Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 564: Ta tin Lăng Thiên



"Tốt. Một lời đã định." Thủy Thiên Nhu vươn một tay ra phát thệ.

Lăng Thiên đưa tay phải ra. Nhẹ nhàng ấn tới. Bộp một tiếng nhỏ. Hai bàn tay chạm vào nhau. Lăng Thiên chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc trong lòng bàn tay. Một mảnh nhu thuận. Hết sức nhẵn nhụi. Tựa như chạm vào một khối mỹ ngọc tuyệt thế. Không nhịn được mà rung động trong lòng. Trong lúc nhất thời không ngờ không muốn thu tay về. Trong lúc ấy đôi mắt sáng của Thủy Thiên Nhu say đắm nhìn mặt Lăng Thiên. Mang theo thần sắc mộng ảo khiến cho người ta khó hiểu. Si ngốc đứng tại chỗ. Lại cũng quên thu tay về.

Sau một hồi lâu. Thủy Thiên Nhu mới đột nhiên giống như bị điện giật rút tay về. Đưa tay thu vào trong ngực. Xoay người sang chỗ khác. Lăng Thiên nhìn thấy rõ ràng. Khi nàng xoay người. Vành mắt đã đỏ. Cặp mắt to sáng ngời kia đã chan chứa nhiệt lệ.

Lăng Thiên giả bộ ung dung cười cười. Đứng lên. Nói: "Đợi vài hôm ta sẽ cho người đưa nàng trở về. Ba người Thủy Thiên Hồ cũng sẽ bí mật đưa đến tận tay. Nàng. Có thể báo thù cho ca ca nàng rồi đó."

Thân thể mềm mại của Thủy Thiên Nhu chấn động. Gằn từng chữ: "Ta sẽ. Ta nhất định sẽ." Trong giọng nói quả thực mang theo tràn ngập phẫn nộ,cừu hận hiếm thấy cùng với quyết tâm một đi không về.

Hiếm khi thấy người ấy hành động như vậy. Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài. Trầm trọng nói: "Tuy rằng ta không muốn khuyên nàng. Nhưng vẫn phải nói. Ba người kia. Nàng giết chết Thủy Thiên Hồ là được rồi. Còn hai người kia. Chờ hai năm rưỡi nữa rồi hãy giết."

"Vì sao?" Thủy Thiên Nhu kích động xoay người lại:"Bọn họ kết bè hại chết ca ca ta. Ta hận không thể đem chúng băm thành vản mảnh ngay bây giờ. Thủy Thiên Hồ chính là thủ phậm. Cố nhiên phải giết. Hai người khác cũng là đồng lõa. Vị tất đã kém hơn tên kia. Vì sao còn phải chờ hai năm rưỡi nữa mới được giết? Ta nhất định phải giết bọn chúng báo thù cho ca ca. Ca ca nếu đã không còn đường cầu sinh. Ta muốn cừu nhân hại huynh ấy phải đi

Ngữ khí của Thủy Thiên Nhu lạnh buốt khiến cho Lăng Thiên cũng có chút ngạc nhiên. Thầm nghĩ. Không nên để tiểu nha đầu này biết hại ca ca hắn trên dưới lăng gia chúng ta hầu như đều có phần, nếu không nhất định tương lai chính là một cái mầm tai vạ thiên đại.

Trong mắt Lăng Thiên tinh quang chợt lóe. Chỉnh lại giọng nói: "Nàng không những phải buông tha hai người kia. Hơn nữa ca ca nàng một khi tàn hơi thở cuối cùng. Nàng tuyệt đối không được truyền tin tức này về Thiên Phong. Tất cả những việc này. Chí ít phải chờ tới sau hai năm rưỡi nữa." Lăng Thiên lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng không muốn trong thời gian ngắn nhanh chóng tiêu vong. Thì tốt nhất làm theo lời ta nói, quyết định ở trong tay nàng cả đó."

Thủy Thiên Nhu đương nhiên không phải kẻ ngốc. Vừa mới rồi chẳng qua bị chuyện huynh trưởng sắp tạ thế bi phẫn không thể kiềm chế nổi tâm tình nên lý trí bị che phủ. Lúc này bị một lời nói trầm trọng khiến cho tỉnh lại. Ngẫm lại liền minh bạch ý tứ của Lăng Thiên: "
Ý ngươi là. Giáp chi chiến?" (Giáp chi chiến: cuộc chiến 60 năm một lần)

Lăng Thiên thâm trầm gật đầu: "
Không sai. Còn nữa, không tới hai năm rưỡi nữa chính là số mệnh giữa hai nhà Thủy Ngọc các người. Nếu bây giờ nàng giết chết cả ba người bọn chúng. Sẽ khiến tin người chết truyền đi. Tử huyệt chi cầu bất cộng đái thiên. Cha nàng đương nhiên sẽ không chịu nổi. Nhưng cha của ba người kia cũng đồng dạng không chịu nổi. Nội bộ gia tộc Thủy gia cũng sẽ không có bất cứ cái gì để có thể hòa hoãn thêm nữa. Như thế tất sẽ lập tức bắt đầu một hồi tối máu tanh sống mái với nhau. Vô luận cuối cùng ai thắng ai thua. Thủy gia đều sẽ đại thương nguyên khí. Thậm chí diệt vong ngay lúc đó. Tới lúc giáp tử chiến. Ngay cả những người Thủy gia còn lại cũng không nhất định có thể tụ hợp nhau lại đủ để xuất chiến thủ. Mà đến lúc đó. Thế lực như mặt trời giữa trưa Ngọc gia sao có thể bỏ qua các người? Ngay cả có ta tương trợ. Cũng không làm được gì. Cho nên Thủy gia thanh trừ. Phải sau khi giáp tử chi chiến kết thúc mới có thể chính thức tiến hành." Ánh mắt Lăng Thiên sáng quắc nhìn Thủy Thiên Nhu: "Giáp tử chi chiến. Cũng là một cơ hội tốt nhất!"

Thủy Thiên Nhu bi thiết dao động: "
Sợ là không kịp. Thương thế của ca ca ta đã hết hi vọng. Sợ rằng hiện tại đại bộ phận gia tộc đều đã biết chuyện này. Cho dù ta muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi."

"
Ồ. Nếu như thế thì..." Lăng Thiên trầm ngâm thong thả bước hai bước, đôi lông mày đột nhiên nh"Vậy thì. Nàng nói với gia tộc. Thương thế của lệnh huynh vốn dĩ hẳn phải chết. Nhưng chúng ta đã xuất ra chi phí vô cùng lớn. Thỉnh động Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý. Lấy bản lĩnh xuất thế cùng với y thuật vô cùng cao minh vì lệnh huynh mà tiến hành khám chữa. Bất quá thương thế của lệnh huynh thực sự quá nặng. Mặc dù Tống Quân Thiên Lý cứu trị. Bảo vệ được tính mệnh. Nhưng cũng cần một thời gian tĩnh tâm điều dưỡng. Hiện tại đã được nội môn Vô Thượng Thiên tiếp đáo. An tâm tĩnh dưỡng. Như vậy trước cứ trì hoãn đi đã rồi nói sau. Về phần tên đầu sỏ Thủy Thiên Hồ. Sau khi nàng vì ca ca báo thù. Ta sẽ an bài một chút. Ném hắn vào thanh lâu. Tạo ra giả tượng tranh giành tình nhân bị người giết chết. Ngay cả có người hoài nghi. Nhưng cũng không có chứng cứ. Cứ như vậy. La có đủ thời gian để tiếp tục trì hoãn. Nàng thấy thế nào?"

Mắt Thủy Thiên Nhu sáng ngời: "
Như vậy quả thực là thật giả khó phân. Chỉ có điều bằng cách này..." Trên mặt nàng hiện ra thần sắc bi thương. Lặng lẽ nói: "Ca ca thân tử. Với phụ thân là một dả kích quá lớn. Nếu lại giấu diếm tin tức... Ta lo lắng."

"
Không có gì phải lo lắng. Có một loại nói dối. Là thiện ý. Huống chi. Nàng vì kéo dài gia tộc. Mà không gì không làm. Lệnh tôn cho dù có biết. Cũng sẽ không trách nàng." Lăng Thiên nặng nề nói: "Cho dù hai năm sau lệnh tôn biết ca ca nàng đã mất từ hai năm trước. Từ trên cảm giác mà nói. Lệnh huynh đã mấy năm không ở bên người chăm nom thăm hỏi. Nỗi nhớ cũng lâu rồi. Sẽ nhạt đi một chút; hơn nữa đến lúc đó nàng làm thật tốt. Nắm được Thủy gia, không đến mức sụp đổ. Hơn nữa cừu nhân đã bị chính tay nàng giết chết. Tin rằng khi đó lệnh tôn lệnh đường cũng sẽ giảm bớt rất nhiều bi thương. Nhưng nếu bây giờ nàng truyền tin người chết về. Loại đả kích thế này không một ái có thể tiếp nhận nổi."

Lời Lăng Thiên. Có tình có lý. Thủy Thiên Nhi không khỏi bình tĩnh xuống. Thoáng động: "
Lăng công tử. Ngươi vừa mới nói. Tống Quân Thiên Lý kia tuyệt thế y thuật có thật hay không. Hắn không những là Giang Sơn Lệnh Chủ. Mà còn là cao thủ đệ nhất thiên hạ sao?"

"
Tống Quân Thiên Lý này chính là nhân kiệt đương đại có một không hai. Một thân sở học quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Y bặc tinh tường văn thao vũ lược không gì không biết. Không gì không giỏi. Kỳ thực nàng cũng đã từng gặp hắn một lần. Lúc đó hắc y nhân xuất ra năm mươi lượng muốn mua Nam Hải Tử Đàn Châu kỳ thực chính là hắn." Lăng Thiên rất hứng thú nhìn Thủy Thiên Nhu.

"
Dĩ nhiên lại là hắn. Chính là lấy sức một người tàn sát hơn trăm người chúng ta. Nguyên lai mục đích của hắn thực sự chỉ là khỏa Nam Hải Tử Đàn Châu kia. Nếu không phải hắn. Hai vị Trịnh bá bá sao có thể chết thảm." Thủy Thiên Nhu oán hận nói. Nếu không phải Thiên Lý này điên cuồng giết chóc một hồi. Thủy Thiên Nhu và Thủy Thiên Huyễn cũng sẽ không rơi vào cảnh thê thảm như vậy; Thủy Thiên Nhu hận hắn là đương nhiên.

"
Thủy đại tiểu thư. Ta nhất định phải khuyến cáo nàng một câu. Ngàn vạn lần dập tắt ý niệm báo thù. Nội ngoại khinh tam công của Tống Quân Thiên Lý đều đã là tuyệt nghệ thế gian, nhìn quanh thế gian hiện nay. Nhất định không có ai là địch thủ. Bằng không ta đâu phải trốn hắn gần nửa thăm. Mọi người nếu đã là minh hữu thì ta phải nhắc nhở nàng." Lăng Thiên nói: "Loại báo thù vô hi vọng này. Chỉ biết sẽ tạo thành càng nhiều hi sinh vô nghĩa."

"
Ta cũng không tin thế gian lại không có người nào có thể địch lại hắn. Thủy Vô Ba đại trưởng lão trong gia tộc ta. Thiên tư hơn người. Võ công trác tuyệt. Tuyệt đỉnh cao thủ, lúc đó từng ngang dọc Thiên Tinh, bình sinh chưa từng bại. "Mộng Ảo Càn Khôn" Hư Nhược Mộng cũng chỉ bất phân thắng bại với đại trưởng lão. Có lẽ có thể địch lại được. Đại trưởng lão xưa nay ham võ như điên. Có lẽ có thể thỉnh động đại trưởng lão trừ bỏ đại cừu này." Thủy Thiên Nhu tựa hồ với đại trưởng lão Thủy Vô Ba này đầy lòng tin tưởng.

Lăng Thiên mỉm cười: "
Vô Ba có thể đánh bất phân thắng bại với Hư Nhược Mộng. Rất giỏi sao? Nàng cũng biết "Mộng Càn Khôn" Hư Nhược Mộng kia thực ra là truyền nhân của Mộng Nhược Hư năm xưa là thế ngọa tam đại kỳ môn thiên ngoại thiên. Nàng có biết không? Ngang dọc Thiên Tinh. Chưa từng bại trận Hư Nhược Mông. Cuối cùng chính là thảm bại trong tay Tống Quân Thiên Lý."

"
Lại có việc này ư?" Trong nháy mắt sắc mặt Thủy Thiên Nhu trở nên thảm đạm: "Không ngờ thế gian lại có một tuyệt đỉnh cao thủ như vậy." Chợt lại lộ ra sắc mặt vui mừng: "Nếu Tống Quân Thiên Lý này thần thông quảng đại như vậy. Mà nghe đồn. thế gian không gì không cứu được Vô Thượng Thiên. Có thể thực sự thỉnh động hắn trị liệu cho ca ca hay không. Có lẽ hắn thực sự có bản lĩnh cứu được ca ca."

Lăng Thiên có chút khóc cười không được. Nữ nhân thực sự là một động vật kỳ quái đến cực điểm. Một phút trước còn hận không thể một mình báo thù ngay tức khắc. Lúc này lại trông mong hắn tới cứu mạng. Bất đắc dĩ nói: "
Lệnh huynh sở dĩ có thể cầm cự được đến hôm nay. Chính là nhờ Hàn Băng Huyền Công của Thần nhi. Đình chỉ đại bộ phân cơ năng của lệnh huynh cố nhiên khiến cho thương thế tạm thời không đến mức chí mạng nhưng tiến thêm một bước là tiêu hao căn nguyên sinh cơ. Mà Tống Quân Thiên Lý phiêu bạt bất định, hắn muốn tìm nàng đương nhiên rất dễ. Nhưng nàng muốn tới đâu tìm hắn? Còn nữa. Cho dù nàng có tìm được Tống Quân Thiên Lý. Nàng có Giang Sơn Lệnh đưa ra hay không? Chỉ có Giang Sơn Lệnh mới có thể buộc hắn xuất thủ. Còn nữa. Vô Thượng Thiên đúng là y thuật thần kỳ. Nhưng vẫn còn là con người. Thủy chung cũng không phải thần tiên. Mà lệnh huynh thì lại."

Thủy Thiên Nhu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Một lát sau. Yếu ớt thở dài. Cúi đầu nói: "
Hiện nay. Cũng chỉ đành như vậy." Thanh âm thấp. Nhưng lọt vào lỗ tai của Lăng Thiên. Lại trầm trọng như Thái Sơn. Mới tìm được hi vọng cứu sống ca ca. Rồi lại tiêu tan trong khoảnh khắc. Ai cũng không chịu nổi.

Lăng Thiên không nói gì. Đứng một lát. Liền đi ra phía ngoài. Mứa vừa đi đến cửa, còn chưa kịp mở cửa ra. Thì nghe được giọng nói trầm thấp của Thủy Thiên Nhu. Nhỏ đến mức gần như không nghe thấy nói: "
Lăng Thiên. Lúc này. Kỳ thực cho dù ngươi không đưa ra điều kiện với ta. Ta cũng sẽ đáp ứng; ta không biêt. Ngươi có ý nghĩ khác hay không. Nhưng lúc này đây. Ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm. Tất nhiên là bởi vì ta đã không còn đường lui; nhưng chuyện lớn như vậy lại tin tưởng một người từng là đối thủ. Cừu nhân. Trong đời ta. Vẫn còn là lần đầu tiên. Hi vọng người đừng bắt ta phải thất vọng một lần nữa. "

Một tay vịn vào khung cửa. Lăng Thiên dừng lại.

Phía sau. Giọng nói của Thủy Thiên Nhu trở nên kiên định: "
Bởi vì ngươi là Lăng Thiên. Bởi vì ta không còn ai để tin tưởng. Cho nên. Ta tin ngươi. Vị vua muốn lăng thiên. Ta tin Lăng Thiên."

Ta tin Lăng Thiên.

Trong lòng Lăng Thiên chợt rúng động. Chầm chậm quay đầu lại. Trong phòng. Thủy Thiên Nhu co rúm lại ngồi trên ghế. Nửa cúi đầu. Quay lưng về phía mình. Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy. Bóng lưng này. Dĩ nhiên lại cô đơn như vậy. Thê lương đơn bạc như vậy.

"
Ta từng nói. Từ ngày đầu tiên thấy nàng. Ta đã xác định chúng ta sẽ trở thành cừu nhân. Những lời này đều là nói thật. Cũng là lời từ đáy lóng ta." Lăng Thiên nói xong những lời này. Liền không quay đầu sải bước đi ra cửa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thân thể Thủy Thiên Nhu run lên. Vẫn duy trì tư thế lúc trước. Không quay đầu lại. Trên mặt đất nhẹ nhàng phát sinh hai tiếng tí tách. Nhưng lại là hai giọt nước mắt trong suốt. Rơi xuống đất.

Quyển 6
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.