Ánh đèn phòng cấp cứu sau mười giờ đồng hồ phẫu thuật cuối cùng cũng đã tắt, cánh cửa tự động mở ra, đoàn bác sĩ bước tới từ sau ngưỡng cửa.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?” Ánh mắt Lộ Quân Dao loé sáng, cô chạy vội tới, gấp gáp hỏi.
“Đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn phải theo dõi nhiều thêm. Cũng may là vết thương chệch qua phổi hai mi li, nếu không cậu ta đã không còn mạng.” Bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang xuống, căn kẽ giải thích.
Nghe đến đó, lòng Lộ Quân Dao như trút được gánh nặng lớn, nhẹ nhõm hơn hẳn, một lúc sau, giường bệnh của Lăng Trạch Hàm được các y tá đẩy ra, cô rưng rưng lệ chạy theo, nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của anh, ánh mắt ấm áp quét qua trên gương mặt nhợt nhạt vì mất nhiều máu, trên sống mũi anh còn gắn bình oxy.
Vốn dĩ, anh là người có điểm đặc biệt hơn so với những người bình thường khác, vì thế, bất kì nhát dao kia đâm ở đâu cũng giống như găm vào tim anh vậy, máu sẽ không ngừng chảy ra, thậm chí, có thể đâm trúng bất cứ lục phủ ngũ tạng nào. Anh biết rõ điều đó, nhưng mà anh vẫn chọn cách liều mạng để cứu cô.
Năm ngày sau…
Trong bóng tối chập chờn, hơi thuốc men xộc qua mũi, toàn thân anh truyền tới cảm giác đau đớn giữ dội, thần thức dần dần có phản ứng, mi mắt động đậy lên xuống, sau một lát, anh đã tỉnh lại.
Thời điểm ấy đã là nửa đêm, Lộ Quân Dao vì mấy ngày liền túc trực bên cạnh anh mà mệt quá liền ngủ thiếp đi. Chỉ tới khi cảm giác tay anh cử động, cô mới giật mình choàng tỉnh.
“Trạch Hàm… anh tỉnh rồi… anh thật sự đã tỉnh rồi.” Ánh mắt Lộ Quân Dao loé lên tia sáng, hai hàng nước mắt xúc cảm tuôn rơi, lòng cô vui mừng khôn xiết.
“Anh thấy sao rồi? Có nhớ em là ai nữa không? Có đau không?” Quẹt vội đi hàng nước mắt, đôi tay cô không ngừng quét trên người anh, miệng liên tục hỏi.
Thấy anh vẫn im lặng khiến lòng cô dần cảm giác bất an, mi tâm nhiu lại, tim thịch một phát nặng nề. “Anh nói gì đi chứ?”
Gắng gượng nở nụ cười trên đầu môi thâm tím, ánh mắt thâm tình và ấm áp nhìn cô, chớp cơ hội nắm lấy đôi tay mềm mại của cô. “Em hỏi cùng lúc nhiều câu hỏi như thế, anh biết trả lời thế nào?”.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Doạ cô hết hồn, cái đồ đáng ghét này, cô vung tay đánh yêu lên cánh tay anh, một giây kế tiếp, sắc mặt anh lập tức đen lại, đôi mày sắp chồng xéo lên nhau.
“Trạch Hàm, xin lỗi, em không cố ý. Em làm anh đau rồi à.” Lộ Quân Dao hoảng hốt xuýt xoa, cô thừa nhận, ban nãy vì sơ ý nên cô mới đánh anh, chỉ là không ngờ lại vô tình chạm tới vết thương của anh.
Đang loay hoay kiểm tra vết thương, thì đột nhiên một bàn tay mãnh thú vồ vập tới, ôm trọn cô vào lòng, đầu cô ngã vào lồng ngực anh.
Sự ấm áp ấy khiến cô vỡ oà, cô hết muốn mạnh mẽ rồi, hiện tại, chỉ muốn oà khóc mà than thở bao điều, rằng vì anh cứ mãi không chịu ra khỏi phòng cấp cứu khiến cô điên loạn thế nào, rằng anh cứ ngủ mấy ngày liền không chịu tỉnh dậy nhìn cô cảm giác ra sao?
“Em cứ sợ rằng anh sẽ không tỉnh lại nữa, cũng sợ là anh sẽ quên em.”
Lộ Quân Dao mếu máo khóc lóc, như đứa trẻ lên ba ăn vạ, trong tiếng khóc thi thoảng vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.
“Đồ ngốc! Anh chỉ bị thương ở bụng chứ đâu phải trên đầu đâu mà không thể nhớ em. Hơn nữa, anh còn chưa cưới được em, sao anh nỡ bỏ mạng được.”
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của cô, anh như ánh nắng rực rỡ sau những tháng ngày mưa giông, cảm giác như cô được chìm mình tắm nắng ban mai, thật thư thái vào dễ chịu.
“Xem như anh có lương tâm.”
Chúi cằm lên ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn đầy âu yếm, làn môi mềm hé nụ cười ngọt ngào, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, dường như muốn vỡ oà bao cảm xúc dồn nén mấy ngày qua, hưởng thụ hương vị mật ngọt tình yêu, để không một giây, một phút nào khiến cô phải nuối tiếc.
“Mạng của cậu ta mới được âm phủ trả về, hai người đã ân ái mà không để ý gì cả thế, cẩn thận kẻo vết mổ rách ra đó.” Bác sĩ vừa tới liền bị cảnh mặn nồng của tình yêu làm cho chói mắt, bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Ò…” Lộ Quân Dao nhích người đứng dậy, làn môi anh đào chúm chím mỉm cười.
Riêng Lăng Trạch Hàm lại không nỡ, tay anh nắm cô lại, vẻ mặt nũng nịu như đứa trẻ con đòi mẹ, bao nhiêu sự lạnh lùng đều tiêu biến, chỉ còn lại sự khôi hài và đáng yêu.
Sau khi thăm khám xong, bác sĩ bèn bất lực thở dài: “Giới trẻ bây giờ đúng thật là lộ liễu, làm tội mấy ông già cô đơn như tôi đây.”
Lời than thở vọng lại trong không gian tĩnh lặng, rồi bóng lưng người đàn ông khoác trên mình chiếc blue trắng cũng biến mất, căn phòng nhỏ chỉ còn lại bao ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ.
“Trạch Hàm, em có một việc rất quan trọng muốn nói với anh. Anh nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé!” Thanh âm trầm thấp đầy ma lực, khí ngữ mang đầy sát khí, khiến lòng Lăng Trạch Hàm trồi lên bao dự cảm âu lo.
“Sao thế? Chẳng lẽ vết thương của anh để lại biến chứng à?” Sắc mặt anh xám xịt, ánh mắt lơ đễnh như người phiêu diêu trong bóng tối, sự nhẫn nại hiện tại đối với anh ở mức thấp, khi cô vẫn im lặng thì anh liên tục thúc giục. “Em nói đi, cho dù chuyện có tồi tệ thế nào thì anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận.”
“Chuyện này thực sự rất quan trọng, liên quan tới tương lai của hai chúng ta.” Vẻ mặt ủ rũ như gặp phải chuyện hắc ám của cô, thực sự đã đánh một đòn tâm lý vào người anh.
“Không lẽ… chỉ một vết đâm mà ảnh hưởng tới sức khoẻ sinh sản sao?” Mi tâm nhiu lại, lòng muộn phiền trào lên chút cảm giác chán nản, từ đó khiến đầu óc anh lơ đễnh, mất tập trung.
“Điều em muốn nói đó là… Thiên Thiên chính là con trai ruột của anh.”
Thông tin ấy như vũ bão xâm nhập vào đầu nhưng bị sự chán chường trong anh kìm hãm lại, dường như tiếp thức chậm trễ, mất ba giây, anh mới phản ứng lại được. Đôi con ngươi chim ưng sắc bén quay sang nhìn cô, gương mặt anh tú rõ ràng là rất xúc động, khoé mi rưng rưng giọt lệ hạnh phúc.