Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 257: Dò xét Thiên Nguyệt (2)



Một thiếu niên ăn mặc như thư sinh nhảy lên, mặt mày tươi cười: "Tại hạ đã làm ra một bài..." Còn chưa nói xong thì bị một thiếu nên khác túm lấy, kéo vào trong: "Đã nói rõ là đến lượt ta rồi, sao ngươi lại giành?" Tieo theo tiếng tranh chấp càng lúc càng lớn, mấy người khác cũng tranh cãi ầm ĩ. Sau đó thì vang lên tiếng binh binh bốp bốp, động thủ rồi.

Mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì. Chỉ nghe thấy Ngọc Mãn Thiên hét lớn: "Hay lắm! Cái này có chút ý tứ! Đúng đúng... đánh vào mặt hắn... cái đồ đần ngươi, móc tiểu đệ đệ của hắn ra..." Một tiếng ầm vang lên, mấy người ở trên đấy quấn thành một khối, lăn đi lăn lại, trên người ai cũng đều là dầu mỡ và rượu, đầu tóc toán loạn, vô cùng nhếch nhác.

Một thiếu niên hoạt bát lăn một vòng ở dưới đất rồi đứng rất, mắng to: "Cái thằng thỏ đế, ngươi cho rằng lão tử không dánh đánh người à!" Rồi đá ra một cước.

Chính vào lúc này, một thiếu niên bộ dạng cực kỳ thảm hại bị mấy người khác kéo ra ngoài, hắn hô lên một tiếng kinh hãi, bị đá một cái giữa mông, thân hình đang đứng không vững lập tức bị đá bay lên, xuyên qua màn vải, phốc một tiếng bay vào Thiên Nguyệt các!

Tiếp theo liền nghe thấy trong Thiên Nguyệt các liên tiếp vang lên những tiêng loảng xoảng, tựa hồ như thân hình của thiếu niên này đã rơi đúng vào bàn rượu, mấy tiếng hét kinh hãi truyền ra. Rồi bỗng có tiếng trách mắng, sau đó thì bốp một tiếng, tiếp theo là tiếng chửi rủa của thiếu niên đó, tựa hồ như đã phải chịu thiệt. Hắn hét lớn: "Cứu mạng với."

Mấy thiếu niên ở bên ngoài tựa như không biết phải làm sao, hoang mang xông vào: "Đừng đánh huynh đệ của ta, chúng ta bồi thường bạc cho các ngươi."

Trong lúc hỗn loạn, vải che của Thiên Nguyệt các không biết bị ai kéo xuống, tất cả tình cảnh bên trong lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Lăng Thiên thưởng thức chén rượu trong tay, híp mắt lại, bộ dáng tựa hồ như vô cùng thờ ơ nhìn về phía đó.

Trong Thiên Nguyệt các, trên một chiếc bàn khá to trống trơn, dưới đất lại là một đống bừa bãi, hiển nhiên, Lăng Trì bị ném vào đã ngã lên trên mặt bà

Tiền Thủy Nhu nhẹ nhàng mân mê chén rượu bên trong chỉ còn một nửa trong tay, đứng trước bệ cửa số ở mặt kia của Thiên Nguyệt các. Mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt cười mà như không cười nhìn về phía Ngũ Tiểu vừa xông vào. Trên người mặc y sam trắng như tuyết và vô cùng sạch sẽ. Hiển nhiên, ngay vào lúc Lăng Trì ngã lên mặt bàn, Tiền Thủy Nhu đã phát giác không đúng, kịp thời lui ra sau. Nước canh và thức ăn đầy mỡ bắn tung tóe không ngờ lại không hắt được một giọt nào lên người ả.

Xung quanh, tám trung niên hắc y mặt đầy vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào Ngũ Tiểu, ai ai cũng đều mang bộ dạng như sắp bạo phát. Trên người đều hoặc nhiều hoặc ít bị dính dầu mỡ. Có điều có thể vào sát na dầu mỡ bắn tung tóe mà né nhanh như vậy, đủ thấy thân pháp và phản ứng đều là hạng thượng thừa. Tám người đều có đôi mắt lóe sáng như điện, huyệt thái dương nhô cao. Hiển nhiên đều là cao thủ nhất lưu nội ngoại kiêm tu.

Duy có thị nữ của Tiền Thủy Nhu là quần áo trắng phau trên người đã dính không ít nước canh và dầu mỡ. Tiểu cô nương hai mắt ngấn lệ, đang tức giận vừa đuổi theo Lăng Trì vừa mắng. Lăng Trì hai tay ôm đầu, né tránh khắp nơi, trong miệng không ngừng nói xin lỗi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cũng chẳng trách tiểu cô nương lại tức giận như thế, quần áo trên người đẹp như vậy, giờ lại như là nở hoa, màu gì cũng có, chỉ là không còn được sự trang nhã, sạch sẽ như lúc ban đầu. Một nữ hài thích đẹp sao có thể chịu được?

Trên thực thế, tình cảnh trở nên hỗn loạn là do tiểu cô nương này đuổi đánh Lăng Trì. Những cao thủ khác đều thản nhiên đứng nhìn, tựa hồ như chuyện này không có quan hệ tới mình. Lăng Thiên đảo mắt, tỏ ý bảo Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan ở nguyên tại chỗ, còn mình thì cầm một chén rượu bước qua, ha ha cười lớn: "Thì ra thực sự là Tiền huynh! Thật đúng là 'nhân sinh hà xử bất tương phùng', vừa rồi Lăng Thiên còn đang suy nghĩ, với thi tài của Tiền huynh, sao có thể không tham gia Văn Nhã hội này, như vậy thì quá đáng tiếc. Không ngờ trời chiều ý người, cuối cùng cũng gặp Tiền huynh ở đây, lại có thể thấy được phong thái của Tiền huynh, Lăng Thiên trong lòng vạn phần cao hứng."

Tiền Bất Nhu trong mắt lóe lên thần quang, lộ ra nét cười: "Thì ra là Lăng công tử, thật là hạnh hội."

"Lời này của Tiền huynh không đúng rồi." Lăng Thiên lắc đầu, bất mãn nói: "Ta gọi Tiền huynh là Tiền huynh, Tiền huynh lại gọi ta là Lăng công tửrõ ràng không coi ta là huynh đệ rồi." Những lời nói này khiến người ta đọc lại mà líu cả lưỡi, ai ai trên mặt cũng đều lộ ra thần sắc quái dị.

Tiền Thủy Nhu chẳng ừ chẳng không mỉm cười, nói: "Lăng huynh thật là thú vị."

Lăng Thiên không chút khách khí bước vào Thiên Nguyệt các, tóm lấy hông Lăng Trì rồi ném ra ngoài, sau đó phủi tay, cười nói: "Tiền huynh không cần phải khách khí, bản công tử mạo muội làm thay, thu thập mấy tên gây náo loạn này cho huynh, để huynh đệ chúng ta được thoải mái uống rượu."

Tiền Thủy Nhu cười mà như không cười nhìn Lăng Thiên, gật đầu đáp ứng: "Vậy thì Tiền mỗ đa tạ Lăng huynh." Trong Thiên Nguyệt các, bảy tám hắc y nhân đều mặt không chút biểu cảm nhìn Lăng Thiên, trong mắt đều lộ ra vẻ kiêng dè, và gần như không thể ẩn tàng được địch ý và... sát ý!

Lăng Thiên mặt mày tươi cười, bất động thanh sắc thăm dò tám người này một cách vô cùng cẩn thận, không khỏi càng lúc càng kinh hãi, thực lực của tám người này không ngờ đều là nhất lưu cao thủ, thực lực của bất kỳ người nào đều không thua kém Lăng Phong, tối đa cũng chỉ kém hơn người mạnh nhất trong Ngũ Tiểu là Lăng Trì một chút mà thôi.

Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy thế giới này thật là điên cuồng, từ đâu lại mọc ra nhiều cao thủ như vậy. Dường như những người này đều chui từ dưới đất lên trong một đêm vậy. Chỉ từ tám hộ vệ của Tiền Thu Nhu là có thể thấy, trong tất cả thực lực ở Thừa Thiên, họ đã có thể tính là đệ nhất. Cho dù là hộ vệ của Ngọc gia đại tiểu thư Ngọc Băng Nhan cũng kém hơn nhiều.

Nhiều nhất lưu cao thủ như vậy, mà thân thủ của bản thân Tiền Thủy Nhu rõ ràng còn cao hơn một bậc, nhưng người này tới Thừa Thiên làm gì? Địch ý và sát ý vừa rồi là chuyện gì vậy?

Lăng Thiên mặt mày tươi cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy càng lúc càng không ổn! Thế cục hiện tại đã quá rối ren phức tạp, Lăng Thiên lờ mờ cảm thấy có một vòng xoáy lớn đang hình thành.

Trong lúc nói chuyện, có mấy thị nữ xinh đẹp của Minh Yên lâu tiến vào, nhanh chóng quét dọn gian phòng này một lượt, bày biện hoa quả và bánh ngọt lại lên bàn. Tiền Thủy Nhu đưa tay ra mời Lăng Thiên ngồi lên của chỗ mình.

Lúc này, Tây Môn Thanh sớm đã dương dương đắc ý ngâm xong cả bài thơ, đó là một bài tống biệt.

"Bỉnh chúc cử thương tẫn dư hoan

Bình minh tống khách dĩ huyền nhiên

Tạc dạ như mộng hoàn như ảo

Kim triều phong tiêu thủy hựu hàn!"


Tuy Lăng Thiên có chút khinh thường nhân phẩm của Tây Môn Thanh, nhưng không thể phủ nhận, bài thơ tống biệt này của Tây Môn Thanh rất có ý cảnh, một bài từ từ tiệc rượu tiễn hành đêm hôm trước, cho tới vẻ tịch liêu sau khi tiễn khách, thực sự là khắc họa rất sâu sắc.

Mắt thấy mọi người đã làm thơ xong, ngay cả Tiêu Nhạn Tuyết cũng đã làm một bài thơ ngắn rất uyển chuyển hàm xúc, khiến Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Tiêu Nhạn Tuyết luôn hung hăng trước mặt mình cũng có tình hoài thiếu nữ. Không khỏi lắc đầu cười thầm, người không thể chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá.

Tây Môn Thanh vừa ngâm xong bài thơ, mọi người đều lớn tiếng khen ngợi, ngay cả mấy vị đại nho cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, các tài tử cũng tự thẹn không bằng, nhất thời khung cảnh lại có chút tẻ ngắt. Mọi người không khỏi đều hướng ánh mắt về phía Lăng Thiên, tựa hồ như hôm nay đã hình thành một loại thông lệ, sau khi Tây Môn Thanh xuất tràng, mục tiêu tất nhiên là Lăng Thiên, mà Lăng Thiên mỗi lần đều có thể đè hắn xuống. Cho nên làn này, mọi người lại mang bộ dạng rất trông mong nhìn hắn.

Lăng Thiên cười khổ một tiếng, cầm chén rượu lền, cười nói với Tiền Thủy Nhu: "Tiền huynh, Lăng Thiên đến giờ vẫn còn nhớ chén rượu khuynh tẫn mai hoa và phong thái tiêu sái tĩnh mịch đó của Tiền huynh. Hôm nay Tiền huynh vì sao không thi triển thi tài một lần nữa, cũng để cho thế hệ của ta được thấy phong thái vô thượng củaTiền huynh.

Tiền Thủy Nhu khẽ lắc đầu, người dựa vào lưng ghế ở phía sau, thần thái tự nhiên tiêu sái, nói: "
Lăng huynh thực sự là biết nói đùa, tài của Lăng huynh mới là đại tài chân chính, tiểu đệ vụng về, sao dám múa rìu qua mắt thợ. Cho dù miễn cưỡng bước ra, cũng chẳng qua là làm trò hề mà thôi, có lẽ cố tránh không làm xấu mặt thì vẫn tốt hơn. Trái lại Lăng huynh hiện tại thân là cái đích của mọi người, tiểu đệ cũng đang trông ngóng biểu hiện tuyệt vời của Lăng huynh đây." Nói xong thì khẽ phe phẩy quạt xếp, thần ưu nhã tự nhiên.

Lăng Thiên mỉm cười, dư quang trên khóe mắt luôn quan sát những động tác của Tiền Thủy Nhu, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi, kỹ nghệ nữ cải nam trang của nha đầu này quả thực đã tiến vào hóa cảnh, vô luận là cử chỉ, động tác hay là thần thái đều giống y như đúc. Tuyệt diệu nhất là mặt nạ da người trên mắt ả không ngờ lại có thể để lộ ra mỗi một biểu cảm dù là nhỏ nhất một cách rõ ràng. Cho dù là mặt đối mặt, cũng rất khó có thể phát hiện công tử phong độ nhẹ nhàng này là nữ giả nam.

"Lăng công tử, ha ha, mọi người đều đang chờ đợi đại tác của công tử đó." Bên ngoài truyền tới một thanh một âm trầm, chính là thanh âm đắc ý của Tây Môn Thanh đang nóng lòng muốn lấy lại thể diện.

Quyển 3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.