Quận chúa quyết định chọn phần thi đối thơ ca , còn Cầm Thanh Tuyết chọn phổ đàn.
Phần đầu tiên thơ ca mỗi người sẽ tự luận một bài thơ về chủ đề bất kì, ai hay nhất đặc sắc nhất, ý nghĩa nhất sẽ thắng.
Tất cả mọi người gia quyến của các vị đại thần đều ngồi dồn lên phía trên chăm chú tới từng diễn biến phần thi căng thắng của quận chúa và Cầm Thanh Tuyết.
Trên khán đài là hai bàn gỗ nhỏ, bên là quận chúa một bên là Cầm Thanh Tuyết.
Quận chúa nhìn Cầm Thanh Tuyết khinh thường, nàng vốn là nữ nhân đệ nhất thanh thư trong kinh thành, xưa nay phu tử luôn ca ngợi về tài năng thơ ca của nàng.Bản thân quận chúa không tin Cầm Thanh Tuyết có thể đấu lại được bài thơ của mình.
Quận chúa trên môi tràn ngập ý cười, lời nói đầy thâm thúy nhìn sang Cầm Thanh Tuyết bên cạnh nói :
- Cầm Thanh Tuyết tuy hoàng thượng không có trách phạt thắng thua nhưng chơi là phải có thắng có thua. Ta và ngươi làm một giao kèo thế nào?
Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt gật đầu, giọng nói tựa như có tựa như không, vẫn phong thái ung dung nhẹ đáp lại quận chúa:
- Được. Quận chúa người muốn chơi thế nào Thanh Tuyết liền theo người thế đó, chỉ cần không liên quan đến mạng người ta sợ gì không dám chơi.
Mọi người trên và dưới khán đài ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, không ngờ một tiểu nha đầu lại luôn có khuôn mặt tự tin đến như vậy.
- Cầm Thanh Tuyết là do ngươi nói đấy nhé, không sau thua rồi lại kêu ta bắt nạt một nha đầu còn nhỏ nhà ngươi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ nhìn tờ giấy trắng trước mặt, không biết bao lâu rồi không vận động kiến thức trong đầu. Kiếp trước nàng luôn là thủ khoa trong trường, từng thi qua rất nhiều kì thi quốc tế, cũng đạt rất nhiều thành tích tốt.
Nhìn qua phía quận chúa Cầm Thanh Tuyết gật đầu nói :
- Quận chúa ta có chơi đương nhiên ắt có chịu. Mời nói trước...
Quận chúa Thiên Ân nhìn Cầm Thanh Tuyết với khuôn mặt đắc thắng rồi dõng dạc nói :
- Tốt, nếu hôm nay ta thắng ta chỉ yêu cầu ngươi từ giờ cho đến cuối đời không bao giờ được xuất hiện trước mặt nhị hoàng tử nữa, cũng không được phép gả cho vị thế tử nào trong hoàng cung này.
Cả khán đài được một phen kinh hãi, quận chúa đây là muốn gì?
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên và tam vương gia Đông Phương Lãnh hai người cùng hừ lạnh đánh ánh mắt chết người về phía quận chúa.
Quận chúa nhìn qua phía nhị hoàng tử liền bị ánh mắt giết người của hai người kia làm cho không rét mà run, nhưng lời nói đã nói không rút lại được. Nàng chỉ đành nuốt ngụm nước bọt vào trong rồi quay nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh trên mặt là ánh mắt lạnh lùng, nhưng nội tâm hắn lại tự mình tin rằng chắc chắn là Cầm Thanh Tuyết nàng dành phần thắng.
Còn chưa để Cầm Thanh Tuyết nói gì thái tử liền đập bàn đứng lên rồi lớn tiếng nói về phía quận chúa:
- Làm càn, chỉ một quận chúa nho nhỏ mà dám tự quyết định hôn ước của một người hay sao? Ngươi là quận chúa cũng đừng vì thế mà quá phận ...
Thấy thái tử thái quá lên hoàng thượng ngồi trên liền hừ lạnh rồi nói :
- Thái tử... Ngồi xuống, ngươi là gấp gáp cái gì?
Quận chúa được đà liền quỳ gối cúi mặt đáp lại lời hoàng thượng:
- Phụ hoàng là lỗi của Thiên Ân , nhưng có chơi ắt có thắng có thua xin người chấp thuận cho yêu cầu của Thiên Ân.
Cầm Thanh Tuyết cười lạnh trong lòng, điều mà quận chúa nói vừa hay đúng ý của nàng. Nàng trước nay chưa từng muốn hay mong cầu sẽ được gả vào cung lụa xa hoa, sớm ngày tranh sủng ái với bao người.Cả đời nguyện chỉ cần một người gánh vác.
Cầm Thanh Tuyết cũng đứng lên hướng về phía hoàng thượng rồi cúi người nói :
- Hoàng thượng anh minh ắt hẳn tự có chủ ý, nhưng xin hoàng thượng minh xét lời quận chúa nói đúng là cũng không có gì quá đáng dân nữ nhất nhất muốn nghe theo.
Hoàng thượng nhìn sâu vào đôi mắt của Cầm Thanh Tuyết cũng không nhìn ra chút nào sự sợ hãi hay bất mãn trên khuôn mặt nha đầu này. Nhưng ông lại không hiểu vì sao nha đầu trước mặt này lại không thích được gả cho nhi tử của ông. Nếu được gả cho nhi tử của ông vậy chẳng phải nó sẽ chẳng lo đến cơm ăn áo mặc hàng ngày hay sao?
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên đứng lên chắp tay nói :
- Phụ hoàng...
Lời còn chưa nói hết đã bị hoàng thượng ngồi trên phất tay nói :
- Đủ rồi... Ta ra cuộc thì để hai nha đầu này thì đấu còn thắng thua và giao kèo thì để họ tự quyết định.
Quận chúa Thiên Ân vui vẻ cười cúi đầu xuống nói với Hoàng thượng:
- Tạ phụ hoàng.
Hoàng thượng phất tay với quận chúa Thiên Ân rồi cười nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Cầm nha đầu vậy còn ngươi, nếu lần này ngươi thắng ngươi muốn thế nào?
- Bẩm hoàng thượng dân nữ chỉ có một yêu cầu cũng mong quận chúa nói được làm được. Nếu dân nữ thắng cuộc vậy thì chỉ xin quận chúa sau này mỗi lần quận chúa ra ngoài hay nói chuyện với bất kì ai . Đều sẽ nói trước một câu :
"Ta là kẻ thua cuộc, ta ngu ngốc" rồi mới nói chuyện với người đối diện.
Quận chúa nghe vậy liền tức giận chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết nói không nên lời :
- Ngươi... Ngươi...
Ai nghe song lời của Cầm Thanh Tuyết cũng đều nhìn ra dáng vẻ ngạo mạn của một nha đầu nhỏ tuổi đầy kiên cường trước mặt.
Đông Phương Lãnh trên môi lại hiện ý cười, quả nhiên người được chọn xuất chúng hơn người thường.
Trên đài từ hoàng thượng, hoàng hậu, Hồng quý phi cho tới các vị vương gia, hoàng tử và vương gia của các nước tham dự đều có cái nhìn khác về Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía quận chúa rồi cười lạnh nói :
- Quận chúa ngươi sợ sao?
Quận chúa đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Cầm Thanh Tuyết, bây giờ đâm lao rồi thì phải theo lao, nàng nói :
- Ta đương nhiên nói được làm được.
Trần công công đứng lên hô lớn :
- Muôn tâu hoàng thượng, giấy mực đã chuẩn bị song mời hai vị tiểu thư bước tới khán đài.
Quận chúa và Cầm Thanh Tuyết cúi đầu hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu rồi lui xuống bàn của mình.
Hứa Mộc Huyền, Cầm Phương Bình, Cầm thừa tướng, Cầm nhị phu nhân ngồi ngay hàng ghế đầu tiên theo dõi từng nhất cử nhất động của Cầm Thanh Tuyết.
Hứa Mộc Huyền đưa tay lên hô lớn về phía Cầm Thanh Tuyết :
- Thanh Tuyết chúng ta cổ vũ cho cô, cố lên... cố lên...
Cầm Thanh Tuyết nghe song chỉ cười nhẹ gật đầu nhìn về phía Trầm Kim Anh, ý nói bà yên tâm.
Trần công công lần nữa yêu cầu bên dưới giữ yên lặng để bắt đầu cuộc thi.
Sau đó ông hô lớn :
- Thời gian là một nén nhang ai làm song trước và hay nhất sẽ dành chiến thắng .
Thấy quận chúa và Cầm Thanh Tuyết đều gật đầu sẵn sàng Trần công công hô to:
- Cuộc thi bắt đầu.
Quận chúa nhanh tay cầm bút lên viết, vừa viết vừa đọc suy nghĩ. Cầm Thanh Tuyết vẫn phong thái đó bình thản cầm bút lông viết lên giấy.
Còn chưa đến nửa nén nhang Cầm Thanh Tuyết đã dừng bút đọc qua một lượt rồi đưa bài của mình cho nha hoàn bên cạnh mang đi. Quận chúa ngồi bên còn tưởng Cầm Thanh Tuyết bí ngôn nên cười nhẹ tiếp tục viết, sau nửa nén nhang liền dừng lại đưa giấy cho nha hoàn bên cạnh Trần công công.
Trần công công đứng trước hai nha hoàn cầm hai bài dự thi phía sau rồi hướng lên phía hoàng thượng tâu:
- Muôn tâu hoàng thượng hai bài đều đã sống, Cầm tiểu thư song trước nửa canh giờ so với quận chúa.
Quận chúa tuy có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười lạnh nói nhỏ với Cầm Thanh Tuyết:
- Làm nhanh chưa chắc ngôn từ đã hay đẹp để chiến thắng.
Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt cười nhẹ, cũng không đáp lại lời của Quận chúa.
Hoàng thượng gật đầu cười rồi nói :
- Để công bằng ngươi cứ đọc bài dự thi của hai nha đầu đó lên cho tất cả mọi người đều nghe.
Trần công công gật đầu rồi cầm bài của quận chúa lên đọc trước:
" Đôi khi chỉ một nụ cười
Mà như hoa nở cả trời thơm hương
Nụ cười dẫn lối đưa đường
Cho ta đến với yêu thương ngọt lành".
Bài của quận chúa đọc song tất cả mọi người đều vỗ tay tán dương .
Hoàng thượng ngồi phía trên cũng mỉm cười vỗ tay tán dương:
- Hay.. hay... Câu vần cũng rất tốt.
Quận chúa đánh ánh mắt tự đắc nhìn Cầm Thanh Tuyết .
Trần công công nói lớn:
- Còn đây là bài của Cầm tiểu thư.
Mở bài thi của Cầm Thanh Tuyết khiến Trần công công loá mắt ngạc nhiên, thanh chữ và nét chữ vô cùng đẹp và sạch sẽ, ông đọc:
"Sương giăng mờ ảo một vùng trời
Bướm vàng rung cánh dưới mây trôi
Ngỡ như thấp thoáng người trong mộng
Nhẹ bước bên ta khẽ mỉm cười".
Bài thơ vừa đọc lên làm cả khán đài vỗ tay to nồng nhiệt.
Ngay cả các vị sứ giả cũng tấm tắc khen, vị nhị thái tử Ô Vân quốc từ khi tới tham gia chỉ nhàn nhạt uống trà.
Nghe bài thơ của Cầm Thanh Tuyết song liền thẳng mắt nhìn và người nàng, trong đầu là một cái gì đó rất khó tả.
Đông Phương Lãnh cầm chặt li trà, hắn càng ngày càng không muốn nàng tham gia yến tiệc thêm lần nào nữa.
Ngũ hoàng tử há hốc mồm ngạc nhiên, không ngờ người mà tam ca nhìn trúng lại suất sắc như vậy. Hắn nói nhỏ bên tai tam ca :
- Tam ca, huynh sau này nhất định sẽ có rất nhiều đối thủ đáng gờm. Chi bằng sớm cùng nha đầu đó đính hôn ước.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh nói :
- Không phải việc của ngươi.
Nhị hoàng tử tâm hiện tia khó miêu tả, hắn không ngờ bài thơ của tiểu nha đầu này lại hay, sâu sắc như người từng trải như vậy.
Hoàng thượng cũng biết bài ai hay hơn bài ai kém hơn nhưng không khí đang có phần cao trào ông liền nói lớn :
- Tốt.. Rất tốt.. Tất cả ta đều thưởng. Nhưng chỉ một bài cũng không thể quyết định được phần thắng. Chi bằng hai nha đầu các ngươi thi thêm một phần nữa theo chủ đề trầm đưa ra.
Quận chúa biết bài vừa rồi mình yếu thế hơn liền sốt sắng gật đầu nói :
- Đúng vậy phụ hoàng, Thiên Ân đồng ý với ý kiến của người. Không biết ý của muội ấy sao?
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ đáp lại :
- Thanh Tuyết đều nghe theo hoàng thượng.
Hoàng thượng cười lớn gật đầu, nha đầu Cầm phủ này ông càng nhìn càng thuận mắt.
- Tốt... tốt ... Vậy đề tài trẫm đưa ra là bốn mùa trong năm.
Cầm Thanh Tuyết và quận chúa làn nữa ngồi xuống viết bài thơ của mình.
Lần này cả hai người cùng song một lúc.
Không để mọi người chờ lâu ,Trần công công lần nữa đọc lớn bài của quận chúa:
"Thời gian thấm thoát thoi đưa
Ngày qua ngày tới, hết mùa hết năm
Loay hoay trăng khuyết, trăng rằm
Bôn ba xuôi ngược, băn khoăn đời người".
Mọi người nghe song liền thấy hơi lủng củng và không âm điệu, nhưng một số người ủng hộ quận chúa vẫn vỗ tay tán dương.
Tiếp theo Trần công công hô lớn :
- Bài của Cầm tiểu thư .
Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe câu từ, giọng nói Trần công công vang lên:
"Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân
Bốn mùa cứ mải miết xoay vần
Kiếp người trôi nhanh như gió thoảng
Không không Có có vẫn hoàn hư không".
Tiếng vỗ tay lớn vang lên vang vọng cả sân viện.
Cầm thừa tướng được phen nức mũi, mấy vị đại thần ngồi gần đó ai cũng đều tấm tắc khen. Còn trách Cầm thừa tướng có nữ nhi suất sắc như vậy mà giấu.
Hoàng thượng lần này dù có thân tình với quận chúa cũng không cứu nổi nàng, vì bài của Cầm Thanh Tuyết quá suất sắc.
Nhưng hoàng thượng là người thông minh ông liền cười rồi nói Trần công công:
- Trần công công trẫm vừa rồi đã nói để các vị sứ giả làm trọng tài. Bốn bài vừa rồi đưa lên để các vị sứ giả khảm nghiệm.
Trần công công cung kính gật đầu rồi đưa về phía dãy bàn của các vị sứ giả.
Còn phải nói ai nấy đều tán dương về bài thơ ca của Cầm Thanh Tuyết.
Bài thơ của Cầm Thanh Tuyết còn chưa đưa tới bàn liền bị Nhị thái tử Ô Vân quốc đứng lên trịnh trọng nói :
- Muôn tâu hoàng thượng, vừa nghe qua hai bài thơ ai cũng biết bài thơ của vị tiểu thư nhỏ tuổi kia là hay hơn và dành chiến thắng. Còn ai thấy bài của quận chúa hay hơn xin mời đứng lên đây cùng ta luận lại.
Bên dưới một chàng dài pháo tay, ai cũng nhẹ đáp:
- Đúng... Đúng.. nhị thái tử Ô Vân quốc nói rất đúng.
Lúc này quận chúa như không tin vào tai mình mà ngồi bệt xuống thất thần.
Cầm Thanh Tuyết cười lạnh nói về phía quận chúa:
- Quận chúa sao vậy, phần thi này ngươi chọn ngươi có vừa lòng không.
Quận chúa hướng ánh mắt căm phẫn nhìn Cầm Thanh Tuyết, trong đầu là suy tư tính toán.
Sau đó Trần công công đứng lên nói :
- Như vậy phần thi thơ ca Cầm tiểu thư thắng. Xin mời mọi người nghỉ ngơi một lúc để hai vị tiểu thư chuẩn bị phần thi tiếp theo.