Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 607: Đại cục đã định (2)



Mặt đất kịch liệt xung động kỵ binh song phương càng lúc càng sáp gần vào nhau đến mức tự mình có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương thậm chí có thể thấy được sát ý dầy đặc trong cặp mắt đầy tia máu của đối phương!

Tuyệt đại bộ phận cung thủ của Tiêu gia chỉ kịp bắn thêm hai loạt tên thì kỵ binh hai nhà đã như sấm đánh sét giật lao vào nhau! Ngay sau đó, toàn bộ ánh mắt của chúng nhân liền bị ánh đao kiếm lấp lóe chiếu rọi, tiếng gào thét như tiếng tru của dã thú cùng lúc xuất trong miệng của kỵ binh song phương máu tươi lệch trời bắn lên!

Mội tiếng hú dài vang lên!

Hậu phương của Tiêu gia, từ đỉnh một ngọn núi nhỏ, đột nhiên xuất hiện mội đội kị binh đông đảo, tựa như thiểm điện cực nhanh từ trên đỉnh núi xuống, Khi chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, đội kỵ binh ấy đã điên cuồng và ngang tàng xuyên vào hậu phương của Tiêu gia!

Một tiếng hét lớn vang lên: "Lăng Thiên ở đây!"

Thanh âm như sấm động bát phương đều có thể nghe thấy!

Người dẫn đầu, hắc bào kim quan (áo choàng đen, mũ sắt sáng choang) mặt như ngọc thạch nổi bật bất phàm, chính là Lăng gia thiếu chủ, một đời sát thần được đại luc công nhận Lăng Thiên! Lăng Thiên đi giữa, Phùng Mặc bên trái, Lăng Thập Thất bện phải, theo sau có một ngàn năm trăm đại hán cao lớn hùng tráng mạnh mẽ như hổ xuống núi, xông thẳng vào giữa đám người đang kịch liệt đánh giết, mang theo một mãnh tinh phong huyết vũ, hàng loạt những tiếng kêu thảm vang lên, vô số tàn chi toái thể bắn ra bốn phía! Tựa như một con thuyền khổng lồ hạng nặng lao trên mặt nước, máu tươi, những mảnh tay chân thân thể đứt vở bắn sang hai bên!

Mội thanh đại đao từ trong tay Lăng Thiên bắn đi, giống như sao băng vượt qua chừng một trăm trượng rắc một tiếng, trảm soái kỳ trung quân Tiêu gia đang đứng sừng sững Cao chót vót thành hai đoạn, không những vậy, thế bay của đại đao vẫn mạnh mẽ chưa tàn xuyên thủng vào đoàn người, lại chém ba gã đại hán thành sáu mảnh!

Đại doanh Tiêu gia, rốt cục vì sự hiện thân của Lăng Thiên mà triệt để lâm vào trong cảnh hỗn loạn! Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện, tựa như chiến trường đang chém giết kịch liệt được tiêm thêm một liều thuốc trợ tim, chiến trận vốn dĩ thảm liệt lại càng thêm thảm liệt hơn! Đồng thời cũng đánh tan một điểm huyết khí và ý chí chiến đấu cuối cùng còn sót lại của đại quân Tiêu gia!

Trong đoàn kỵ binnh ở chính diện của Lăng gia, một quan quân có tấm thân nhỏ gầy sớm đã nhảy xuống ngựa, giống như quỷ mị, chợt hiện vài cái, đã một thân một mình thâm nhập vào giữa đại doanh của Tiêu gia, kiếm quang rực rỡ chợt lóe, hơn mười người Tiêu gia xung quanh lập tức kêu thảm ngã vật xuống đất. Truớc khi những người khác kịp xúm lại, bóng người nhỏ gầy ấy đột nhiên xoay tròn, từ trong tay hắn đồng loạt bắn ra bẩy tám Cục tròn tròn đen xì to Cỡ trứng chim bồ Câu, bắn vào trong đám người ở phía xa xa, ngay lúc đó lại xoay tròn một lần nữa, lại thêm hơn mười Cục tròn tròn đen Xì bắn ra ngoài! Đại bộ phận lại vào trong đội ngũ Cung thủ của Tiêu gia! Lọt vào giữa đoàn người đày đặc!

"Ầm ầ

Không hề có bất luận một dấu hiệu nào, đột nhiên những tiếng nổ mạnh luân phiên vang lên kịch liệt, tại những chỗ mà những cục tròn tròn kia rơi xuống, khi mỗi một cục tròn nhỏ ấy phát nổ hầu như đều biến thành một khoảng trống không, Lại thêm một cục tròn tròn kỳ lạ khác phát nổ, tiếp đó lại thêm một cục tròn nhỏ nữa nổ mạnh, Giữa không trung, giống như một người chim không cánh bay lên rất cao!

"Ta khinh! Chấn thiên lôi!" Toàn thân Lăng Thiên chấn động "Nha đầu kia cũng tới hả trời!"

Bóng người nhỏ gầy nọ hú dài một tiếng, tựa như tiếng phượng giữa trời cao, trong trẻo du dương, thân thể tung bay phiêu hốt, cùng lúc thân thể mềm mại của nàng từ từ bay lên, lại có thêm vô số những cục tròn nhỏ từ trên người nàng bắn ra bốn phương tám hướng, lọt vào trong đoàn người Tiêu gia, oanh tạc, tạo lên một mãnh kêu la thảm thiết, huyết nhục tán loạn ngập trời!

Đôi mắt phượng thon dài, một mảnh sát khí lạnh lẽo! chính là Lê Tuyết, Lê đại tiếu thư mang theo vũ khí bí mật của nàng hoành không xuất thế! Dưới sự cộng kích của một mình nàng nhân số thương vong đã gần một ngàn! Mà trọng yếu hơn là, khi loại vũ khí kỳ lạ này xuất hiện, càng khiến cho chí khí của chiến sĩ Tiêu gia như xuống dốc không phanh!

" Muội lại còn làm ra loại đồ chơi này nữa ai cho muội dùng loại đồ chơi đó như thế hả?" Tiếng quát căm giận của Lăng Thiên từ rất xa truyền đến, tựa hồ rất không hài lòng, những câu tiếp theo của hắn lại bại lộ ra ý đồ chân thực của hắn: dùng như vậy quá lãng phí. đừng dùng hết! Lưu lại cho ta mấy cục đồ chơi nhé!"

Lê Tuyết hừ một tiếng, tức giận, phẩn hận nói: "Hết sạch rồi. một cục cũng không còn. Huynh tiếp tục là tiên sinh gàn dở đi! Ngụy quân tử!"

Trường kiếm của Lăng Thiên đảo qua, nhảy xuống ngựa, thân thể vài tên binh sỉ của Tiêu gia liền bị đánh cho xoay ngược, máu tươi điên cuồng phun ra bắn ra bên ngoài, Lăng Thiên vừa cấp tốc lao đến phía Lê Tuyết, vừa lớn tiếng nói: "Nói bậy! Muội nói ai là ngụy quân tử đấy?"

Lê Tuyết khịt mũi hừ hai tiếng, thân thể xoay tròn một lần nữa sáu cuc chấn thiên lôi bay xa, đồng thời bên cạnh có bảy tám địch nhân cùng ngã xuống dưới kiếm của nàng, giữa trăm bận ngàn rộn, còn mỉa mai trả lời: "Lăng thiếu gia, trừ huynh ra còn kẻ nào xứng với danh hiệay sao? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa lại không cho bách tính đốt đèn.Ngụy quân tử! "

Lăng Thiên cười hắc hắc, không đẩy đưa với nàng ở vấn đề này nữa quát to:" Bất luận ta có phải là chân quân tử hay là ngụy quân tử cũng không quan trọng, không cần nói nhiều nữa, muội cho hay là không cho hả?"

Lê Tuyết mềm mại bay lên, tà tà bay xa tám trượng, Trong phạm vi tám trượng nàng nhảy đi ấy, toàn bộ binh sĩ của Tiêu gia cùng lúc biến thành hai đoạn "Không cho là không cho.Nhất định không cho huynh! Huynh cắn muội ChắC?!"

Lăng Thiên giận dữ, Liệt Thiên Kiếm bắn ra kiếm quang màu trắng rực rỡ, quét ngang mội vòng như thùng nước, mười trượng xung quanh người hắn nhất thời biến thành khoảng không, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, muội dám nói không cho, thì muội đừng có hối hận đấy! Chờ ta trở lại nhất định phải dụng gia pháp, bắt muội chấp hành đập nát cái mông nhỏ của muội!"

" Ai cho huynh tùy tiện đánh người, ại sợ ai chứ?" Từ rất xa truyền đến tiếng cười của Lê Tuyết, tiếp đó lại là mội loạt những vụ nổ kịch liệt nối tiếp nhau. Hai người này, không ngờ giữa chiến trường, giữa mười vạn nhân mã đang liều mạng chém giết, trò truyện không chút cố kỵ.,, Điều này làm đám người Phùng Mặc đang ở bên cạnh Lăng Thiên không biết nên khóc hay nên cười, Bất quá hai người này miệng vẫn nói chuyện phiếm, nhưng tay họ lại không có phút nào nhàn rỗi số người chết trong tay bọn họ, so với bất luận người nào khác trên chiến trường đếu nhiều hơn rất nhiều. Thân thể Lăng Thiên như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, giết thành một đường máu thật dài như mội đợt sóng cuồn cuộn xuất hiện trước mặt Lê Tuyết, đưa một tay ra: "cho huynh đi!"

Lê Tuyết hừ một tiếng, ném túi da ở bên hông sang phía hắn

"Cảm tạ ha ha... Có được thứ này là có thể đã nghiện rồi..." Lăng Thiên nhất thời hóa giận làm vui đưa tay vào trong túi lục lọi: "Đợi quay về huynnh sẽ thưởng cho muội thứ rất tốt... Ách..." Đột nhiên biến sắc lửa giận trùng thiên: "Không còn gì hết?"

Lê Tuyết cười hắc hắc, làm măt qụỷ, tay phải giương lên, hai cục chấn thiên lôi cuối cùng bay ra ngoài cười dài nói: "Muội đã cho huynh cả rồi Còn gì!"

Lăng Thiên giận run người! Thật sự là không có cách nào nắm bắt được ma nữ xinh đẹp này mà! Kh đến, từ hai hướng giáp công, chiến cuộc rốt cục đã nghiêng hẳn về một bên, tiếp đó Lăng Thiên lại họp sức với Lê Tuyết xuất thủ lại thêm Lê Tuyết tung ra một loạt nhữnng vụ nổ kịch liệt, Càng triệt để làm loạn địch doanh, Trong lòng binh sĩ tướng lĩnh của Tiêu gia đã không còn ý chí chiến đấu, Ngược lại với bên Tiêu gia, khi thế của chiến sĩ Lăng gia lại càng thêm mạnh mẽ như trường hồng

Ở phía ngoài cùng của đại quân Tiêu gia, dưới sự sợ hãi đến cực độ, rốt cục có một đội nhân mã đầu tiên không thể tiếp tục nổi nữa triệt để tan vở, tứ tán chạy đào mạng, Loại tình huống sợ hãi này một khi xuất hiện, sẽ giống như ôn dịch, chỉ một thoáng sẽ lan khắp toàn quân, số người rời khỏi đội ngũ chạy trốn càng ngày càng nhiều rốt cục không thể vãn hồi!

Binh bại như núi đổ!

Tiêu Phong Dương thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt đầy sát khí đang giết về phía mình của Lăng Thiên lại nhìn tướng sĩ Tiêu gia bỏ chạy khắp nơi, không khỏi mất hết can đảm, trường kiếm chợt hoành ngang đã gác ở cổ, Đột nhiên ha hả cười dài một tiếng, lạnh lùng nói:

"Nghĩ không ra Tiêu Phong Dương ta suốt đời bất bại lại cũng có ngày hôm nay!"

Tay khẽ động, đã định hoành kiếm tự vẫn

"Keng!" Một đồng tiền nho nhỏ từ Xa bay tới, kích lên trên thân trường kiếm, trường kiếm nhất thời văng ra ngoài giữa không trung gãy thành hai đoạn, Tiêu Phong Dương kiên quyết muốn chết, trường kiếm tuy rằng bị người ta đánh rơi đúng lúc, nhưng vẫn kịp rạch lên cổ hắn một lỗ hổng rất sâu, máu tươi bắn tóe ra ngoài, Thân thể lung lay hai cái, từ trên lưng ngựa đột nhiên ngã xuống!

cho đến lúc này, tiếng xé gió ù ù của đồng tiền lướt trong không trung mới truyền đến, Mội đạo bóng đen nhỏ dài bắn tới, thế đến vô cùng cấp bách cảm giác so với tên rời dây cung chỉ hơn chứ không kém, trước khi Tiêu Phong Dương kịp rơi xuống đất, lại đã tiếp lấy thân thể của hắn.

Lăng Thiên một tay nâng thân thể của Tiêu Phong Dương, tay kia cấp tốc điểm vào các huyệt đạo trên cổ Tiêu Phong Dương, tiếp đó một mảnh lụa mỏng màu trắng liền quấn kín cổ của Tiêu Phong Dương. Đột nhiên thả người rơi trên ngựa, lớn tiếng gào lên: "Đại soái của Tiêu gia, Tiêu Phong Dương đã bị bắt! Kẻ nào đầu hàng không giết l

"
Kẻ nào đầu hàng không giết "

Tiếng gầm cuồn cuộn truyền ra bốn phương tám hướng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Xa xa, bộ râu màu đen phiêu động, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm, Mạnh Ly Ca phóng ngựa đến. Chiến cuộc đã định! Đại thế đã định!

Quyển 6
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.