Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 595: Các tự ám sảng (1)



Là dấu hiệu phản công quy mô lớn ư?

Mắt thấy từng đội từng đội binh sĩ của mình không ngừng nhào vào sơn khẩu, sau đó, đều chết ở nơi ấy. TIếp đến, lại một đội ngũ khác lao đến, rồi không một ai sống sót. Tiêu Phong dương ngay ngắn trên một thớt ngựa to khỏe. Lồng mày giật giật. Ánh mắt ngây dại.

Phía sau hắn. Quan khiển quân, tay nâng đại kỳ, cái miệng rộng điên cuồng hô hào. Sắc mặt tái nhợt như người chết.

Tiêu Phong Dương lĩnh binh chinh chiến ba mươi năm. Những trận chiến thảm liệt không biết đã trải qua bao nhiêu. Nhưng không có bất kỳ một cuộc chiến nào kinh tâm động phách như trận chiến trước mắt này. Tiêu gia chinh chiến khắp thiên hạ ba mươi năm. Cũng chưa bao giờ đánh một trận nào tổn thất nặng nề như ngày hôm nay. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên trong ba mươi năm qua tổn thất nặng nề như vậy nhưng vẫn chưa thể giành được thắng lợi.

"trận chiến thảm liệt nhất xưa nay". Ở bên cạnh Tiêu Phong Dương, một lão già chừng năm mươi tuổi, trên người một thân hoàng kim chiến giáp, sắc mặt ngưng trọng nhìn cuộc chiến kinh tâm động phách trước mắt, dùng một loại thanh âm cực kỳ trầm trọng nói: "Cả đời lão phu chinh chiến. Chưa từng có một trận chiến nào thảm liệt tới cực điểm như trận chiến hôm nay".

"Hạ lệnh thu binh". Một câu nói của lão giả đã khiến cho Tiêu PHong Dương giật mình bừng tỉnh. Cửa ải đã bị phá. Tuy rằng nhân mã của bên mình vẫn chưa thực sự công vào. Nhưng cửa ải đã hoàn toàn không thể dùng được nữa. Kế sách lúc này, chính là rút nhân mã của mình trở lại, hạn chế bớt tổn thất. Sau đó chỉ cần tổ chức kỵ binh tinh nhuệ, dùng cường lực tấn công một lần nữa là có thể đoạt được. Trừ phi đại quân của Lăng gia tiến hành một trận quyết chiến cuối cùng với đại quân của mình. Bằng không cửa ải đổ nát đến như vậy đã không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.

"Đại soái minh giám, thời cơ đã mất". lão tướng quân mặc hoàng kim chiến giáp xót xa lắc đầu: "HIện tại chỉ có thể hạ lệnh những nhánh quân còn chưa hành động, không cho phép bổ sung nhân lực vào trong quan ải. Về phần những nhánh quân đã xông lên rồi. Chỉ sợ có lệnh rút quân cũng không trở lại nữa. Cho dù có thể triệt thoái. Sợ là lúc này sẽ không có ai chịu nghe chỉ huy".

"Thần trí bọn họ đã chìm vào trong giết chóc điên cuồng, trở nên u mê. Hiện tại lệnh thu quân với bọn họ mà nói. Không khác gì tiếng kèn lệnh xung phong". Lão tướng quân nặng nề thở dài: "Bởi vì trên chiến trường điên cuồng sẽ không xuất hiện người nhu nhược. Cho nên một khi chiến tranh đã đến mức điên cuồng rồi. Cho dù có ném một tên tiểu quỷ sợ chết nhất trong thiên hạ vào đó, cũng sẽ biến thành một chiến sĩ thiết huyết, dũng cảm không sợ chết. Đáng tiếc. Trong lúc này. Chỉ còn hai ngàn thiết huyết chiến sĩ của Tiêu gia ta".

"Không". Mắt như máu, hơi thở ồ ồ, Tiêu Phong Dương nói: "Lệnh. Hạ lệnh. Buộc mọi người rút về". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Tiếng kèn thu quân chấn động cấp bách vang lên. Nhưng ở phía trước quan khẩu, quân sĩ đại quân của Lăng gia đang đối đầu chính diện với đại quân Tiêu gia không một ai thèm để ý. Mà những quân sĩ Tiêu gia đang quay lưng về phía đại doanh càng không có một ai thèm quay đầu liếc mắt.

Thần trí của tất cả bọn họ đã hoàn toàn mất phương hướng, chìm vào trong điên cuồng giết chóc của cuộc chiến. Trong lòng họ, trừ người chết ta sống chém giết, đã không còn bất luận một ý niệm nào khác.

Càng ngày càng có nhiều quân của Lăng gia từ sơn khẩu lao ra ngoài. Từng lá cờ màu đỏ máu một lần nữa lay động trong núi thây biển máu.

Xa xa. Tiếng vó ngựa như sấm rền không ngừng ầm ầm truyền đến. Cờ xí đỏ tươi ẩn hiện, tựa như chòm sao THanh Long màu máu chập chờn bay giữa không trung. Viện binh của Lăng gia vượt qua một đoạn đường khá xa cuối cùng cũng đã chạy tới.

Tiêu Phong dương thở dài một tiếng. Thấy đại thế đã mất, hai mắt gắt gao nhắm lại. Lão lệ lặng lẽ rơi xuống: "Tròn bốn vạn năm ngàn tướng sĩ. bốn vạn năm ngàn tướng sĩ. Ôi. Đây đều vì lão phu nhất thời khinh suất. Rốt cục toàn bộ táng thân nơi đây. Tội lão phu đáng chết vạn lần mà. lão phu nào còn mặt mũi để trở về Đông Nam? Nào còn mặt mũi đi gặp những cô nhi quả phụ gào khóc thê thảm?".

"Nhị gia không nên như vậy. Từ xưa đến nay, cuộc chiến nào không có hy sinh? Từ bất đái binh, nghĩ bất chưởng tài (Hiền lành thì không thể cầm quân. Trọng nhân nghĩa thì không thể quản lý tiền tài). Chúng ta còn phải dựa vào nhị gia chủ trì đại cục đó". Lão tướng quân an ủi.

Mùi máu tươi theo gió lay động tràn ngập bầu không khí của chiến trường. Chu vi hơn mười dặm đều tràn ngập trong mùi máu tươi nồng nặc.

Một trận sát phạt thảm liệt tới cực điểm. Rốt cục hạ màn. Tạm dừng một giai đoạn.

Bên ngoài sơn khẩu Quỷ Khóc. Thi thể ngổn ngang. Lặng lẽ nằm lại trong trận chiến này. Khôgn có người nàoương. bởi vì chỉ có người chết. Bình thường trên chiến trường thường xuất hiện tàn chi toái thể, hoặc những tiếng rên rỉ của những người sắp chết. Nhưng tại mảnh chiến trường này. Rốt cục lại không xuất hiện.

Toàn bộ những thi thể nằm lăn lóc trên mặt đất. Gần như không có một cỗ thi thể nào hoàn chỉnh. dưới tình huống loại này. Tuyệt đối không có một người sống nào có thể sống sót ở nơi đây. Chỉ có từng cái đầu lâu ngửa mặt lên trời, cặp mắt tràn ngập sát khí, lặng lẽ, trợn trừng nhìn chằm chằm trời cao.

Còn những cỗ thi thể nằm lại trong sơn khẩu. Hết thảy đã biến thành nhão nát hòa vào nhau. Từng tảng lớn thịt nát hòa vào máu bùn dơn bẩn. Địch có mà ta cũng có. Đây là những tướng sĩ song phuơng, một phút chốc trước còn đang liều mạng chém giết. Lúc này huyết nhục lại hòa vào nhau, ở cùng một chỗ, không phân biệt.

Có phải quá mức mỉa mai hay không?!

Đây là chiến tranh, là chiến tranh thảm liệt nhất, ngập máu nhất.

Máu tươi vẫn như cũ lẳng lặng chảy. Từng đám tụ hợp lại với nhau. Một vòng rồi lại một vòng, càng lúc càng lớn. Từ từ hình thành một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy đi. Dưới ánh mặt trời chiếu thẳng xuống. Toàn bộ quan khẩu ngoại trừ một mảnh đỏ thẫm không còn bất kỳ một loại màu sắc nào khác.

Giữa một mảnh tĩnh lặng ấy.

Sát khí tựa như sương mù ảm đạm tràn ngập không gian chiến trường. Thậm chí gió thu vốn đang gào thét tựa hồ vào khoảng khắc này cũng trở nên tĩnh lặng. Tựa hồ đang mặc niệm cho vô số những anh hùng bất khuất của song phương.

Trước trận doanh đại quân Tiêu gia. Vẻ mặt Tiêu Phong dương yên lặng. Thân hình cao lớn lặng ngồi trên lưng ngựa. Tựa như một pho tượng.

Vô số hiệu lệnh chỉnh tề chợt vang lên. Những tiếng chân chỉnh tề như tiếng sấm bước đến. Cờ xí rực rỡ đột nhiên từ sơn khẩu lao ra ngoài. từng chi quân đội dũng mãnh từ trong sơn khẩu trầm mặc nối đuôi nhau đi ra, càng lúc càng nhiều.

Phương nhân mã ấy sau khi lướt trên những thi thể chạy tới. Đi đến tiền phương, triển khai thế trận chính diện với đại quân của tiêu Phong dương.

Sơn khẩu hiểm yếu lúc này đã không còn nhờ cậy được nữa. Dứt khoát đường đường chính chính khai mở trận thế đối diện với Tiêu gia bên ngoài quan khẩu. Chuyển ngược thành tấn công mà không lùi lại nữa. Trên điểm này. Tướng lĩnh thống quân của Lăng gia chính xác phi thường.

Binh lực lúc này của Lăng gia cố nhiên không so sánh được với hơn mười vạn đại quân của Tiêu Phong Dương. Nhưng dù sao cũng là tác chiến nơi bản thổ. Chỉ cần trụ vững một thời gian. Viện binh phía sau đương nhiên sẽ ùn ùn không dứt đến đây. Trong khi đó Tiêu gia lại là đương xa tấn công. Chỉ là cô quân thâm nhập. Cho dù binh lực tạm thời chiếm ưu thế, nhưng nếu không thể nhất cổ tác khí(1) dành lấy thắng lợi quyết định. Hậu quả sẽ không thể gánh nổi. Cho nên hiện tại, mặc dù nhân mã Lăng gia rõ ràng ít hơn. Nhưng sĩ khí lại không kém. Lại càng không thiếu dũng khí để đánh một trận chính diện với Tiêu Phong dương.]

"Đây là trận chiến thảm liệt chưa từng có. Những người đã ngã xuống. Vô luận địch hay ta đều là dũng sĩ. Không được phép khinh nhục". tướng quân lĩnh binh giục ngựa lên trước trận. Mở giọng gào lên: "Quân sĩ bằng tốc độ nhanh nhất, phân biệt thi thể địch ta. Mang những di hài chiến sĩ của Lăng gia quay về quan ải. Thi thể của Tiêu gia, đưa đến trận địa địch. Hai quân giao chiến, đều vì chủ của mình. Dù có tử thương, không được phép oán giận. Những di hài của dũng sĩ, phải được yên nghỉ".

"Dạ". Chúng quân ở phía sau đồng loạt ứng thanh. Tiếp đó liền mơ hồ có thể thấy được, có đến hàng trăm người xuống ngựa. Bắt đầu bận rộn.

Lúc này, Tiêu Phong Dương đã chậm rãi khôi phục lại được sự bình tĩnh. Ngưng thần nhìn về phía xa xa. Quả thật đã nhận ra được những người mới đến. Thân thể hắn run lên từng chập. Cắn răng, thần sắc trên mặt biến ảo một hồi. Đột nhiên phóng ngựa tới trước trận thế của hai quân, thanh âm trầm thấp:" Đaị nhân, đã lâu năm rồi, trăm vạn lần cũng không nghĩ tới. Lần này người Thừa Thiên phái ra, không ngờ lại là binh bộ thi lang ngươi. Thực sự là rất coi trọng người của Tiêu mỗ ta. Thực là được yêu mà sợ".

Vị tướng lĩnh này của Lăng gia, chính là nhân vật được Lăng phủ biệt viện ủy thác lĩnh quân phụ trách đại chiến phương Đông lần này, Thừa Thiên Binh Bộ Thị Lang Vu Duyên Hải. Chiến công lĩnh quân tác chiến của người này tuy rằng không hơn được Trầm Như Hổ hoặc Lăng Khiếu. Vũ dũng cũng kém xa hai người kia. Nhưng tài hoa quân sự của người này so với Trầm Như Hổ và Lăng Khiếu tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém. đặc biệt là người này lão luyện thành thục, hành sự cẩn thận, thiện công càng thiện thủ. Nhất là về mặt phòng ngự, nhìn quanh Thừa Thiên, thậm chí toàn bộ đại lục Thiên Tinh vị tất có người nào có thể giỏi hơn hắn. Đối với kế hoạch phòng thủ vững vàng chiến sự ở phía Đông, Lăng THiên đương nhiên sẽ chọn ra người tốt nhất.

Cũng bởi vì nguyên nhân là Tiêu Phong dương hiểu rất rõ người này, thấy trận chiến này tuyệt đối không dễ đánh. Cho nên mới hiển lộ ra sự khác thường như vậy.

Chú thích:

(1) nhất cổ tác khí: một tiếng trống trận tăng sĩ khí, lòng hăng hái cho quân lính.

Quyển 6
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.