” Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê chạy qua vài bước, liền thấy vẻ mặt Như phi thống khổ, đầuđầy mồ hôi lạnh, lấy tay ôm bụng, môi trở nên xanh tím run rẩy, làm nàng không khỏi chấn động.“Như phi, ngươi thế nào rồi?” Tây Môn Lãnh Liệt cũng khẩn trương ôm lấy nàng.
” Vương, bụng ta…… đau…….. Đau quá, xin người, giữ lại…….. Đứa nhỏ.” Như phi cố gắng nắm chặt tay của Tây Môn Lãnh Liệt, đứt quãng cầu xin, trong đôi mắt đều là hoảng sợ.
” Máu…………..” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên thấy dưới thân nàng lộ ra máu đỏ tươi, trong nháymắt nhiễm đỏ quần áo của nàng, sắc mặt dọa người biến dạng.
” Người tới, mau truyền thái y.” Tây Môn Lãnh Liệt hướng về phía ngoài cửa hét lớn.
” Vâng.” Ngoài cửa cung nữ vội vàng đi truyền chỉ.
Rất nhanh vài thái y liền lo lắng chạy tới, vừa muốn yết kiến, đã bị Tây Môn Lãnh Liệt ngăn cản nói:
” Miễn lễ? Mau vào xem, nhớ kỹ đứa nhỏ nhất định phải giữ lại cho ta.”
” Vâng, chúng thần tuân mệnh.” Thái y nói xong, liền cùng nhau đi vào trong phòng.
Cung nữkhông ngừng mang nước ấm đi vào trong phòng, làm lòng người bên ngoàicăng thẳng, Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó nhìn vào trong phòng, bàn taynắm chặt.
Nguyễn Nhược Khê lúc này hoàn toàn mờ mịt, nàng không biết sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Sai lầm ở đâu cơ chứ?
Rất nhanh, thái y bước đi ra, cung kính hướng Tây Môn Lãnh Liệt nói:
” Vương, chúng thần bất lực, xin vương giáng tội, đứa nhỏ không giữ được, nương nương đã sinh non.”
” Cái gì?” Sắc mặt hắn xanh mét quát,
” Thân thể của nàng không phải vẫn tốt lắm sao? Nói, sao lại đột nhiên sinh non?”
”Hồi bẩm vương, nương nương chắc là đã ăn dược phá thai, mới có thể xảyra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mà thần cũng vừa mới kiểm tra, trong bát thuốc bổ của nương nương kia có lẫn hoa hồng, dược phá thai.” Mấy thái y sợ hãi lập tức quỳ xuống.
Cái gì?Trong thuốc bổ có dược phá thai, Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ đứng ở đó,không biết nên phản ứng như thế nào, trong đầu một mực tự hỏi tại saolại như vậy? Sao lại có dược phá thai chứ?
“Các ngươi xác định, là trong thuốc bổ có dược phá thai?” Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt đã trở nên rất khó coi.
” Chúng thần xác định.” Thái y cùng nhau chắp tay, điểm ấy nắm chắc, huống chi vừa rồi bọn họ kiểm tra rất cẩn thận.
” Vương, xin Vương làm chủ cho nương nương.” Cung nữ trong Như phi cung lập tức quỳ xuống khóc đòi công đạo.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới từng bước từng bước tới cạnh Nguyễn Nhược Khê, đôi mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi giương mắt nhìn nàng.
“Ba” một tiếng, một âm thanh trong trẻo vang lên, không đợi Nguyễn Nhược Khêphản ứng, trên mặt liền xuất hiện dấu tay đỏ ửng, nhìn chằm chằm vàohắn, quên trả lời.
” Ngươi cư nhiên dám hạ dược, người tới, đem nàng giải vào thiên lao cho ta.”Hắn lạnh như băng phẫn nộ ra lệnh.
” Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Thị vệ canh cửa đi vào, nắm lấy cánh tay của nàng, muốn đem nàng giải xuống.
” Không, ta không có, ta không hạ dược, ta cũng không biết chuyện này là sao?” Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới tỉnh táo lại giãy dụa hô.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi nói không có hạ dược, ta đây hỏi ngươi, thuốc bổ này có phải là chính tay ngươi chuẩn bị?” Tây Môn Lãnh Liệt phất tay, thị vệ ở bên mang nàng tới gần hỏi.
” Phải.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
” Người khác có tiếp xúc thuốc bổ không?” Hắn lại ép hỏi.
” Không có.” Nàng lại lắc đầu.
”Vậy ngươi còn cãi cái gì? Không nghĩ tới ngươi lợi dụng sự tín nhiệm của ta đối với ngươi dám hủy đi đứa nhỏ của Như phi, ngươi quả nhiên bụngdạ nham hiểm, không cần cãi nữa, người tới, mang xuống.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, ra lệnh.
Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm hắn, nàng biết lúc này giải thích là vô ích, khôngai tin tưởng nàng, mà nàng lúc này đầu óc hỗn loạn cũng không tìm đượclý do để giải thích, chỉ có tùy ý thị vệ kéo mình ra khỏi Như phi cung.