Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 239: Lão mưu thâm toán



[

Trong khi Ngọc Băng Nhan hoa cả mắt thì Lăng Thiên đã đặt bút lên bàn rồi đi đến đứng bên cạnh nàng.

"Cảm giác như thế nào?" Một lúc lâu sau Lăng Thiên mới lên tiếng như sợ phá hỏng tâm cảnh của Ngọc Băng Nhan. Âm thanh của Lăng Thiên tràn đầy sự ôn nhu như cơn mưa phùn mùa xuân vô thanh vô tức tiến vào trong suy nghĩ của Ngọc Băng Nhan, vừa có thể làm cho nàng không bừng tỉnh khỏi cảnh giới huyền ảo mà vừa lại có thể nghe thấy âm thanh của mình

"Một bức sơn hà đồ thật tuyệt diệu. Một bộ kiếm pháp thật sắc bén, một bộ tâm pháp nội công huyền ảo… Còn có… Một khí thế không quay về. Trong bức tranh còn có lối suy nghĩ của huynh, tất cả suy nghĩ của huynh đều hòa hợp với bức tranh tạo thành một thể hoàn chỉnh. Đây… Đây là cảnh giới gì?" Đôi mắt của Ngọc Băng Nhan nhìn chăm chú vào bức tranh mà tinh thần hoàn toàn đắm chìm vào đó, đôi môi khẽ nhúc nhích như đang mê sảng.

"Nếu như có thể đưa võ công vào bức tranh thì trong bức tranh đó sẽ biểu hiện ra những tâm đắc võ công của muội. Điều này có thể đền bù tiếc nuối không thể luyện võ công cao thâm được. Đây chính là một việc rất tuyệt vời." Âm thanh của Lăng Thiên vẫn êm ái như tiên âm từ trên chin tầng mây bay vào trong tâm điền của Ngọc Băng Nhan. Âm thanh tràn đầy sự dụ dỗ, cỗ vũ, ủng hộ và hy vọng vô cùng.

Đây chính là một tâm pháp của Lăng Thiên: Mộng ảo tiên âm! Có chút giống như thôi miên thuật nhưng so với thôi miên thuật còn cao hơn rất nhiều. Đây chính là do Lăng Thiên dùng thuật thôi miên đại pháp của kiếp trước phối hợp với sáng tạo của bản thân tạo thành. Hắn vốn dùng cho lúc bức cung không có hiệu quả nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì Lăng Thiên cảm thấy sử dụng công pháp này có thể xâm nhập vào trong linh hồn người khác nên ngoại trừ bức cung ra còn có rất nhiều cách sử dụng. Lúc này thấy Ngọc Băng Nhan đang chìm đắm vào trong cảnh giới huyền ảo nên Lăng Thiên liền vận dụng "Mộng ảo tiên âm" trợ giúp nàng một tay.

Chỉ cần Ngọc Băng Nhan hiểu được có thể đưa võ công vào trong tranh thì Lăng Thiên có thể nắm chắc giúp cho nàng tiến thêm một bước: Từ trong bức tranh thoát ra ngoài, vượt qua cảnh giới "Kiến sơn thị sơn" có thể dung hợp tranh vào võ! Khai sáng một môn võ học với.

"Nếu như có thể đưa võ vào tranh… Nếu có thể đưa võ vào tranh…" Ngọc Băng Nhan thì thào nói, đôi mắt vẫn nhìn vào trong bức vạn lý sơn hà đồ. Thần thái càng ngày càng mờ mịt, càng lúc càng mê loạn. Bức tranh trước mắt như đã biến thành một thanh trường kiếm tung bay ngang dọc khiến cho nàng như đã nắm bắt được điều gì nhưng lại giống như là không nắm giữ bất kỳ điều gì.

Một lúc lâu sau không có chút âm thanh nào phát ra, tĩnh lặng vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Biết Ngọc Băng Nhan đã đi đến cánh cửa quan trọng nên Lăng Thần vốn có thể lĩnh ngộ họa ý liền lén lút đi ra cửa không phát ra chút âm thanh nào cả. Nàng không cố ý đi giác ngộ bây giờ vì nàng biết như bản thân mình muốn học thì công tử sẽ hết lòng truyền thụ cho mình!

Đột nhiên thân thể của Ngọc Băng Nhan lung lay muốn ngã, sắc mặt tái nhơt, trong miệng phát ra một tiếng rên nhẹ yếu ớt rồi ngã vào trong vòng tay Lăng Thiên đang đứng ở phía sau nàng.

Lăng Thiên cười khổ lắc đầu, chính mình có chút gấp gáp đi. Nha đầu kia có tâm trí kiên nghị nhưng tố chất thân thể lại quá kém. Chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể đột phá nhưng trong thời khắc mấu chốt này lại vì thân thể yếu đuối mà ngã xuống. Bất quá có thể lưu lại ấn tượng thật sâu trong lòng nàng thì lĩnh ngộ sau này tùy thuộc vào nàng mà thôi. Chỉ cần trong lúc vẽ trong nghĩ đến hôm nay thì cũng sẽ có một ngày đột phá được chướng ngại ấy.

Ngọc Mãn Đường vội vã đi vào trong kiến trúc có dấu hiệu của Ngọc Gia – Phàn Nhạc Trích Tinh Lâu. Trong tay mang theo một tờ giấy, thần sắc có chút cấp bách.

"Đại ca. Tiết Lãnh ở Thừa Thiên truyền tin tức đến, huynh xem một chút thử chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ngọc Mãn Đường nhìn thấy Ngọc Mãn Lâu liền vội vàng nói.

Ngọc Mãn Lâu ngồi trước bàn đang cẩn thận tỉ mỉ viết một chữ thật to, hắn nghe âm thanh này cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nhị đệ. Đệ đến xem thử chữ của đại ca so với mấy ngày trước có tiến bộ không?"

Ngọc Mãn Đường dở khóc dở cười nói: "Đại ca. Thừa Thiên truyền tin đến, tin tức rất quan trọng."

Ngọc Mãn Lâu không nhìn lên mà nói: "Thì sao? Nhị đệ. Là một người cấp trên cần phải tu dưỡng tâm tình. Cho dù thái sơn sụp đổ cũng không được thay đổi, cương đao đặt lên cổ cũng không nháy mắt. Tâm của đệ cần phải ma luyện nhiều hơn mới được!"

Ách! Ngọc Mãn Đường trợn mắt, hắn không còn cách nào hơn đành phải thở dài yên lặng ngồi một bên. Nhưng hắn thật sự không ngồi yên được đành phải đứng lên đi tới đi lui trong phòng.

Khoảng nữa canh giờ sau Ngọc Mãn Lâu mới hạ nét bút cuối cùng xuống, hai mắt vừa đánh giá tác phẩm hoàn mỹ vừa đứng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười có vẻ hài lòng vô cùng.

"Nhị đệ. Chữ phúc này của vi huynh như thế nào?" Ngọc Mãn Lâu tùy ý hỏi khiến cho Ngọc Mãnường vừa há miệng muốn hỏi liền nuốt lời lại.

"Tốt lắm. Thiết hoa ngân câu… Thật rất đẹp!" Ngọc Mãn Đường không còn tâm tư nào nói: "Tiết Lãnh truyền tin…"

"Ân? Đệ đúng là…" Ngọc Mãn Lâu nghiêng đầu nhìn hắn rồi thở dài, cầm bút lông trong tay bỏ qua một bên với bộ dáng mất hứng: "Nói đi, có chuyện gì mà lại vội vàng như vậy?"

Ngọc Mãn Đường thở dài một hơi, cầm tờ giấy trong tay mở ra: "Tiết Lãnh truyền tin rằng bây giờ phong ba trong Thừa Thiên thành rất quỷ dị, không thể nào nắm giữ được. Tất cả các đại thế gia đến Thừa Thiên nhưng đều bị một người đè xuống khiến cho không một ai dám coi thượng vọng động cả."

Ngọc Mãn Lâu nhíu mày nói: "Là do Lăng Thiên hoành không xuất thế sao? Thể hiện ra thực lực kinh người, thậm chí còn tạo ra một sự chấn nhiếp ư?"

"Đại ca thần tính!" Ngọc Mãn Đường tâm phục khẩu phục: "Sự thật là như thế! Không biết tại sao Lăng Thiên phát ra một tiếng hống kinh thiên, sau đó lại hành hạ chết năm người của Tây Môn Thế Gia trên phố. Ngay cả bốn hộ vệ cùng với Tây Môn Thế Gia tiểu công tử Tây Môn Chương đều chết khiến cho cả Thừa Thiên chấn động. Theo tin tức truyền về thì thực lực mà Lăng Thiên hiển lộ ra ngoài so với tam đệ cũng không thua kém bao nhiêu. Có tương truyền rằng Lăng Thiên chính là truyền nhân của Vô Thượng Thiên!"

Ngọc Mãn Lâu cười lớn, ngón tay điểm nhẹ trên bàn: "Lúc này mới hợp lý! Nếu như đến bây giờ mà còn chưa hiển lộ ra thực lực thì xem như ta đã nhìn lầm hắn! Bất quá với tác phong làm việc của hắn thì nhất định không phải là đệ tử của Vô Thượng Thiên được. Nhưng mà cao nhân nào có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy? Đây mới chính là điều khó hiểu nhất!"

Chậm rãi ngồi trở lại ghế, Ngọc Mãn Lâu nói tiếp: "Nếu hắn xếp đặt cho thiên hạ anh hùng tề tụ lại Thừa Thiên tất nhiên có mưu đồ khác. Với bộ dáng hoàn khố bên ngoài của hắn sẽ khiến cho không một thế gia nào chú ý đến một tên như vậy. Cho dù hắn là người thừa kế của Lăng Gia cũng không ngoại lệ. Đột nhiên Lăng Thiên lấy một xu thế cực mạnh xuất hiện, cởi bỏ cái áo khoác giả tạo bên ngoài khiến cho tám đại thế gia đến Thừa Thiên nhưng lại không thể làm được điều gì. Cũng chỉ như vậy mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp của hắn được. Việc này không có gì kỳ quái đâu.

Ngọc Mãn Đường cứng cả người, một việc mình cho rằng là chuyện kinh thiên nhưng trong mắt của đại ca lại giống như không có gì cả. Hắn không nhịn được cười mấy tiếng, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều. Tiếp theo liền đưa tin tức của Tiết Lãnh truyền về nói qua một lần.

Cộc cộc… ngón tay của Ngọc Mãn Lâu nhẹ nhàng gõ lên bàn như lâm vào trong trầm tư: "Tam đệ đánh khắp Thừa Thiên mới nhìn giống như là một chuyện lỗ mãng lại còn bị Lăng Thiên tính kế nhưng việc này không ảnh hưởng mà ngược lại còn có thể tăng mạnh uy danh của Ngọc Gia chúng ta, xem như là một việc tốt đi." Ngọc Mãn Lâu chậm rãi nói tiếp: "Nhưng chuyện Băng Nhan thích Lăng Thiên…" Ngọc Mãn Lâu nhíu mày ngưng nói.

Ngọc Mãn Đường chớp mắt nói: "
Đại ca, ta cho rằng việc này không ổn!" Hắn chỉ có một đứa con thôi thì sao có thể yên tâm được chứ? Lập tức lên tiếng phản đối.

Ngọc Mãn Lâu nhíu mày trách: "
Có gì không ổn? Đây là một việc thật tốt! Ngọc Gia chúng ta cần phải ủng hộ việc này mới đúng!" Tiếp theo thở dài một hơi: "Nhị đệ, ngươi đau lòng vì con gái nhưng đại ca ta không đau lòng sao? Ta không có con nên trong lòng đại ca ta thì Nhan Nhi giống như là con ruột của mình. Đáng tiếc nha đầu kia phúc bạc, thân mang tuyệt chứng tiên thiên. Không có phương thuốc nào trị được, thời gian cũng không còn lâu nữa… Trên người lại còn mang trách nhiệm của gia tộc. Thật vất vả lắm nàng mới có được tình cảm của mình thì sao chúng ta không hoàn thành tâm nguyện của nó chứ? Đây có lẽ cũng là tâm nguyện lớn nhất và cũng là tâm nguyện cuối cùng của nó. Chẳng lẽ…"

"
Đại ca đã nói vậy thì tiểu đệ không còn ý kiến gì." Ngọc Mãn Đường bị câu nói của hắn làm nhớ lại chuyện thương tâm liền thở dài một tiếng, hạ thấp mi mắt: "Thỏa mãn tâm nguyện này của Nhan Nhi cũng tốt. Đại ca để mắt đến tiểu tử kia thì hắn cũng xứng với Nhan Nhi."

Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu chợt lóe: "
Đúng là như thế!" Trong lòng lại âm thầm nghĩ: Bệnh của Nhan Nhi không chống đỡ được mấy năm nữa. Nếu bỏ mạng trong trận chiến với Thiên Phong Chi Thủy, mà trong trận chiến này Lăng Thiên cũng biết được thì vô tình Lăng Thiên cùng với Thiên Phong Chi Thủy kết thù oán với nhau. Với thực lực cường đại trước mắt của Lăng Thiên thì nhất định sẽ trở thành một cơn ác mộng của Thiên Phong Chi Thủy. Việc này đối với Ngọc Gia ta có lợi rất lớn. Đến lúc đó Ngọc Gia lấy danh nghĩa quyết đấu trước tiên đưa lực lượng của Thiên Phong Chi Thủy giảm xuống một nửa, tuy thực lực của chúng ta sẽ ảnh hưởng theo chiến này nhưng không bị thương đến nòng cốt của gia tộc. Sau đó sát thần Lăng Thiên này đi đến trả thù, Ngọc Gia lại giúp một chút nữa có thể khiến cho kẻ thù ngàn năm này bị diệt! Đến lúc đó ba đại lục này chẳng phải chỉ còn mỗi một gia tộc Ngọc Gia thôi sao?

Quyển 3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.