Trong nhà còn ấm hơn cả trên xe. Bởi vì đã bước sang mùa đông, nhiệt độ giảm thấp, nhưng dù là vậy thì hệ thống sưởi trong nhà vẫn đủ để sưởi ấm cho cả căn nhà rộng lớn. Ở trong nhà, chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng là đủ.
Lúc hai người về đến nhà, dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, thấy hai người cùng nhau về thì cười nói.
"Hai người dạo này hay về cùng nhau nhỉ."
Dì giúp việc thuận miệng hỏi thăm một câu, Kiều Diên cúi người thay giày, Tần Đông Loan bên cạnh cởi áo khoác trên người, nói.
"Sau này có cơ hội đều sẽ cùng nhau."
"Thế à." Tần Đông Loan nói thế, dì giúp việc cũng không nghĩ nhiều. Đối với bà ấy, hai người về cùng nhau thì công việc này càng dễ dàng hơn, có thể cùng lúc làm luôn cho hai người, không cần phân chia ra làm riêng cho từng người một.
Trong lúc hỏi thăm đơn giản, dì giúp việc cũng đã bưng xong đồ ăn lên bàn, sau đó cởi tạp dề, dọn qua nhà bếp, tạm biệt hai người rồi ra về.
Dì giúp việc đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Kiều Diên và Tần Đông Loan.
Kiều Diên thay giày xong, cũng cởi áo khoác ngoài trên người ra. Cậu chỉ mặc một chiếc áo len đan nhạt màu bên trong. Bởi vì gầy nên nhìn áo mặc ngoài cũng có vẻ rộng.
Nhưng tuy là gầy, Kiều Diên vẫn đủ cao, cậu không bỏ công đi phối đồ, nhưng lại lựa chọn vừa hợp những bộ quần áo nhạt màu. Loại quần áo và phong cách này rất tương xứng với khí chất của cậu, vào xuân hạ khiến cậu có loại yên tĩnh u buồn. Mà bước sang thu đông, bởi vì chất liệu quần áo dày hơn, mềm mại hơn, ngược lại khiến cậu bớt có vẻ xa cách hơn.
Hai người sửa sang lại xong ở cửa, tạm biệt dì giúp việc rồi đi vào nhà ăn, ngồi xuống bàn. Mỗi người cầm bát đũa của mình, dưới ánh đèn, cùng nhau ăn cơm.
Kiều Diên vẫn ít nói như mọi khi, thậm chí hôm nay còn trầm mặc hơn nữa. Chiếc đèn chùm trên trần đủ chiếu sáng một khoảng, dưới ánh đèn, làn da của Kiều Diên trắng đến mức trong suốt. So với làn da của cậu, đôi môi lại so với ngày thường đỏ hơn.
Cậu ngồi ở ghế, rũ mắt thất thần, hàng mi phía trên gần như chạm đến bên dưới, mi mắt hơi đỏ. Có thể vốn là sưng, nhưng vì đã qua một ngày nên bớt sưng rồi. Mí mắt lại khôi phục trạng thái bình thường, chỉ còn lại một xíu ửng đỏ.
Tần Đông Loan ngồi ở vị trí của mình, đưa mắt nhìn Kiều Diên đang chậm rãi ăn cơm.
Cậu gắp một miếng ngó sen trắng đặt vào miệng, răng cắn xuống, phát ra âm thanh giòn vang nhỏ vụn. Tần Đông Loan nhìn cậu nhai, đưa tay cầm cốc nước trái cây bên cạnh lên uống một ngụm.
Uống xong, Tần Đông Loan hỏi: "Trưa nay ăn gì?"
Bầu không khí trầm mặc của nhà ăn bị đánh vỡ, Kiều Diên ngẩng đầu, nhìn anh.
Hai người ngồi đối diện nhau, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi sẫm màu, cà vạt đã tháo ra, cúc áo giống như thường lệ mở hai cái, lộ ra cần cổ thon dài. Nhích lên trên nữa là hầu kết, bởi vì động tác uống nước mà hơi động. Mỗi một động tác của Tần Đông Loan vô tình đều lộ ra gợi cảm.
"Nhà ăn." Kiều Diên nói.
"Ăn một mình?" Tần Đông Loan hỏi.
"Với đồng nghiệp." Kiều Diên đáp.
Sau lần trước đụng phải chủ nhiệm lớp một và lớp hai, Kiều Diên coi như đã có bạn cùng ăn, chỉ là bọn họ đều có gia đình rồi, thi thoảng sẽ không đến ăn, nhưng cũng sẽ bảo người khác đến ăn với cậu.
Kiều Diên trả lời xong, Tần Đông Loan nhìn cậu, "ừm" một tiếng.
Không cần biết là ăn với ai, ăn cái gì, ăn rồi là được. Gần đây Kiều Diên xem như đã quen với một ngày ba bữa, khí sắc cũng tốt hơn khi hai người mới gặp lại rất nhiều.
Tuy rằng bây giờ Kiều Diên vẫn trắng nhợt nhạt như trước, nhưng cũng đã dần có sức sống hơn.
Tần Đông Loan không nói nữa. Kiều Diên thấy anh không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
-
Ăn tối xong, Kiều Diên và Tần Đông Loan cùng nhau dọn bàn ăn.
Như mọi khi, hai người cùng nhau xem phim. Tần Đông Loan hỏi ý kiến Kiều Diên, sau khi nhận được một cái gật đầu của cậu, hai người đi vào phòng khách.
Tần Đông Loan đứng trước ghế sô pha, cầm điều khiển tìm phim. Vừa tìm xong, phần mở đầu còn chưa chiếu hết, chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Tần Đông Loan ấn tạm dừng, nghe máy.
Là trợ lý của anh gọi đến, chờ Tần Đông Loan nghe máy, trợ lý nói: "Tần tổng, phía Bắc Âu vừa gửi sang một phần tài liệu mới, cần ngài xem qua."
Sau hợp tác với công ty Thụy Điển, hợp tác với công ty y dược của các nước khác cũng bắt đầu được tiến hành. Bởi vì vấn đề chênh lệch múi giờ, có vài văn kiện đến tối muộn mới gửi đến nơi. Tần Đông Loan nghe vậy, lên tiếng.
"Được, gửi qua đây."
Trợ lý vâng dạ rồi nhanh chóng cúp máy. Tần Đông Loan cúp máy, đưa điều khiển cho Kiều Diên để cậu xem trước rồi đi đến bàn làm việc của mình trong phòng khách.
Bàn làm việc đặt máy tính của anh, vẫn ở trạng thái khởi động. Anh mở máy tính, cùng lúc có mail của trợ lý gửi qua. Tần Đông Loan ngồi ở ghế, ấn vào mail, bắt đầu xem.
Xem xong mất chừng mấy phút, anh lại gọi điện cho trợ lý, nói vài vấn đề trong đó và phương án sửa đổi đề xuất với đối phương.
Trợ lý ghi chép lại từng cái, xong xuôi, Tần Đông Loan cúp máy.
Tần Đông Loan nhìn màn hình máy tính, đánh dấu mấy vị trí, gửi lại cho trợ lý. Chờ thông báo gửi thành công hiện lên, Tần Đông Loan tắt máy.
Công việc đã xong, Tần Đông Loan quay lại ghế sô pha.
Trước khi Tần Đông Loan đi làm việc đã đưa điều khiển cho Kiều Diên. Nhưng trong lúc anh bận rộn, Kiều Diên cũng không bấm phát tiếp. Cậu ngồi ở ghế, ôm cốc nước trái cây, đã uống được hơn nửa. Tần Đông Loan cuối cùng cũng xong việc quay lại, cậu mới quay đầu nhìn anh.
Tần Đông Loan đón lấy tầm mắt của cậu, thoáng nhìn về phía bộ phim vẫn ở trạng thái dừng. Tần Đông Loan cầm lấy điều khiển, nói với Kiều Diên.
"Cứ mở xem bình thường là được."
Tần Đông Loan vừa nói, vừa bấm điều khiển.
Phim tiếp tục chạy, Tần Đông Loan đặt điều khiển sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Diên.
Tư thế ngồi của Tần Đông Loan rất tùy ý, khi đứng vốn rất có cảm giác áp bách là thế, lúc ngồi xuống lại giống như giảm bớt đi nhiều. Anh ngồi ở bên cạnh Kiều Diên so với ngày thường dường như còn gần hơn.
Tuy là gần, cũng không đến mức có tiếp xúc cơ thể. Giữa họ vẫn có một khoảng cách ngắn, chỉ có hơi thở từ trên người anh tỏa ra, bao lấy Kiều Diên, bao lấy ghế sô pha, cũng bao lấy khu vực phòng khách này thành của riêng họ.
Tựa như cả một căn phòng khách này đã trở thành một mảnh đất phong.
Mà anh chính là vị vương trên mảnh đất phong đó, lười biếng mà thư thái ngồi ở chiếc ghế của mình. Cùng lúc thả người tựa lưng về sau, Tần Đông Loan nâng tay gác lên lưng ghế.
Bởi vì động tác này mà mùi hương cổ long trên người anh càng tỏa ra nồng đậm hơn.
Kiều Diên ngồi ở bên cạnh, cơ thể chỉ cách tựa lưng mấy centimet. Ở một khoảng cách như thế, cậu giống như đã bị sải cánh tay rộng của Tần Đông Loan vây lấy, cứ như đã bị anh ôm vào trong ngực.
Hơi thở của anh tùy ý mà tự nhiên tỏa ra, chậm rãi bao phủ lấy cậu, khiến trên người cậu đều là hơi thở và mùi hương của anh, dần dần có xu thế hòa thành một.
Kiều Diên nhìn màn hình ti vi phía trước, ánh sáng trong mắt chậm rãi di chuyển, chậm rãi tỏa sáng.
Cậu như một con búp bê trầm lặng chết chóc, chậm rãi được rót vào linh hồn, dần dần có sức sống.
-
Ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi. Bên trong phòng khách yên tĩnh chỉ có màn hình ti vi đang chiếu phim, ánh sáng không ngừng biến ảo. Tần Đông Loan ngồi bên cạnh Kiều Diên, cảm nhận được Kiều Diên đã thả lỏng hơn. Phim vẫn còn tiếp tục, Tần Đông Loan cúi đầu nhìn Kiều Diên bên người, gọi.
"Kiều Diên."
"Chuyện tôi và em ở bên nhau."
"Em đã phản ứng lại chưa?"
Tần Đông Loan hỏi xong, Kiều Diên quay đầu nhìn sang.