Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 610: Âm dương lẫn lộn (1)



"Huynh không dám? Huynh cho rằng huynh nói không dám là coi như xong việc, còn muội thì sao hả?" Vẻ lạnh lùng tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn của Lê Tuyết, biểu tình bất thiện nhìn Lăng Thiên: "Huynh vô lễ với muội như vậy, nhẹ nhàng nói không dám đã nghĩ lừa người quá quan hay sao? Lại không muốn nói thêm bất kỳ cái gì khác nữa phải không? Muội cho huynh giải thích, Lăng đại công tử, ngài có thể giải thích được hay không đây?"

"Cái đó sao có thể gọi là vô lễ nhỉ tự biết giải thích cũng không xong nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao, đành phải cả Vú lấp miệng em nói: "Ca ca giáo huấn muội muội không nghe lời, chính là việc thiên kinh địa nghĩa! Xú nha đầu muội không phải đáng bị đánh hay sao?" nói rồi Lăng Thiên cố ý giả bộ làm ra vẻ mặt hung dữ.

"
Phì, đó là muội muội của huynh hả? Huynh làm bộ làm tịch cái gì?" Lê Tuyết cũng không sợ hắn, cười nhạt nói: "Bản tiểu thư là muội muội của huynh khi nào dậy? Mọi người đều tái thế làm người, huynh họ Lăng, muội họ Lê, thiếu gia huynh đòi kết thân đấy chứ, bản tiểu thư nói đúng hay không? Hả?"

"
MuỘi... Muội... Có ý gì?" Lăng Thiên thở hổn hển nói, Rốt cục hắn đã nhìn ra nha đầu này xem ra hôm nay quyết không buông tha hắn

"
hừ! Khi còn ở Tây Hán huynh không thông qua sự đồng ý của bản tiểu thư, tự ý nhìn trộm thân thể thuần khiết của bản tiểu thư, đừng nói không phải là huynh, muội cho dù là thân huynh muội (anh em ruột) là ca ca cũng không được phép nhìn trộm thân thể thuần khiết của muội muội đúng không?" Mặt Lê Tuyết hơi ửng đỏ, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm nói tiếp: còn ở Bắc Ngụy, huynh cũng không để ý tới sự khác biệt nam nữ. Đến hôm nay, lại càng quá phận không ngờ tay đấm chân đá! Huynh nói đi, huynh muốn như thế nào hả?"

Khóe mắt Lê Tuyết đổ lệ, rơm rớm lệ chực khóc: cũng là một cô nương gia thanh thanh bạch bạch huynh lại nhiều lần làm như thế, huynh biến muội thành loại người nào đây? số của muội sao lại khổ thế này!" Nói xong nước mắt long lanh như trân châu không ngừng tí tách chảy xuống. Không hổ là một cô nương của thế kỷ hai mươi mốt. Nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác ở thế giới này, cho dù có muốn nói ra những câu này, căn bản tuyệt không có khả năng dám nói ra. cho dù vặn vẹo nhăn nhở mà nói ra. cũng phải xấu hổ chết khiếp. Nhưng Lê đại tiểu thư không những mặt không đỏ, tim không loạn, nói ra sau khi nói Xong thậm chí còn không quên tiếp tục diễn kịch, ngay cả mệnh khổ cũng lôi ra thể hiện rõ ràng phải bức Lăng Thiên đi vào khuôn phép,

"Ôi... ôi!" Lăng Thiên di di bàn chân trên mặt đất, trừng mắt nói: "Đại tỷ... Nước mắt ngài sẵn quá nhỉ? Nói thế nào là phải thế đó hay sao? Làm gì có chuyện số ngài là số khổ nhỉ? Làm gi có chuyện ta nhìn trộm thân thể thuần khiết của ngài? Trước đây, khi cùng bơi với nhau chẳng phải ta đã tùy tiện để cho ngài nhìn hay sao? Ngài tự lừa bản thân ngài rồi đó!"

"
Phì, trước đây là lúc nào, huynh nói là có người tin huynh sao? Muội mặc kệ! D thế nào huynh cũng phải chịu trách nhiệm! Phải chịu trách nhiệm, không chịu cũng không được!" Lê Tuyết hung dữ nói

"
Ôi trời ạ!" Lăng Thiên vò vò tóc, đầu to như cái đấu nói: "Đại tỷ, có phải ngài đã quên thật rồi hay không đó? Hai người chúng ta vốn là..."

"
Vốn là cái gì?" Lê Tuyết đưa tay lau nước mắt. Hạ thấp giọng xuống, Lẩm bẩm nói: "cho dù là kiếp trước, Nhiều nhất chúng ta cũng chỉ là đồng họ đồng tông mà thôi, còn về quan hệ huyệt thống Chí ít phải thấp hơn tam đại mới có quan hệ trực hệ. cho dù là cùng một gia tộc, Quan hệ giống như hai người chúng ta không phải chỉ có một hai người! Thử nghĩ Xem, hai người Lăng chấn Đình và Lăng Mộng Vân chẳng phải so với huynh và muội còn gần hơn ba thế hệ sao? Lăng Mộng Vân còn gọi Lăng chấn Đình là chú họ nữa đó. Không phải vẫn kết hôn như thường đó sao? Mà huynh không phải không biết. Huyết thống chi thứ sau ba đời, sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào! chỉ là một cái nhà thật lớn thối nát nhốt người ta ở cùng nhau mà thôi, Không nói đâu xa chỉ cần nói chúng ta bây giờ, hai kiếp làm người, huynh là Lăng đại thiếu gia của Lăng gia, muội là thôn nữ Lê Tuyết. Ngay cả một điểm quan hệ huyết thống cũng không có. Huynh nói xem vì cái gì mà chúng ta không thể chứ? Huynh cố kỵ cái gì nào? Sao huynh không nói gì?"

Lăng Thiên bứt tóc Điên cuồng vò đầu thêm một cái nữa nói: "
Việc này không phải như thế! Chúng ta nào có giống như vậy đâu? chúng ta..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết đột nhiên trắng bệch, Khóe mắt rưng rưng. càng thêm ngàn ai vạn oán nói: "
Muội chỉ biết. Huynh vẫn còn hận muội, Huynh vẫn còn hận muội Thủy chung huynh vẫn chưa thực sự tha thứ cho muội! cho nên ngay cả muội đã đuổi theo huynh đến tận kiếp này rồi, Huynh cũng chưa tha thứ cho muội có đúng thế hay không? cho nên ngươi có thể cưới nữ nhân khắp thiên hạ, Nhưng có thế nào đi nữa cũng không cưới muội Có đúng hay không? Huynh đang trả thù muội, Làm cho cả đời muội phải sống trong lẻ loi hiu quạnh có đúng hay không?"

Lê Tuyết bước gần lại một bước. Nước mắt không ngừng tuôn rơi lả chả. Ánh mắt điên cuồng mà lại cố chấp: "
Lăng Thiên cho dù huynh quang minh lỗi lạc, cho dù huynh hiên ngang lẫm liệt, cũng chỉ là một ngụy quân tử. Một mặt nói muội là muội muội của huynh một mặt làm chuyện nam nữ với muội, Mà huynh lại còn dùng một cái cớ tuyệt hảo nữa chứ. chính lạ... hai ta là huynh muội Ha ha ha... Hóa ra huynh đang trả thù muội! có phải không? Nói đi chứ? Vì sao huynh không nói gì cả thế?"

"
Không phải! Không như vậy mà!" Lăng Thiên bị nàng bức bách từng bước lùi về phía sau, Rốt cục ngửa mặt nhìn thẳng giọng khàn khàn rống lên. Ánh mắt sôi sục, Giọng như dã thú bị thương: "Từ sau khi ta nhìn thấy muội, Ta đã không còn hận muội nữa. Muội rõ ràng biết điều đó, Đã biết rõ ràng như vậy. Vì sao còn lấy chuyện đó bức ta? Vì sao?!"

"
Huynh nói muội vì sao ư?! Huynh nói xem muội vì sao lại làm thế?! Muội thủy chung chỉ là một nữ hài tử, muội cũng muốn có một bờ vai rộng một bộ ngực vững chắc để dựa vào. Muội phải làm như thế nào đây?" Lê Tuyết chỉ vào ngực mình ánh mắt thê lương: "Lăng Thiên huynh là một đại nam nhân huynh xuyên việt đến đây, với nữ nhân nào đi chăng nữa thì cũng chẳng sao. Ba đại lục. Vô số tuyệt sắc giai nhân đang chờ huynh đi chọn chờ bị huynh hấp dẫn! Bởi vì huynh có tài hoa tuyệt thế võ công tuyệt thế! Huynh có được những thứ ấy, với thiếu nữ ở thế giới này mà nói, huynh chính là một loại độc dược mãnh liệt nhất! Huynh có thể dựa vào trí thức của huynh xoay trời chuyển đất, không gì không làm được. Không một ai nghĩ rằng tri thức hiện tại của huynh nếu đặt ở kiếp trước thì có thể so với một học sinh cao trung, cũng không bằng! Nhưng ở đây, huynh lại có thể dẫn dắt trào lưu của thế giới này. cho nên huynh đã thành Công!"

"
còn muội thì sao? Muội không giống với huynh! cho dù muội hiểu biết rộng hơn huynh, cho dù học thức của muội uyên bác hơn huynh thì có tác dụng gì đây? Muội thủy chung cũng là một thiếu nữ! Vô luận văn hay võ, trong thế giới lạ lẫm này, thì Lăng Thiên huynh ra, sống trong đám người kia, còn có người nào có thể áp bức được muội? có nam nhân nào có tư cách hấp dẫn muội hay sao? có thể bắt muội phải rửa mắt mà nhìn lấy thân báo đáp hay sao? Huynh cho rằng người như thế ở thế giới này sẽ có hay sao?"

Lăng Thiên thống khổ lắc đầu im lặng. Với những điều kiện của Lê Tuyết, ở thế giới này, làm sao tìm được ra nam nhân nào hợp nhãn nàng đây? Nếu luận học thức, dứt khoát sẽ không có ai! Nếu luận võ học, khắp thiên hạ chỉ có mấy lão gia hỏa, mấy lão bất tử có thể tương đương với nàng, Còn nếu nói có thể nắm chắc rằng được nàng sợ rằng trên đời này, cũng chỉ có một mình Tống Quân Thiên Lý mà thôi Bởi vì, thủy chung có Lăng Thiên để so sánh! Tìm đâu ra một nam hài tử ở thế giới này ưu tú hơn Lăng Thiên cho nàng đây?! Lăng Thiên trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, chỉ vỗ vài cái như vậy, mà lại dẫn tới một đại phiền toái thế này!

Kỳ thực, mấy cái vỗ ấy chẳng qua chỉ là một ngòi nổ, dẫn phát tới kho thuốc nổ vốn đã sớm tồn tại nhưng chưa bạo phát giữa hai người mà thôi!

"Huynh có năm đó muội lại muốn hãm hại huynh hay không? cho đến bây giờ huynh cũng không từng hỏi muỘi?!" Lê Tuyết yếu ớt nói

"
Vì sao muội hãm hại ta?" Lăng Thiên sửng sốt, lập tức cuời đau khổ, nói: "Đều là chuyện quá khứ cả rồi, hôm nay cũng đã là hai thế giới cách biệt, còn hỏi đến cái đó làm gì, không có ý nghĩa mà."

Lê Tuyết không để ý đến hắn chậm rãi nói: "
Muội nhất định phải nói, bởi vì muội hận huynh! Muội hận huynh vô cùng! chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Khi muội còn nhỏ thân thể tất yếu đuối, huynh con nhớ hay không? Mỗi lần đi ra ngoài chơi đùa huynh luôn luôn chiếu cố muội, huynh còn nhớ không? còn những kẻ khác chưa bao giờ để ý tới muội huynh còn nhớ không? Huynh còn nhớ tới những việc ấy không?"

"
Từ nhỏ muội đã thích được ở cùng với huynh, Huynh còn nhớ hay không? Sau này, khi muội lớn lên, xinh đẹp hơn, bọn họ đều thích cùng muội chơi đùa, luyện võ, nhưng mỗi lần chỉ cần có thể cùng một chỗ với huynh, muội đều mặc những bộ quần áo đẹp nhất của muội, chỉ là chải đầu, muội cũng sẽ chải thật lâu, bởi vì, muội muốn cho huynh ngắm nhìn muội xinh đẹp nhất. Nhưng mà, huynh lại giống như bị bệnh tâm thần, muội càng trang điểm thật đẹp huynh lại càng không để ý tới muội, mỗi lần đi ra ngoài, muội cũng là người đẹp nhất, cũng là trung tâm chú ý của mọi người, bọn họ đều vây lấy muội, nhưng huynh lại càng ngày càng bất hòa với muội! Vì sao? "

Quyển 6
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.