Tâm trạng con người đúng là thay đổi một cách kỳ diệu, khiến cho Trình Kiều luôn cảm thấy không thể giữ Lâm Sở Thành lại bên mình, mà có đẩy ra cũng chẳng xong.
Lâm Sở Thành lại “Ừ”, sau đó duỗi tay kéo cô ra ngoài khỏi bán kính của cây tầm gửi.
Ly rượu sâm banh trên tay Trình Kiều suýt nữa đổ, sau khi đứng vững lại cô mới nói: “Sắp giao thừa rồi, cậu mua vé xe lúc nào vậy, không lẽ nửa đêm lên đường…”
Cô chưa kịp nói hết câu, mọi người trên sân bắt đầu đếm ngược theo thời gian trên màn hình rộng: “10,9,8,7…” Xung quanh quá ồn ào, cô đành tạm thời im lặng. Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc cô ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Thành, trong mắt anh dường như có gợn sóng thoáng qua rồi hoà tan đi mất.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thời gian đã đếm ngược tới 1 rồi, tất cả ánh đèn đồng loạt vụt tắt, bỗng nhiên có người hôn lên đôi môi cô…