Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 573: Sai lầm (1)



Lăng Thiên ha ha cười, nói: "Thần nhi, cái gì là kinh nghiệm? Kinh lịch của người khác, có khi chỉ là một cái cố sự; chỉ có chính mình gặp sự tình đột nhiên ngộ ra, đồng thời có thể thực dụng, mới chính thức được gọi là kinh nghiệm! Bất luận cái gì thuộc về kinh nghiệm, đều cần có một quá trình, cũng không phải là huynh nói với các muội là các muội đã có đủ! Huynh có khả năng cấp cho các muội, chỉ có thể là nêu lên phương hướng, như thế cũng đã rất quá phận rồi. Nếu huynh thẳng thắn nói ra, trái lại hiệu quả sẽ càng kém! Điều này cũng chính là đạo lý cái gì chỉ có thể lĩnh hội, mà vô pháp truyền ngôn!"

Cười lớn mấy tiếng, mắt Lăng Thiên nhìn về phía hai người đang đánh nhau giữa sân, nói một cách đầy thâm ý: "Tỷ như những thứ huynh vừa nói với muội, nếu muội thực sự gặp phải cục diện như vậy, muội có thể vận dụng vào thời cơ tốt nhất hay không? Sợ rằng vẫn chưa thể được đâu! Bởi vì như lúc trước huynh nói với muội, sở dĩ khi muội gặp được thời cơ kia, việc đầu tiên muội nhớ tới không phải là làm thế nào, mà là nhớ tới huynh, sau đó mới nghĩ đến phải làm thế nào, tiếp đó mới lại có thể thực hành; nhưng chính là sau hai việc đó, cũng đã làm lỡ rất nhiều thời gian! Cao thủ so chiêu, sinh tử trong một cái chớp mắt, đâu có nhièu thời gian cho muội nghĩ nhiều như thế!"

" nghiệm, là vô y thức, có thể làm ngay mà không cần thông qua đại não. Đó mới là kinh nghiệm chân chính. Mà kinh nghiệm như vậy, không tự mình trải qua những hiểm cảnh gần như chắc chắn phải chết, rất khó nói có thể ngộ ra được gì đó."

"Công phu, là phải thi triển ở bên ngoài." Lăng Thiên cứ vậy mà nói liên tục.

Lăng Thần đăm chiêu à lên một tiếng, đôi mi thanh túc cau lại, tựa như tiêu hóa những lời giải thích của Lăng Thiên. Không thể không nói, dạng ngôn ngữ này của Lăng Thiên, không thể nghi ngờ đã mở ra một cánh cổng mới trước mặt Lăng Thần, chỉ một thoáng làm cho nàng thấy trước đây nằm mơ cũng không thể nghĩ tới lĩnh vực này.

"Mà lý luận kinh nghiệm như vậy, chỉ khi võ công đạt tới một mức nhất định, huynh mới có thể nói cho các muội biết. Nếu công phu thấp, một mặt truy cầu kỹ xảo, trái lại sẽ rơi xuống tầm thường; bất luận là kinh nghiệm gì đi nữa, vẫn phải lấy thực lực làm cơ sở. Sở dĩ Lê Tuyết có thể xây dựng ra hoàn cảnh có lợi với nàng như vậy, chính là bởi vì nguyên nhân như vậy!" Lăng Thiên tổng kết một câu cuối cùng, liền không buồn nhắc lại nữa.

Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện, thế cục trong sân một lần nữa xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Thời gian không còn nhiều, Lê Tuyết không hề lưu thủ, thân thể vút qua vút lại tựa như thiểm điện, toàn lực phát động Hàn Băng Thần Công, năm ngón tay vươn ra, bao phủ toàn bộ tiểu viện tử trong sương trắng dày đặc. Ở bên ngoài mọi người chỉ nhìn thấy sương trắng không ngừng xoay chuyển kịch liệt, nhưng thân ảnh của hai người đều không thể nhìn thấy.

Giữa sân, thanh âm bịch bịch của quyền cước đánh vào da thịt không ngừng vang lên. Ở góc tường, Lăng Trì, Lăng Lôi, Lăng Điện, mặt xám như màu đất, hai hàng lông mày nhất thời mạnh mẽ trợn lên, mỗi lần truyền ra tiếng đánh đấm kịch liệt, thân thể ba người liền run mạnh thêm một chút, hình như là một đòn đó đánh lên trên người mình.

Tiếng kêu rên của Lăng Kiếm từ ít đến nhiều, từ thưa đến mau, đến cuối cùng lại có thể tạo thành một tràng dài.

Lăng Thần ài một tiếng thở dài, nói: "A Kiếm thật đáng thương, nhìn hắn như vậy, ý tứ hạ thủ lưu tình của Tuyết tỷ tỷ một chút cũng không có

Theo những lời này của nàng, tựa hồ đáp lại lời nàng, giữa sân vang lên tiếng gầm lên giận dữ của Lăng Kiếm, tiếp đó coong một tiếng, một thanh trường kiếm từ trong sương trắng bắn ra, không biết là may hay không may cắm sát bên cạnh người Lăng Trì, cách tay phải của Lăng Trì vừa vươn ra, chỉ có một chút xíu.

Nguyên lai Lăng Trì không đành lòng Lăng Kiếm bị ngược đãi, len lén dùng nội lực thuần dương của mình thúc đẩy nhiệt độ của chảo sắt, nào biết vừa mới tiến hành còn chưa kịp phát huy tác dụng, một thanh kiếm đột nhiên như từ trên trời rơi xuống gần như dọa hắn sợ hết hồn.

Sương trắng bốc lên càng ngày càng kịch liệt, tiếng bịch bịch bên trong cũng gắn liền thành một chuỗi, bất quá người xuất thủ hiển nhiên rất có chừng mực, không ngờ trên mặt đất không xuất hiện một giọt máu tươi. Phần nắm chắc lực độ xuất thủ này thật sự đã ảo diệu đến mức phi thường.

Lăng Thiên thở dài. Lăng Kiếm thật đúng là vô cùng không may. Vốn dĩ lần này hoàn toàn có thể tiến hành chỉ điểm hòa bình một chút. Nhưng hắn lại tự cho mình là thông minh chọc đến lửa giận của Lê Tuyết, thế cho nên mới làm ra tình trạng này. Tin rằng một lát nữa đi ra, phòng chừng bọn Lăng Trì cũng không thể nhận ra hắn...

Đột nhiên, Lăng Trì, Lăng Lôi, Lăng Điện cùng lúc vội ngẩng cao đầu kêu lên, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi: "Nước sôi, nước sôi... Dừng tay! Mau dừng tay!..."

Bóng trắng chợt lóe, Lê Tuyết với tư thái tuyệt diệu bay ra, lăng không, chuyển hướng, phiêu hốt bay xuống bên cạnh Lăng Thiên, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời ra sau tai, tư thế ôn nhu, vẻ mặt không màng danh lợi, thở ra một hơi như lúc bình thường, nói ra một câu khiến cho da đầu Lăng Thiên muốn phát nổ: "
Thật đã ghiền! Quá sung sướng, không thể sướng hơn được nữa!"

Một phương quyết chiến khác, Lăng Kiếm, không chút động tĩnh.

Sương trắng bị ba người Lăng Trì cấp tốc xua tan, đợi cho đến khi thấy rõ được tình hình của Lăng Kiếm, Lăng Thần, Lăng Trì, Lăng Lôi, Lăng Điện, thậm chí cả Lăng Thiên, đều không khỏi miệng chữ A mắt chữ O, chỉ cảm thấy lưng mình lạnh run, mắt nhìn về phía Lê Tuyết, tựa như là nhìn thấy ác ma mới chui ra từ trong địa ngục diêm la, đặc biệt là đám người Lăng Trì, trong ánh mắt thậm chí lóe ra sát khí dầy đặc!

Lăng Kiếm kỳ thực còn nguyên vẹn!

Đương nhiên ý tứ của cái "nguyên vẹn" này là toàn thân trên dưới không có chút trầy da, cũng không rớt thịt, thậm chí ngay cả một thân hắc y vẫn sạch sẽ như trước, mặc chỉnh tề trên người. Sở dĩ sạch sẽ như thế khẳng định là không thể tách ra khỏi việc lúc trước hai người "khử bụi"!

Nhưng toàn thân lại lớn lên không giống lúc trước, đáng chú ý nhất chính là, hắc y nguyên bản rất vừa người, đột nhiên trở nên không vừa vặn, có thể thấy rõ ràng, bộ quần áo này trở nên quá chật chội. Sau trận đấu này, cả người Lăng Kiếm từ đầu đến chân toàn bộ đều béo ra...

Về phần gương mặt, có chút không biết nói thế nào. Hai viền mắt, rất giống với con gấu trúc đeo cặp kính râm, cặp má trên khuôn mặt thon gầy cũng phình ra như phật Di Lặc, môi đặc biệt kịch liệt nhô ra, phảng phất như đang nhấm nháp lạp xưởng đỏ tươi. Trên đỉnh đầu, mái tóc đen dày cũng không che phủ được hết bảy tám cục u "mới sinh" cao chót vót, đang đỏ lựng lên nhìn như đầu mọc sừng, vào lúc này, Lăng Thiên chợt nghĩ đến đầu phật Thích Ca Mâu Ni.

Lê Tuyết hạ thủ có thể nói là cực kỳ có chừng mực, chỉ làm cho thân thể của Lăng Kiếm sưng lên hết mức, hầu như tới mức khoa trương, nhưng tuyệt đối không có chút thương tổn nào đến gân cốt, càng không tạo thành nửa điểm nội thương. Điều này làm cho bọn Lăng Trì sau khi nhìn rõ thì trong lòng từ phẫn nộ chuyển sang bội phục. Phần nắm giữ năng lực chính xác như thế này, thực sự làm cho mấy vị sát thủ theo không kịp. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lăng Thiên nhìn xong cũng phải than thở!

"Tất cả đều là bị thương da thịt, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không có chuyện gì." Lê Tuyết trừng mắt nhìn, nói: "Khai giải huyệt đạo cho hắn, để cho chính hắn vận hành nội lực một lần, ít nhiều cũng có thể tiêu thũng, không có gì đáng ngại. Đừng để lỡ việc uống canh hoàng liên."

Lăng Thiên cười khổ không thôi, trừng mắt liếc nhìn nàng. Hóa ra không biết nàng đã chế trụ Lăng Kiếm lúc nào, điểm huyệt đạo của hắn, coi hắn như đống cát liên tục đánh hắn cho đến lúc này. Trách không được nàng có thể khống chế lực đạo tốt đến như vậy, đánh một địch nhân không có lực hoàn thủ.

Ma nữ không hổ là ma nữ, không phục cũng không được mà!

Bất quá tên Lăng Kiếm này cũng quá ngốc, rơi vào trong hoàn cảnh bị người khác đánh đến mức không thể hoàn thủ thế mà còn không há mồm kêu lấy một tiếng! Lăng Thiên thở dài, một ngón tay điểm ra. Thay hắn giải huyệt đạo.

Lăng Kiếm điên cuồng hét lên một tiếng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tiếp đó trong miệng "Á..." một tiếng, miễn cưỡng mở cặp mắt sưng vù, phẫn nộ nhìn Lê Tuyết, quát: "Lê Tuyết! Ngươi dám xỉ nhục ta như vậy, ta với ngươi không chết không thôi!"

"
Được rồi!" Lăng Thiên nghiêm khắc quát một tiếng, mắng: "Không chết không thôi?! Người ta đánh ngươi như đánh một đống cát, ngươi lấy cái gì không chết không thôi với người ta? Nếu như thật sự muốn phân sinh tử, chính ngươi cần phải nghĩ xem, một hồi vừa nãy, ngươi phải đầu thai bao nhiêu lần?! Thất bại chính là thất bại, muốn đánh cuộc thì phải chấp nhận thất bại! Không tự mình hỏi kỹ lại mình xem vì sao mình bại, ngược lại ở chỗ này mà dọa người, Lăng Kiếm, ngươi làm cho ta rất thất vọng!"

Khuôn mặt mập mạp của Lăng Kiếm tức thì trở nên xám ngoét, quy củ đứng tại chỗ, một câu cũng không dám nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cơn giận của Lăng Thiên còn sót lại chưa tiêu tan, nói: "
Với trình độ võ công của ngươi, cho dù hiện tại Lê Tuyết so với ngươi mạnh hơn một cảnh giới, nhưng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng đánh bại ngươi như vậy. Nếu là chiến đấu sinh tử, nói không chừng ngươi còn có thực lực cùng nàng đồng quy vu tận. Nhưng hiện tại ngươi lại bại một cách chật vật như vậy, dễ dàng như vậy, lẽ nào ngươi không nghĩ ra cái gì hết hay sao?"

Vì sao lại bại?

Sắc mặt giận dữ của Lăng Kiếm dần dần biến mất, cau mày bắt đầu tự hỏi. Ngẫm nghĩ, đột nhiên mồ hôi nhễ nhại.

Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "
Suy nghĩ kỹ chưa?"

Lăng Kiếm giật mình đánh thót, đứng thẳng người, xấu hổ nói: "
Là, là ta quá khinh địch. Ta căn bản không nghĩ võ công của Lê tiểu thư lại cao minh như vậy, hầu như đã vượt qua tất cả những cường địch mà ta từng gặp. Mà ta lại hoàn toàn không dự tính đến điểm ấy. Trái lại với thân phận nữ nhi của Lê tiểu thư ta có chút khinh thường, mới dẫn đến chiến bại lần này, tin rằng đây là nguyên nhân chính khiến tahất thủ."

"
Không sai, đây quả thực là một trong các nguyên nhân, bất quá, chỉ có vậy thôi sao? Không còn cái khác nữa sao?" Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm, thâm trầm hỏi.

Lăng Kiếm trầm mặc một hồi, nói: "
Còn nữa, ta quá mức nóng lòng báo thù, nên hơi nóng lòng cầu thành, tâm tình cũng bất ổn, hẳn cũng là một trong các nguyên nhân dẫn đến thất bại."

Lăng Thiên lạnh lùng cười, nói: "
Nguyên lai ngươi chỉ tìm được hai điểm lý do này thôi. Sai rồi! Hoàn toàn sai! Trong trận chiến này, ngươi phạm ít nhất bảy điểm sai lầm! Bất luận một điểm nào đều đủ chí mạng, đủ để ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của trận chiến! Mà theo như lời ngươi nói, nguyên nhân chủ yếu, lại chỉ là hai trong số các điểm đó mà thôi. Hơn nữa là hai điểm nhỏ nhất, không đáng kể nhất."

"
Bảy điểm sai lầm? Cái này... Sao có khả năng?" Lăng Kiếm mở to cặo mắt, vẻ không thể tin nổi hỏi. Là một đỉnh cấp sát thủ thân kinh bách chiến, há có thể không biết đến các sai lầm phạm phải trong chiến đấu, là vấn đề nghiêm trọng cỡ nào? Chỉ cần một điểm liền đã đủ để vạn kiếp bất phục, huống chi là nhiều đến bảy điểm?

Lăng Thiên nhìn hắn, không chút lưu tình nói: "
Điểm sai lầm thứ nhất của ngươi, không dự đoán rõ ràng về địch nhân, hoàn toàn không biết nội tình của đối thủ, đã tự ý đưa ra lời khiêu chiến, hơn nữa chỉ vì tranh giành một cái khí phách. Điểm này không oan cho ngươi chứ?"

Lăng Kiếm cúi đầu, nói: "
Dạ."

Quyển 6
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.