“Không có tỷ tỷ nào giống chị cả…” Giọng Ôn Ninh trầm thấp, nói xong dụi mặt vào tai Cố Trì Khê.
Kiếm tiền đích xác không trì hoãn yêu đương.
Mấy năm nay, nhìn thấy đồng nghiệp có đối tượng bên người, bay những chuyến bay khác nhau, hai người chỉ cần nhìn nhau trên đường băng là mãn nguyện, nàng đặc biệt hâm mộ. Đặc biệt là khi hạ cánh vào đêm muộn, tự mình lái xe về nhà.
Nàng đã thử thích người khác, thậm chí tự thôi miên chính mình, nhưng cũng đều vô dụng, miệng có thể lừa, não có thể lừa, nhưng trái tim thì không.
Bất cứ khi nào nàng cảm thấy mình ra ngoài có thể kết bạn mới, ban đêm nàng sẽ mơ thấy Cố Trì Khê, mơ đi mơ lại, mơ thấy sân trong hoang vắng hiu quạnh, ngôi nhà trống rỗng cùng thống khổ tuyệt vọng.
Bóng dáng người kia chưa bao giờ đi xa.
Khi còn nhỏ, nàng đã gặp được người trong lòng kinh diễm, trải qua mười ba năm trói buộc, một khi ly biệt, nàng cảm thấy cuộc đời này không thể sống tốt.
Nhưng hiện tại người đã trở về...
Ôn Ninh trút bỏ hết tức giận, ủy khuất, oán hận, chỉ còn lại mềm yếu chôn chặt trong lòng, cuối cùng nhào vào trong ngực cô.
Điều này thật khó hiểu.
Cố Trì Khê sửng sốt một chút, cho rằng mình nghe lầm, trong mắt nhất thời tràn ngập vui mừng, thật lâu sau mới nói: "Cũng không có Ninh Ninh thứ hai..."
“Câm miệng.” Ôn Ninh lẩm bẩm nói.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, một bầu không khí ấm áp chảy qua.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm này chỉ thuộc về nhau, dù có xa cách cũng không bao giờ mất đi, khiến hai người đi một vòng rồi lại trở về bên nhau.
Cố Trì Khê xoa xoa vành tai nhỏ nhắn của Ôn Ninh, nghiêng đầu hôn, để lại một chút son môi, càng có vẻ dụ người, cô cầm lòng không đậu cắn một cái.
"A."
Ôn Ninh hít mũi một tiếng, mềm nhũn như không xương ngẩng đầu lên: "Chị đừng —— "
Cố Trì Khê cố ý chơi xấu, từ cắn đến mút nhẹ.
"Em, em có chuyện... chị buông ra..."
"Hửm?"
Người kia lùi ra sau, Ôn Ninh đỏ mặt đi lấy điện thoại, gửi cho cô số thẻ ngân hàng của Hứa Duyệt, "Chuyển 45 vạn vào tài khoản này giúp em."
Cố Trì Khê nhìn một cái: "Được."
"Sao chị không hỏi vì cái gì?"
"Làm theo lời vợ dặn là được rồi."
Ôn Ninh khẽ nhướng mày nói: "Vạn nhất đây là kẻ lừa đảo lừa em thì sao?"
“Em có ngốc như thế à?” Cố Trì Khê nhéo mũi nàng.
"Đúng ha."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Cố Trì Khê lấy điện thoại từ trong túi ra, chuyển tiếp cho Đàm Giai, gõ: 45 vạn.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng, bèn nói: “Đêm qua đồng học giúp em, em phải cảm ơn người ta, buổi tối ngân hàng không mở cửa, không chuyển khoản được nhiều như vậy, cho nên... Lát nữa em đi ngân hàng trả lại cho chị."
“Không cần,” Cố Trì Khê đặt điện thoại xuống, ôm nàng vào lòng, “Chị chi trả.”
"Vậy không được."
Ôn Ninh còn muốn nói, liền há miệng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt.
"Buồn ngủ sao?"
"Ừm, một chút."
Cố Trì Khê nâng mặt nàng lên, muốn hôn nàng, nhưng vết son trước đó vẫn còn ở trên đó, đành phải nhịn xuống, nhẹ giọng nói: "Tối qua ngủ không ngon sao? Hôm nay lại dậy sớm, để chị kêu tài xế đưa em về nghỉ ngơi.”
"Còn chị thì sao?"
“Lát nữa chị có họp, hôm nay có thể tối mới về.” Cố Trì Khê vỗ vỗ mặt nàng.
Son môi thật vướng.
"Em không về." Ôn Ninh lắc đầu, lại ngáp một cái, "Ở nhà chỉ có một mình em."
"Sợ ma sao?"
"..."
Ôn Ninh nhìn thấy vẻ mặt trêu đùa của Cố Trì Khê liền biết cô cố ý, liền đánh cho cô một quyền vào vai, "Sao em lại nợ chị không biết, hừ."
"Nguyên lai ban ngài Ôn cơ trưởng cũng sợ ma."
“Câm miệng,” Ôn Ninh không vui nói: “Ai nói ban ngày không được sợ ma?”
Nói xong lập tức phản ứng lại.
Này không phải thừa nhận sao?
"Phụt, hahaha—" Cố Trì Khê chịu không nổi nữa, thoải mái cười to.
Ôn Ninh nhìn cô, ban đầu có chút xấu hổ buồn bực nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, lại không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Nàng chủ động câu cổ Cố Trì Khê, nói: "Em ngồi đây nhắm mắt một lát."
"Phòng nghỉ phía sau có giường," Cố Trì Khê vòng tay qua eo nàng, "Em có muốn tắm không? Phòng tắm bên cạnh, chị có đồ ngủ."
"Ừm."
Văn phòng này giống như một khách sạn nhỏ với cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh. Cố Trì Khê lấy quần áo cho Ôn Ninh rồi rời đi, Ôn Ninh đi tắm, ném mình lên chiếc giường lớn, ngủ thiếp đi.
Thần kinh hoàn toàn thư giãn, chìm vào giấc ngủ sâu cùng yên bình...
Trong lúc mơ màng, môi nàng như bị thứ gì đó ấm áp mềm mại bao phủ, ẩm ướt như thạch, Ôn Ninh không tự chủ được há miệng ra, liền bị nó bao lấy, nàng dần tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Cố Trì Khê.
Một gương mặt đã tẩy sạch son phấn.
"Ư--"
Ôn Ninh hừ một tiếng, quay mặt đi, mơ hồ nói: “Sao chị về sớm vậy?”
Nàng híp đôi mắt ngái ngủ, khuôn mặt ửng hồng, vạc áo không biết lúc nào đã bị vén lên, lộ ra nửa vòng eo, da thịt trắng nõn chọc người thèm khát vô hạn.
“Đã năm giờ rưỡi rồi.” Cố Trì Khê nhìn nàn, trong mắt bốc lên một ngọn lửa nhỏ.
"???"
Ôn Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, sau đó cầm điện thoại bên cạnh giường lên kiểm tra, quả nhiên đã năm giờ rưỡi. Nàng thực sự đã ngủ ba tiếng rưỡi, nhưng chỉ cảm thấy ba phút đã trôi qua.
Ngân hàng đã đóng cửa!
Cố Trì Khê thấy dáng vẻ mơ màng của nàng, vui mừng cúi đầu hôn lên môi nàng.
"Chị—"
Hô hấp lẫn nhau quanh quẩn ở môi, dồn dập như lửa đốt, Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy miệng khô, hai tay không nhịn được ôm lấy bả vai Cố Trì Khê.
Môi của cô giống như kẹo mềm.
Một loại xúc động mãnh liệt dâng lên trong lòng Cố Trì Khê.
"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê buông ra, trầm giọng gọi nàng, hơi thở dọc theo quai hàm đến bên tai nàng, một tay ôm nàng, mười ngón tay đặt trên đỉnh đầu nàng.
Ôn Ninh run rẩy nhắm mắt lại, căn bản không chịu nổi trêu chọc của cô, hoàn toàn đầu hàng.
“Có thể không?” Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi.
"Được."
Trong mắt Ôn Ninh hiện lên một chút mê ly, "Không, không phải cái kia..."
Nàng lại muốn nói, nhưng xấu hổ đến nói không nên lời.
Cố Trì Khê cười cười, duỗi tay qua đầu nàng, mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu cam cam...
Trời đã tối.
Nhiệt độ trong phòng đang tăng lên, kìm nén những tiếng hít thở nho nhỏ.
"Đừng--"
Ôn Ninh biến thành một vũng nước, rên rỉ mà mắng: "Cố Trì Khê... hỗn đản... em sẽ đá chị xuống..."
“Ngoan.” Cố Trì Khê nhẹ giọng an ủi nàng, nhưng căn bản không chịu buông nàng ra.
"Vô sỉ—"
"Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói với tỷ tỷ."
"Lưu manh--"
“Tỷ tỷ yêu em.” Cố Trì Khê lấp kín miệng lải nhải của nàng, lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Ôn Ninh phát ra tiếng nức nở trong cổ họng, nhưng tay chân đều không có sức lực, bị người kia lăn lộn như chiên cá, cuối cùng thậm chí không thể mắng chửi, đành phải vừa lau nước mắt vừa hữu khí vô lực rên rỉ.
Lăn lộn cho đến bảy giờ.
Cố Trì Khê đứng dậy đi vào phòng tắm, nhúng nước ấm vào chiếc khăn vuông nhỏ, quay lại lau cho Ôn Ninh, lau xong không nhịn được hôn tiếp, Ôn Ninh giơ chân đá qua, cô nhanh nhẹn tránh ra, nàng đạp không khí.
"Ninh Ninh ngoan"
"A."
Ôn Ninh vùi mặt vào gối.
Dọn dẹp xong, Cố Trì Khê nằm xuống ôm nàng, hôn lên mặt nàng, âm thầm dỗ dành tiểu ngạo kiều, một lúc sau, Ôn Ninh đầu hàng, dựa vào vai Cố Trì Khê thở hổn hển, hai má hơi ửng hồng.
“Chị cư nhiên để cái kia trong văn phòng sao?”
"Cái nào?"
"Đừng giả ngu."
Cố Trì Khê ho khan hai tiếng, nói: "Đề phòng khẩn cấp."
"..."
Ôn Ninh cắn môi dưới, lúc này mới phát hiện mình đang mặc quần áo, liền trượt đi, có chút bực bội cầm lấy dây chuyền quả chanh, "Chị còn để ở đâu? Nói thật đi."
"Trong xe."
"Chị... tưởng bở!"
Cố Trì Khê mím môi cười, dùng chóp mũi dụi lên mặt nàng, nhắm mắt lại, ngửi mùi sữa tắm trên người nàng, cảm thấy bình yên.
Ôn Ninh cầm lấy mặt dây chuyền hình quả chanh, mở ra, nhìn thấy hình ảnh của nàng, đóng lại, mở ra, đóng lại, hết lần này đến lần khác. Nàng điều chỉnh tư thế thoải mái, tựa vào trong ngực Cố Trì Khê, cảm giác quen thuộc khi còn nhỏ.
“Chị định xử lý chuyện La Khiêm thế nào?” Nàng hỏi.
Giọng Cố Trì Khê lạnh xuống: "Đưa ông ta vào tù."
“ông ta có qua hệ với gia đình chị không?”
"Tạm thời chưa thể xác định."
Trầm mặc một hồi, Ôn Ninh mới thở dài: “Ông ta vào công ty đã lâu, lão sư của em còn đến muộn hơn ông ta một năm, thật lòng mà nói, em đã từng có ấn tượng tốt với ông ta, dù sao cũng là nhìn mặt, nhưng chuyện này... em đoán đó là ông ta cảm thấy chị đang cản đường ông ta."
“Vợ thông minh.” Cố Trì Khê cười hôn lên mũi nàng một cái.
"Ngốc sao có thể nghĩ tới, nếu như em làm ở công ty hơn mười năm, thăng chức phó tổng, thật vất vả có cơ hội tiếp tục leo lên, đột nhiên bị một mối 'quan hệ' đè bẹp, em cũng sẽ khó chịu.”
"Vậy em sẽ làm như vậy giống ông ta sao?"
“Không có,” Ôn Ninh kiên quyết lắc đầu, “Con người có điểm mấu chốt, nhưng cầm thú không có điểm mấu chốt.”
Cố Trì Khê ừ một tiếng, nhéo nhéo tai của nàng lại nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thấy dễ chịu một chút. Có lẽ bất cứ ai trên thế giới này có thể phản bội cô, nhưng Ninh Ninh chắc chắn sẽ không.
Cô có nàng như vậy là đủ rồi.
"Cố Trì Hi—"
Ôn Ninh nghiêng người, nắm tay cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Em hy vọng có thể cùng chị mạo hiểm.”
Cố Trì Khê sửng sốt một lúc, trong đôi mắt đen của cô nhấc lên tia gợn sóng, giống như sương mù.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "...Được."
Ôn Ninh nhìn đôi môi đóng mở của cô, chủ động hôn cô.
Có chút trúc trắc, vụng về nhưng cực kỳ nhiệt tình, mang theo tràn đầy ngọn lửa thiêu đốt, tuy chủ động nhưng dần dần bị đoạt lấy quyền khống chế...
Kế hoạch đóng mạng được tiến hành nhanh chóng và thuận lợi hơn dự kiến, có bằng chứng quan trọng, dễ dàng tìm ra toàn bộ câu chuyện đằng sau các vụ đánh tráo vật liệu bay, lần theo dây sờ tới trên đầu La Khiêm.
Điều này làm cho Cố Trì Khê không thể hiểu được.
Nếu mục tiêu của La Khiêm là một vị trí cao hơn, đó sẽ chỉ phản tác dụng là giết chết công ty, không cần phải dành nhiều thời gian để suy nghĩ việc quy phục đối thủ cạnh tranh. Phải có một số liên kết trong quá trình mà cô không biết, nhưng so với việc sớm cắt bỏ tế bào ung thư, những điều này không quá quan trọng.
Cô đã nộp bằng chứng cho cảnh sát.
Nhiều năm như vậy, La Khiêm đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ, có thể không dễ dàng hạ gục hắn thông qua các thủ tục pháp lý thông thường, khi cần thiết, cô sẽ nhờ đại tỷ giúp đỡ.
Không chờ Cố Trì Khê chủ động liên lạc, Cố Cẩn Nhan đã gửi cho cô một bức ảnh...
Bức ảnh chụp một quán trà, hai người trước sau bước ra khỏi đó, cách nhau nửa bước, người đi trước là Vương Lệ Nhã, người đi sau là La Khiêm.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chợt hiểu ra.
Đúng lúc này, Cố Cẩn Nhan gọi đến.
"Em đã xem ảnh chưa?"
"Ừm."
"Tôi đã theo dõi Vương Lệ Nhã từ lâu, mới chụp hình ảnh cách đây vài ngày, tôi quên mất, vừa rồi nghĩ tới liền gửi cho em. Người đi sau hẳn là giám đốc điều hành của công ty em, đúng không?" Cố Cẩn Nhan nói nhanh, giống như đang vội.
Chuyện tới bây giờ, thật không tiện che giấu mọi thứ. Cố Trì Khê ừ một tiếng, nói: "Là La Khiêm, tôi đã tính kế ông ta, chuẩn bị thu lưới, hẳn là sẽ bị bắt trong hai ngày tới."
"Tính kế cái gì?"
"Tiết lộ cơ mật thương mại. Tôi nghĩ đây là hành vi cá nhân của ông ta, không liên quan gì đến Vương Lệ Nhã, nhưng những chuyện đã xảy ra trước đây..." Cố Trì Khê nói ngắn gọn.
Trong điện thoại trầm mặc vài giây.
Cố Cẩn Nhan đột nhiên thở dài: "Khê Khê, em gặp nhiều chuyện như vậy cũng không tới gặp tủ tỷ, một mình gánh vác không mệt sao?"
"Hiện tại tôi không phải một mình."
"Tôi biết em có đối tượng."
Hai người qua điện thoại khẽ cười, Cố Trì Khê âm thầm thở dài một hơi, tựa hồ đối với tỷ tỷ cũng không có phòng bị, "Nhờ chị hỗ trợ cũng có thể, hi vọng một bước đúng chỗ, để La Khiêm càng nhanh đi vào càng tốt, không thể giãy giụa được."
"Tôi biết."
"Nếu không có việc gì—"
“Khi nào thì em mời tôi uống rượu mừng?” Cố Cẩn Nhan giả vờ như không biết cô và Ôn Ninh đã kết hôn.
Cố Trì Khê bị câu hỏi này làm cho nghẹn, trầm mặc hồi lâu, nhỏ giọng nói: "...sớm thôi."
Có giấy hôn thú.
Vẫn chưa có hôn lễ.
Đếm đầu ngón tay tính tính, còn đúng nửa năm nữa là hết hạn hợp đồng, có lẽ điều chờ đợi lúc đó không phải là hôn lễ mà là giấy ly hôn.
Cúp điện thoại, Đàm Giai gõ cửa đi vào: "Cố tổng, có thể đi rồi."
"Ừm."
...
Ngồi trên chuyên cơ, Cố Trì Khê xem đi xem lại mấy lần bức ảnh đại tỷ gửi.
Đúng là hai người đã thông đồng với nhau, nhưng nếu cô đoán không lầm, hẳn là La Khiêm đã bị Vương Lệ Nhã lợi dụng và lừa gạt.
Vương Lệ Nhã muốn công ty chết, nhưng La Khiêm không muốn. Lúc đầu, hắn bị những lời dối trá che dấu, quá tin tưởng Vương Lệ Nhã mà làm việc cho bà ta, mà diễn biến sau đó khiến La Khiêm nhận ra có điều gì không đúng, sau đó hai người nảy sinh bất đồng. La Khiêm đã nghi ngờ, nhưng chuyện đã làm, thật khó để thoát khỏi. Có lẽ vì sợ bị cắn lại hoặc bị phản bội, ông ta quyết định rút lui, quy phục đối phương.
Hoặc là, có một khả năng khác: La Khiêm làm kẻ hai mặt.
Nhưng vô luận như thế nào, chỉ cần La Khiêm đi vào, tâm phúc họa lớn của cô sẽ bị loại bỏ, còn lại đều là đám lâu la, sau khi thanh lý xong mới có thể chuyên tâm phát triển.
Nửa giờ trước, chuyến bay của Ôn Ninh vừa hạ cánh, trên đường băng đã có một cơn gió thổi rất mạnh, nàng đứng bên dưới kiểm tra máy bay, hai má khô lạnh như bị dao cắt.
Bàn tay ký vào biên bản phát hành run run.
“Cảm ơn anh, hôm nay trời lạnh quá.” Nàng nói với đại ca bảo dưỡng.
Đại ca mỉm cười: "Công việc mà."
Ôn Ninh nóng lòng muốn lên máy bay, vừa vào cửa, trong túi rung lên hai lần, nàng lấy ra xem, là tin nhắn của Cố Trì Khê.
[Đã hạ cánh]
Hôm nay Cố Trì Khê đi công tác ở thủ đô, ở lại hai đêm, không đi máy bay của nàng, nói sợ nàng ở trong buồng lái luôn nghĩ đến vợ mà phân tâm.
- Tự luyến.
Ôn Ninh dựa vào cửa khoang, gõ nhanh: [Có mang theo áo khoác dày không? Ngoài trời có gió, đội mũ quàng khăn che mặt]
Cố Trì Khê trả lời trong vài giây: [Không sao, căn bản là ở trong phòng]
Vừa nhìn là biết không có mang.
Người này từ nhỏ đã không thích bọc quá kín, cho dù thời tiết có lạnh như thế nào thì việc mặc ba mảnh là hạn chế. Mùa đông ở Lạc Thành không có tuyết, nhưng ẩm ướt và lạnh lẽo, Cố Trì Khê thường chỉ mặc hai mảnh khi ra ngoài trời, cho dù bị cảm lạnh cũng không chịu bọc mình.
Nói bao nhiêu lần cũng không nghe, người này thực sự cố chấp.
Ôn Ninh biết rõ, trực tiếp nói: "Chi ở cửa ra chờ em, đừng đứng ở bên ngoài, đứng ở trong cửa đi."
Cố Trì Khê: [? ]
Ôn Ninh trở lại buồng lái, cởi bỏ áo dạ quang, từ trong vali lấy ra áo khoác lông, mũ và khẩu trang, giải thích với cơ phó vài câu rồi vội vã đi ra ngoài.
Chuyến đi này mất nhiều thời gian, hiện tại đuổi theo cũng đã quá muộn.
Trạm thương vụ cách đó không xa, Ôn Ninh bắt một chiếc xe nội bộ, đưa cho tài xế mười tệ, ôm quần áo chạy đến lối ra, nhìn thấy Cố Trì Khê và Đàm trợ lý đang đợi bên trong cửa kính.
Gió thổi làm mặt nàng đỏ bừng, làm rối tung mớ tóc lòa xòa trước trán.
"Ninh Ninh, em..." Cố Trì Khê kinh ngạc nhìn nàng.
Ánh mắt nàng rơi vào Cố Trì Khê chỉ mặc một chiếc áo khoác len mỏng, còn Đàm trợ lý thì khoác một chiếc áo khoác ngoài, Ôn Ninh cau mày nói: “Cởi áo khoác ra trước đã.”
"Trong phòng có hệ thống sưởi."
“Lúc ra ngoài thì mặc cái này vào, vào trong thì cởi ra.” Ôn Ninh nâng áo khoác trong tay lên, kéo cô sang một bên.
Bóng dáng 1m7 đã chặn tầm nhìn của Đàm Giai.
Cố Trì Khê nhìn bộ lông mềm mại, trái tim đột nhiên ấm lên, "Vậy còn em?"