“Thì sao nào? A Trầm chỉ đang đùa giỡn với cô thôi, sớm muộn gì cũng sẽ rời bỏ cô để quay về bên tôi!”
Câu trả lời của Tống Nghiên rõ ràng là thiếu tự tin, giống như đang bịa chuyện để vớt vát chút thể diện.
“Ai nói với cô rằng tôi và Vãn Vãn chỉ là đùa giỡn?”
Bóng dáng Lục Trầm ẩn trong màn đêm, khó nhìn rõ biểu cảm, nhưng bầu không khí lạnh dần xung quanh như đang cảnh báo mọi người rằng tâm trạng của anh không hề tốt.
Lục Trầm bước tới bên Dư Vãn, chắn cô ở phía sau, ánh mắt đầy sự lạnh lùng hướng về phía Tống Nghiên.
“Cô định dai dẳng đến bao giờ? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa tôi và cô là không thể.”
Tống Nghiên ôm ngực, vẻ mặt đầy đau đớn nhưng vẫn cố gắng tự an ủi mình.
“A Trầm, anh nói những lời này chỉ vì tức giận thôi, đúng không? Anh ở bên Dư Vãn chẳng qua chỉ là để trả thù chuyện em và Tạ Hãn tạo scandal trước đây. Thật ra trong lòng anh vẫn có em, đúng không?”
Dư Vãn không khỏi cảm thấy nể phục trí tưởng tượng của Tống Nghiên. Tạ Hãn đã bị bắt đi nửa năm nay mà vẫn còn bị cô ta lôi ra làm cớ.
“Cô và Tạ Hãn, tôi chưa bao giờ quan tâm, cũng không có hứng thú với chuyện của hai người.”
Nhắc đến cái tên Tạ Hãn, Lục Trầm thậm chí còn phải cố nhớ lại trong đầu. Những người và chuyện không liên quan, anh chưa bao giờ bận tâm.
Tống Nghiên mím môi chặt, ánh mắt đầy uất ức nhìn về phía Dư Vãn.
“Em không quan tâm, em biết trong lòng anh vẫn có em. Nếu không thì tại sao anh lại từ bỏ sự nghiệp diễn xuất mà anh yêu thích, quay về tiếp quản gia sản? Chẳng phải là để đường đường chính chính cưới em sao?”
Lục Trầm cảm thấy bất lực, thậm chí không biết nên phản bác thế nào.
Bất kể anh làm gì, cô ta đều diễn giải một cách thái quá, luôn tự cho rằng tất cả là vì mình.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một người tự luyến đến mức độ này, luôn tìm cách tâng bốc bản thân một cách không biết xấu hổ.
Sự im lặng của Lục Trầm trong mắt Tống Nghiên lại thành sự thừa nhận.
Cô ta lập tức vui mừng, vội vàng khoác tay anh, trong lòng không khỏi kích động.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, hóa ra từ lâu đã âm thầm yêu cô ta.
Một câu chuyện ngôn tình ngọt ngào như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Tống Nghiên ngây ngất hạnh phúc.
Nhưng giấc mộng đẹp của cô ta ngay lập tức tan vỡ trong giây lát.
Lục Trầm như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu, lập tức giật tay lại, thậm chí còn lùi về phía sau vài bước.
Anh tỏ rõ vẻ chán ghét, cởi chiếc áo vest trên người ra, ném thẳng xuống đất.
“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi. Cô không biết hai chữ ‘tự trọng’ viết như thế nào sao?”