nào, vì thế cô tự bảo mình phải thận trọng không được làm bất cứ điều gì kích động hại người.

- Con trai tôi dường như không nhớ cô, đúng không? Giọng ông ấy giống như lớp băng đầu tiên trên hồ Minnesota - lạnh, sắc, mỏng, nguy hiểm.

- Đúng, anh ấy không nhớ cháu, - Catherine đáp, mắt nhìn thẳng vào người hỏi.

- Anh có nhớ cô ta không? – Người cha hỏi con trai mình, buộc anh ta phải nói thật.

- Không, - Clay trả lời, khiến Catherine cảm thấy giận dữ không phải bởi cô muốn anh ta nhớ cô, mà bởi đó là một lời nói dối. Cô đâu có hi vọng anh ta sẽ nói thật, đúng không? – Đúng, khi mà cô ngờ rằng anh ta có thừa tiền để che đậy cho bất cứ lời nói dối nào anh ta muốn. Tuy vậy, câu trả lời của anh ta vẫn làm cô đau đớn. Cô quay lại thấy anh ta đứng sát bên mình và dùng đôi mắt xanh cạnh tranh với đôi mắt xám lạnh băng của cha mình để lôi kéo con.

Đồ dối trá! Đôi mắt cô dường như hét lên, trong khi anh ta ung dung đứng nhìn khuôn mặt cô, rồi liêc qua đỉnh đầu cô và nhìn những quầng sáng do ánh lửa tạo nên đang nhảy múa. Và nhìn hình ảnh phải chiếu qua ánh lửa đó anh ta bỗng nhớ lại.

Ôi, anh ta đã nhớ ra cô rồi… Giờ thì anh ta đã nhớ ra cô! Nhưng anh vẫn không để điều đó thể hiện ra mặt.

- Chuyện này là cái quái gì thế, một âm mưu à? – Anh ta buộchúng ta tội.

- Tôi e là không phải đâu, anh biết mà, - Catherine đáp mà trong lòng tự hỏi không biết cô có thể duy trì sự bình tĩnh giả tạo này được bao lâu.

Nhưng rồi Herb Anderson và cuộc, vừa giơ tay chỉ vừa gào lên.

- Gã sở khanh kia, không phải quyền của anh, vậy đừng có mà nghĩ.

- Ông đang ở trong nhà của chúng tôi, - Ông Forrester lớn tiếng ngắt lời Herb Anderson- và nếu ông muốn… “cuộc bàn bạc” này tiếp tục thì ông nên kiềm chế mình chừng nào ông còn ở đây! – Rõ ràng trong cái cụm tự “cuộc bàn bạc” có hàm chứa sự mỉa mai; rõ ràng Herb Anderson không hiểu nghĩa của cụm từ này.

- Được cứ bàn đi và hãy làm cho thằng con của ông tự thú đi nếu không tôi sẽ bắt gã phải nói ra sự thật giống như tôi đã bắt con bé kia.

Clay cảm thấy mình thật hèn hạ. Anh liếc xéo về phía cô gái nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mắt cô giờ đây đang hướng lên mặt bàn nơi những ngón tay trắng bệch của ông Forrester đang miết trên mặt da bóng loáng.

- Ông nên giữ chừng mực, nếu không ông và vợ ông sẽ phải rời khỏi đây ngay lập tức cùng với con gái của các người! – Forrester ra lệnh. Nhưng Herb Anderson đã đợi cả cuộc đời mới có cơ hội kiếm chác, và ơn Chúa cơ hội đó đang ở trong tầm tay ông ta. Ông ta quay sang tấn công Clay.

- Hãy nghe đây, gã lừa đảo, - Ông ta cười chế nhạo. – Mày nói rằng mày chưa bao giờ để mắt đến con kia, vậy thì tao sẽ cho mày cơ hội giải quyết rắc rối lớn nhất của đời mày. Và một khi tao làm thì, thằng ranh ạ, tao sẽ bắt bố mày nôn ra đến đồng xu cuối cùng. Đồ con hoang giàu có như mày cứ nghĩ rằng mày có vài đô trong túi là có thể làm gì trong váy bọn con gái tùy thích. Ô, lần này thì mày sẽ phải nôn tiền ra hoặc là tao sẽ phanh phui chuyện trước bàn dân thiên hạ và khiến mày chỉ còn nước muốn biến thành một mẩu thuốc, con ạ!

Nét mặt Herb Anderson thể hiện rõ sự hả hê.

- Ngày nào, Herb Anderson tiếp tục truy hỏi.

- Mùng bốn tháng bảy.

- Chuyện gì đã xảy ra vào ngày mùng Bốn tháng Bảy?

Catherine lại nín thở.

- Chúng con đã gặp nhau trong một cuộc hẹn hò mù quáng.

Căn phòng im phăng phắc như một nhà thờ. Catherine cảm thấy mọi người đang tính rằng từ đó tới nay đã hai tháng rưỡi rồi.

- Và? Cằm của Catherine bạnh ra.

Chỉ có tiếng lửa khẽ reo trong khi Clay suy nghĩ và liếc nhanh sang Catherine.

- Và con kiên quyết từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào trước khi con và Catherine nói chuyện riêng với nhau. – Clay kết thúc khiến cô ngạc nhiên.

- Chandos, anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi ngay tại đây, ngay bây giờ! - Bố anh ta ra lệnh, kèm theo một cú đập bàn giận dữ. – Anh có quan hệ với người đàn bà này vào ngày mùng Bốn tháng Bảy không?

- Bố, con rất kính trọng bố, nhưng thưa bố đó không phải là việc của bố, - Clay nói bằng giọng nói đầy uy lực.

Bà Forrester đưa bàn tay run rẩy lên che cái miệng đang há hốc vì kinh ngạc của mình, dùng ánh mắt biết nói cầu xin con trai hãy phủ nhận điều đó ngay tại đay và ngay lúc này.

- Anh nói đây không phải là việc của tôi khi mà một người đàn ông dọa, sẽ kiện anh ra tòa, và hủy hoại danh dự của cả tôi và anh trong cái thành phố này sao?

- Bố vẫn dậy con rặng một con người tạo ra danh dự của iêng mình. Vì thế, con nghĩ không có gì phải lo lắng hết.

- Clay, tất cả những gì tôi muốn là sựt hật. Nếu câu trả lời là không, thì vì Chú, hãy thôi bệnh vực người đàn bà này và nói không. Nếu quả thật có chuyện đó thì hãy thừa nhận và bàn cách giải quyết.

- Con từ chối trả lời cho tới khi con và cô ấy có cơ hội nói chuyện riềng với nhau. Rõ ràng là lúc trước con và cô ấy đã bị gạt ra ngoài cuộc. Sau khi con và cô ấy nói chuyện, con sẽ trả lời câu hỏi của bố. – Clay ra hiệu cho Catherine đi theo mình, nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhích. Đây là một diễn biến sự việc mà cô hoàn toàn không ngờ tới.

- Này, hãy đợi đã, con trai! – Herb Anderson rít lên. – Mày không thể đánh bài chuồn như thế được và bỏ lại tao ở đây như một lão ngốc chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào! Tao biết tỏng mày đang bày trò gì! Mày đưa nó ra ngoài, dúi cho nó vài trăm lẻ để bịt miệng nó và rồi thế là vấn đề của mày được giải quyết êm xuôi chứ gì?

- Hãy đi nào. – Clay nói và bước qua Herb Anderson.

- Tao nỏi rồi, đứng lại! – Herb Anderson túm lấy ngực áo Clay.

- Tránh ra, đừng có cản đường tôi. Thái độ quyết liệt của Clay khiến cho Herb Anderson chịu thua. Clay bước ra cửa và goi Catherine – cô nên đi theo tôi nếu cô biết điều gì totó cho cô.

Cô bước về phía cửa như một con rối khi mà bố cô vẫn không ngớt chửi rủa sau lưng họ.

- Đừng có nghĩ tới bao giờ dúi tiền cho nó để tống đứa trẻ đi, nghe chưa! Và đừng có dụ dỗ nó, thằng ranh ạ. Nếu mày làm thế thì tao sẽ đâm đơn kiện mày ngay trước khi trời sáng.

Mặt như bị thiêu đốt mà lòng thì run, Catherine theo Clay đi ra phòng gu. Cô đoánh Clay sẽ dẫn cô tới một phòng nào đó trong nhà, nhưng thay vì làm thế anh ta lại tiếng thẳng ra cửa trước, kéo cảnh cửa ra và bảo Catherine:

- Hãy ra xe - Lệnh của Clay là cô bất ngờ và cô cứ đứng chôn chân trên thảm. Biết cô không nghe theo mình, Clay quay lại. – Chúng ta phải nói chuyện, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu như tôi làm việc đó dưới cùng một mái nhà nơi có mặt tất cả nnn người đẻ ra chúng ta.

Cô vẫn do dự, mắt cô mở to đầy nghi ngại.

- Tôi muốn nói chuyện ở đây hoặc đi bộ một lát hoặc tương tự như thế. - Vẻ bối rối trên gương mặt cô không xoay chuyển được Clay. Sự nghi ngại của cô chỉ càng khiến anh ta cương quyết hơn.

- Tôi sẽ không cho cô một giải pháp, - anh ta nói một cách ngắn gọn, rồi quay gót bước đi. Từ phòng đọc vọng ra tiếng nói của bố cô, lẫn với tiếng ông Forrester. Không có cách nào cả, cuối cùng cô đành bước theo Clay ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.