"Xin lỗi, là tôi không cầm chắc, có làm anh bị bỏng không?"
Cô cắn nhẹ môi dưới, cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương.
Trình Nam nhìn thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.
"Ây dà, chuyện nhỏ thôi mà, cô Dư đừng để trong lòng!"
Ánh mắt ông ta không thể rời khỏi người Dư Vãn, tay thì loạn xạ đập lên lưng Vương Nhất Xương.
Vương Nhất Xương quay đầu lại, tức giận gào lên:
"Đập cái gì mà đập! Tôi bị bỏng ở dưới cơ mà!"
Trình Nam xấu hổ rụt tay lại, không quên trừng mắt liếc Vương Nhất Xương một cái.
"Ai bảo anh không đỡ lấy ly trà cô Dư đưa? Đáng đời."
Vương Nhất Xương vừa rên rỉ vừa than trời trách đất, nhưng khi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy vẻ ấm ức của Dư Vãn, trái tim hắn lập tức mềm nhũn như bột.
"Cô Dư, chuyện này không phải lỗi của cô, là tại tôi không cẩn thận, tôi đáng bị phạt, đáng bị phạt. Nào, tôi mời cô một ly!"
Trên khóe môi Dư Vãn là một nụ cười nhẹ, nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh lẽo như băng.
Chữ "sắc" đứng đầu mọi tai họa.
Xem ra hai anh em này cần phải học được bài học nhớ đời.
Bên dưới bàn, Kiều Sở Sở lén lút giơ ngón tay cái lên với Dư Vãn, trong lòng hả hê vô cùng.
Dư Vãn hơi nhướng mày, không biểu lộ cảm xúc gì, thản nhiên cầm thực đơn lên.
"Hai vị, xem thử muốn ăn gì nhé?"
Cô đưa thực đơn qua, liền nhận thấy sắc mặt của cả hai lập tức sa sầm lại.
Vương Nhất Xương lau mồ hôi trán, cười gượng gạo:
"Trời ạ, sao đồ ăn ở đây đắt thế nhỉ?"
Ngón tay Dư Vãn nhẹ nhàng co lại, ánh mắt bắt đầu dừng trên trang phục của hai người kia.
Bộ vest trên người họ không vừa vặn, trông giống đồ thuê tạm thời, lại mang cảm giác rẻ tiền.
Chẳng lẽ bọn họ chỉ là kẻ "chém gió" trên mạng?
Kiều Sở Sở cũng nhận ra điều bất thường, kéo tay áo Dư Vãn, nhỏ giọng nói:
"Chị Vãn, em thấy hai người này không giống đến để bàn chuyện hợp tác đâu."
Dư Vãn gật đầu, ánh mắt dò xét cũng thu lại.
"Hai vị, tôi không khỏe lắm, có lẽ chúng ta hẹn lại dịp khác."
Cô giữ nụ cười nhã nhặn trên môi, kéo Kiều Sở Sở đứng dậy.
Hai người đàn ông đối diện bắt đầu luống cuống, vội vàng đứng lên, cố gắng níu kéo.
"Cô Dư, hôm nay khó khăn lắm mới sắp xếp được bữa gặp này, sao cô vội đi thế?"
Họ kéo vạt áo vest, không muốn bỏ qua "miếng mồi ngon" sắp đến miệng.
Thực chất, cả hai chỉ là kẻ thất nghiệp.
Nghe tin Dư Vãn đang tìm đối tác trên mạng, bọn họ vội vàng gọi điện đến. Ban đầu chỉ định đùa giỡn, nhưng khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô, hai gã lập tức đổi ý, muốn gặp trực tiếp. Ai ngờ, thấy giá món ăn trong thực đơn, mồ hôi bọn chúng đổ như tắm.
"Xin lỗi, tôi thật sự còn chút việc, lần khác nói chuyện sau nhé."
Dư Vãn vẫy tay chào, lịch sự nhưng không muốn phí thêm thời gian với họ.
Hai người kia lập tức hoảng sợ.
Nếu để Dư Vãn đi lần này, sau này còn cơ hội nào để gặp được người đẹp như vậy?
Hai gã thì thầm với nhau, thấy Dư Vãn và Kiều Sở Sở càng lúc càng đi xa, lòng như lửa đốt.
Vương Nhất Xương định chạy theo, nhưng bị Trình Nam kéo lại.
Trình Nam l.i.ế.m môi, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam:
"Tôi thấy cô ta có tiền, còn muốn mở công ty, nếu chiếm được cô ấy thì chẳng phải chúng ta sẽ phất lên hay sao?"
"Đúng, đúng. Cả dáng người lẫn khuôn mặt của cô ấy đều là cực phẩm, nhìn thôi tim tôi đã đập loạn cả lên rồi."
Nụ cười trên mặt cả hai ngày càng đê tiện, sau khi bàn bạc, bọn chúng quyết định bám theo phía sau Dư Vãn.
Trên xe, Kiều Sở Sở ngồi ở ghế phụ, sốt ruột nói lớn:
"Hai tên đó quả nhiên là kẻ lừa đảo, may mà chúng ta không tốn thời gian ở đó."
Dư Vãn gật đầu, vẻ mặt hiện lên chút bất đắc dĩ:
"Đúng vậy, tìm người trên mạng quả là không đáng tin."