Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 27: Khi hai trái tim kết nối



Ngay bây giờ hơn cả cảm giác muốn trách cứ Cố Giai Thụy thì Chu Linh càng muốn tự trách chính mình, tình yêu của người đàn ông này khiến cô cảm thấy hổ thẹn. Tình yêu Cố Giai Thụy dành cho cô vô đối đến mức dường như còn hơn cả tình yêu của ba mẹ, điều đó vô tình đã khiến Chu Linh cảm thấy ngột ngạt và áp lực.

Nhiều lúc Chu Linh thầm tự hỏi rằng thật ra mình có xứng đáng với tình yêu to lớn của anh không? Liệu mình có thể gánh vác trên vai thứ tình cảm to lớn đó chứ? Những ý nghĩ đó cứ liên tục làm phiền khiến cô như phát điên.

Chu Linh từng nghĩ rằng tình yêu của Cố Giai Thụy mang cho cô áp lực quá lớn, anh mang cho cô cái cảm giác rằng cả hai rất khác biệt và đã từng rất nhiều lần cảm giác ấy khiến cô cảm thấy muốn dừng lại.

Nhưng hôm nay, chính vào cái ngày định mệnh này đã giúp cô nhận ra bản thân quá ích kỷ, hình như từ đầu đến cuối cô chỉ biết suy nghĩ cho mình mà không màng tính gì đến cảm giác của Cố Giai Thụy. Cố Giai Thụy, người đàn ông của cô có lẽ cũng biết đau, có lẽ anh cũng từng rất buồn hoặc thậm chí anh cũng từng rất áp lực.

Cô ích kỷ quá phải không? Nhưng người đàn ông này chưa bao giờ than phiền về bất cứ một điều gì cả, anh không ích kỷ như cô. Tình yêu của anh là một tình yêu vô cùng cao thượng, nó không dính bất cứ một chút bụi trần nào mà thuần khiết như sao băng tỏa sáng trong màn đêm u tối.

Cố Giai Thụy luôn nghĩ rằng cô đã cứu rỗi cuộc đời u tối của anh nhưng sự thật đó giờ đều không phải vậy. Phải là cô, phải là cô được cứu rỗi mới đúng, tình yêu của Cố Giai Thụy đã nhiều lần cứu rồi cô khỏi ám ảnh của sự kiện kinh hoàng năm đó.

Có lẽ người ta nói đúng, tình yêu sẽ trở nên đẹp hơn khi nó trãi qua biến cố. Qua sự việc lần này Chu Linh không chỉ nhận ra được tình yêu của Cố Giai Thụy mà còn nhìn ra được cách yêu của bản thân. Nghĩ rồi cô lặng lẽ nhìn Cố Giai Thụy, ánh mắt thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt anh, Chu Linh khẽ cất tiếng:

- A Thụy, anh có biết động lực duy nhất để em vượt qua ám ảnh tâm lý của vụ bắt cóc là gì không hả?

Cố Giai Thụy nghe Chu Linh hỏi thì lặng người, anh cúi mặt im lặng một hồi rồi cười khổ đáp:

- Hẳn không phải là anh rồi!

- Không, là anh đó!



Câu nói Chu Linh vừa thốt ra khiến Cố Giai Thụy trợn tròn mắt kinh ngạc, anh xúc động đến mức như không tin vào điều mình vừa nghe thấy hỏi lại:

- Em nói gì?

- Anh không nghe nhầm đâu! Là anh đó! Anh là nguồn động lực đã giúp em vượt qua những ngày tăm tối đó.

- Sao có thể? Chính anh là người đã sơ ý để em bị bắt cóc mà! Sao anh lại là người giúp em vượt qua được?

- Anh không tin tưởng mình đến thế sao?

- Nhưng tại sao?

- Bởi vì anh cũng là người rất quan trọng. Cái ngày em bị bắt cóc, người đầu tiên lúc đó em nghĩ đến không phải là ba mẹ, mà là anh! Em đã nghĩ rằng A Thụy nhất định sẽ đến cứu em thoát.

Nghe Chu Linh nói đến đây chợt Cố Giai Thụy bật khóc, gương mặt mếu máo òa lên nức nở hệt như mộ đứa trẻ đòi kẹo. Thấy vậy Chu Linh khẽ ôm lấy anh để Cố Giai Thụy gục mặt vào vai mình thoải mái khóc. Sau đó cô để anh gối đầu lên chân mình, bàn tay khẽ vuốt nhẹ tóc anh tiếp tục kể:

- Rồi lúc em phải sang Mỹ điều trị tâm lý, lúc đó em đã rất sợ! Cảm giác một mình tỉnh giấc giữa đêm không ai bên cạnh nó đáng sợ lắm. Những lúc đó em lại nghĩ tới anh! Em nhớ đến lời hứa anh đã hứa với em và lấy đó làm động lực cố gắng, cứ thế đằng đẵng 8 năm trời.

Nghe đến đây một lần nữa khiến Cố Giai Thụy bật khóc, anh úp mặt vào bụng Chu Linh mà nước mắt chảy dài. Thì ra trong lúc không có anh cô gái nhỏ của anh đã phải chịu đựng nhiều như thế. Thì ra vào lúc anh cứ thế mất hết nghị lực cô gái bé nhỏ của anh lại lấy anh làm nguồn động lực để tiếp tục cố gắng. Nghĩ rồi Cố Giai Thụy ngồi thẳng dậy, anh đưa tay ôm lấy cơ thể Chu Linh thủ thỉ:

- Anh xin lỗi!

Trước lời xin lỗi của Cố Giai Thụy thì Chu Linh chỉ lặng lẽ lắc đầu, cô vuốt nhẹ ngực anh nói:



- Anh không làm gì sai hết nên đừng xin lỗi!

Nói rồi Chu Linh khẽ dừng một đoạn, cô suy ngẫm hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- A Thụy, có phải em ích kỷ lắm không?

Nghe câu hỏi này Cố Giai Thụy hơi kinh ngạc, anh hỏi:

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Vì em đã từng nghi ngờ và muốn rời bỏ anh!

- ...

- A Thụy, em từng nghĩ rằng tình yêu của anh khiến em rất áp lực, cho đến tận lúc nãy em mới chợt nhận ra rằng thật ra là di bản thân đã quá nghiêm khắc với anh.

Nghe vậy Cố Giai Thụy khẽ mỉm cười, anh cảm thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp. Những lời tâm sự này anh chưa bao giờ nghe Chu Linh nói, anh không biết rằng tình yêu của mình lại khiến cô thấy áp lực nên cứ thế không màng đến suy nghĩ của cô.

- Linh Nhi, em không ích kỷ! Anh không muốn em nghĩ rằng tình yêu em dành cho anh không bằng tình yêu anh dành cho em. Điều đó không đúng đâu! Đối với anh chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em là đủ chỉ cần em vẫn còn muốn ở bên anh dù có chuyện gì cũng không bỏ rơi anh là đã đủ để anh mãn nguyện rồi.

Dứt lời anh hôn nhẹ vào trán Chu Linh, có lẽ lần này cả hai đã thấu hiểu nhau nhiều hơn. Chắc chắn rằng sau chuyện vừa rồi tình yêu của cả hai sẽ càng ngày càng thêm bền chặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.