Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 139: Tửu trung vi tiên



"Thiên Tinh Đại Lục vừa loạn ở mười năm trước thì mỗi đại thế gia đều ủng hộ một quốc gia tranh bá thiên hạ, phân chia một phương. Trong đó Úy Trì gia tộc, Thượng Quan thế gia có rất nhiều truyền thừa nhưng đáng tiếc vận may không đến. Đều thua thảm hại bị diệt môn. Cho nên, Lăng Gia và Dương Gia có thực lực tiếp cận tám đại thế gia mới được bổ nhiệm vào" Nói đến đây Diệp Khinh Trần dừng lại nhìn Lăng Thiên có chút như cười như không.

Lăng Thiên cười lớn: "Tiên sinh không nên nhìn ta vậy. Vãn bối sớm đã biết trong tám đại thế gia thì Lăng Gia là do người ta bổ sung vào cho đủ thôi. So với Dương Gia cũng không mạnh hơn đâu. Vãn bối hiểu rất rõ!"

"Ha ha ha..." Diệp Khinh Trần đối với tính tình thẳng thắng của Lăng Thiên rất tán thưởng. Dưới men rượu không nhịn được vỗ vỗ vai Lăng Thiên: "Tiểu tử ngươi thấy được như vậy sao! Không tệ không tệ!"

Ách!

Lăng Thiên không biết phải nói gì. Ngay vừa rồi còn là công tử nhưng tại sao giờ lại biến thành tiểu tử rồi? Nhìn thấy sắc mặt Diệp Khinh Trần đỏ ửng như Quan Công làm Lăng Thiên cảm thán trong lòng. Tiền bối cao nhân đúng là tiền bối cao nhân. Làm việc không giống bình thường chút nào. Ngay cả việc thay đổi cách xưng hô cũng làm cho người khác bất ngờ không kịp phòng ngự chút nào. Còn nữa, ngài ăn uống cũng quá tự nhiên đi. Mới có chút xíu thôi mà vò rượu Trúc Diệp Thanh đã thấy đáy rồi.

"Tửu lượng của tiên sinh thật khá!" Lăng Thiên không biết là đang khích lệ hay đang chê cười. Bất luận là người nào uống nhiều cho dù là nam hay nữ, trí giả hay hạ nhân, cao nhân hay hạ sĩ cũng không thể nào làm ra vẻ được...

"Đúng! Lão phu tung hoành thiên hạ hơn mười năm nhưng chưa hôm nào lại uống nhiều như hôm nay. Rượu ngon, thật sự là rượu ngon mà. Đáng giá để say. Say rượu thì có sao!" Diệp Khinh Trần cũng hơi ngà ngà say rồi, đầu lưỡi cũng có chút tê dại. Phải biết rằng Trúc Diệp Thanh này và những loại rượu Diệp Khinh Trần uống qua khác nhau rất xa. Tuy những loại kia đều mang tên là rượu ngon nhưng lại khác nhau thật xa.

So với rượu ngon trên thế giới này thì văn hóa rượu của Lăng Thiên ở kiếp trước khác xa nhau nhiều lắm. Lăng Thiên mặc dù uống qua lại rượu mạnh nhất "Chúng sanh túy" chỉ có trong truyền thuyết ở thế giới này, nhưng cũng không có bao nhiêu vị cả. Cho dù là cách nấu rượu, mùi vị, vẻ đẹp so với kiếp trước đều kém rất xa nên Lăng Thiên mới có tâm tư cất rượu cho chính mình.

Lăng Thiên mặc dù ở kiếp trước vì để bảo trì tinh thần luôn tỉnh táo nên không uống rượu nhưng đối với kỹ nghệ cất rượu cũng là một người trong nghề. Đối với bình phẩm rượu thậm chí là như thế nào để cất ra rượu thật ngon đều biết rất rõ. Những điều này hắn biết là do cất rượu cũng là một trong sản nghiệp của Lăng Gia. Có mấy chỗ chuyên môn chế rượu ngon cực phẩm, Lăng Thiên hiểu rất rõ những quá trình chưng cất không ít loại. Dựa vào kinh nghiệm phong phú ở kiếp trước nên Lăng Thiên ở trong biệt viện của Lăng Gia mở ra một tiểu viện bí mật cho riêng mình, nơi đó hắn chuyên dành để tự thân chưng cất vài loại rượu ngon.

Nhất là văn hóa rượu của Thiên Tinh đại lục mặc dù không cao nhưng nguyên liệu chế rượu lại đầy đủ hơn kiếp trước rất nhiều. Ngay cả những loại rượu cực phẩm rất khó cất thành cũng được Lăng Thiên tạo ra. Trúc Diệp Thanh hôm nay chính là một trong số đó.

Lăng Thiên hoàn toàn không nghĩ đến dùng rượu này để buôn bán lấy bạc. Cất thành rượu ngon ở trong trí nhớ của mình là một tâm nguyện của hắn. Bản thân là cao thủ bình phẩm, cất rượu nhưng hắn lại không chế tạo nhiều. Hắn hiểu rất đạo lý vật ít luôn hiếm. Nếu như rượu hắn điều chế dễ dàng truyền ra ngoài thì chỉ là một sản phẩm cao cấp thôi. Mà nó ở trong tay mình chính là rượu ngon hiếm. Theo ấn tượng trong lòng Lăng Thiên thì những cao nhân ẩn sĩ trên mọi thế giới đều là những người thích rượu. Nhưng ở thời đại này những loại có thể gọi là rượu ngon đã ít lại càng ít hơn. Thậm chí có thể nói là không có! Lấy loại rượu nổi tiếng nhất thế giới này là 'Chúng sanh túy' mà nói thì Lăng Thiên tùy tiện xuất ra một loại rượu nào cũng hơn nó.

Trong lòng Lăng Thiên xuất hiện suy nghĩ này liền cảm giác được loại rượu hắn cất thành này không nên lưu truyền ra ngoài sẽ trợ giúp chính mình tốt hơn. Ngay cả không thể lấy nó để mời cao nhân đến trợ giúp mình nhưng cũng có thể kéo gần khoảng cách với họ. Thậm chí có thể hóa thù thành bạn cũng không chừng. Có một chút cao nhân xem rượu hơn mạng. Chỉ cần Lăng Thiên tùy tiện tung ra một loại rượu ngon cũng có thể lôi kéo được hắn không phải là chuyện không thể. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hôm nay gặp phải thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần này lại càng củng cố ý nghĩ của Lăng Thiên. Quả nhiên vật càng ít càng quý trọng. Nghĩ như vậy nên Lăng Thiên đột nhiên cảm giác được những loại rượu trong truyền thuyết của kiếp trước đều được người khác cất ra bán lấy tiền thật là đáng tiếc. Cất rượu đâu phải chỉ có tác dụng bán lấy tiền thôi?

Trung Hoa có hơn ngàn năm văn hóa rượu, nên bác đại tinh thâm ra sao? Dưới ánh mắt của Lăng Thiên thì rượu chính là một loại nghệ thuật thanh cao mới đúng.

'Tiên sinh uống rượu tốt như vậy thì chắc hiểu rõ rượu trên thiên hạ này sâu sắc lắm? Không biết tiên sinh có giữ loại nào trong người không? Để cho vãn bối có thể học tập thêm..." Việc chính nói đã xong, điều cần biết cũng đã biết nên Lăng Thiên lại bất động thanh sắc chuyển đổi đề tài. Ánh mắt chớp động không biết đang xuất hiện chủ ý gì.

"
Ha ha. Rượu Trúc Diệp Thanh này của công tử đương nhiên là thiên phẩm rồi. Xứng đáng với bốn chữ 'Ngạo Thị Đương Đại'. Nhưng nói về phân biệt, phân tích, bình phẩm, luận rượu lão phu không khoe khoang chứ hiện tại muốn tìm một người hiểu rượu hơn lão phu tuy rằng sẽ có nhưng không dễ dàng gì. Công tử mặc dù có thể cất thành loại rượu thiên phẩm này nhưng đối với chân lý của rượu chưa chắc hơn lão phu!"

Khi vừa nói đến luận rượu thì trên mặt hắn xuất hiện sự mất tự nhiên, nghiêng mắt nhìn Lăng Thiên lộ ra vẻ bễ nghễ thiên hạ. Hiển nhiên đối với khả năng lý luận rượu của mình có tự tin

Đáng tiếc thầy tướng có thể khoe khoang với bất kỳ ai nhưng hôm nay lại đi khoe khoang với Lăng Thiên là một ngoại lệ. Điều này giống như là một nghiên cứu sinh có thể khoe khoang với học sinh, thầy giáo nhưng không thể khoe khoang trước một tiến sĩ. Nhưng lý do trong đó thầy tướng này không thể nào biết được.

"Đó là hiển nhiên. Tiền bối với hơn mười năm lịch duyệt nên quen biết với khắp thiên hạ thì vãn bối sao có thể hơn được." Lăng Thiên dường như không khen gì bản thân nhưng những lời này rơi vào tai Diệp Khinh Trần lại cảm giác được cả người không thoải mái chút nào. Tiểu tử này chẳng lẽ xem thường mình? Để lão phu nói một đoạn 'tửu kinh' cho ngươi phục.

"
Phần lớn mọi người đều yêu rượu nhưng có thể hiểu rượu, phẩm rươu, thưởng rượu đã ít lại càng ít. Quân tử không uống rượu như kẻ phàm phu tục tử, cùng đổi chén liên tục lộ ra vẻ xem thường thế gian. Cùng đám người này uống rượu có thể nói là chưa uống đã nôn, xấu hổ vô cùng khi kết bạn. Nếu muốn tận tình uống say phải cùng với cao nhân chi sĩ, cùng với người đồng đạo, tâm ý thông nhau, không cầu nhiều chỉ cầu hai người đủ. Như vậy mới thấy được chân lý trong rượu. Cảnh giới như vậy mới là thượng phẩm của người uống rượu!"

Diệp Khinh Trần vuốt nhẹ hàm râu lắc đầu ảo não. Đôi mắt nhìn Lăng Thiên thậm chí sớm đã có ý khinh thị. Hiển nhiên sâu trong nội tâm hắn sớm đã cho rằng tiểu hài tử xấu xa này nào biết được chân lý trong rượu. Không khác gì đàn gảy tai trâu, trâu giẫm lên hoa mẫu đơn, đánh một cái ánh mắt mị hoặc cho người mù nhìn. Hắn nói đến đây thì dừng lại, trong lòng cảm thấy tịch liêu rất nhiều 'Quen biết khắp thiên hạ nhưng người cùng uống rượu được mấy ai?' 'một khúc ruột bị đứt đoạn, nơi vùng trời xa xăm có ai là tri âm'.

"Thiên nhược bất ái tửu, tửu tinh bất tại thiên. Địa nhược bất ái tửu, địa ứng vô tửu tuyền, thiên địa ký ái tửu, ái tửu bất quý thiên. Dĩ văn thanh bỉ thánh, phục đạo trọc như hiền. Thánh hiền ký dĩ ẩm, hà tất cầu thần tiên? Tam bôi thông đại đạo, nhất đấu hợp tự nhiên. Đãn đắc túy trung thú, vật vi tỉnh giả truyện." Lăng Thiên than nhẹ, âm thanh hãnh diên, ý tứ siêu phàm thoát tục.

Diệp Khinh Trần vốn đang ngà ngà say bổng nhiên mở to hai mắt, hơi rượu như tiêu tan không ít: "
Thơ hay thơ hay. Ha ha. Không ngờ công tử lại là người tri âm của lão phu. Đồng tửu đạo. Ha ha ha. Đạo ta không cô đơn mà..." Thần sắc hắn nhất thời buông lỏng hơn nhiều, so với vừa rồi thân thiết hơn không ít. Dường như võ công nội lực trong lòng hắn không nặng bằng rượu.

Trong lòng Diệp Khinh Trần lúc này thì Lăng Thiên không còn là một tên hậu bối mà hắn tán thưởng nữa. Lăng Thiên đã trở thành tửu quốc tri kỷ của hắn. "
Thiên nhược bất ái tửu, tửu tinh bất tại thiên. Địa nhược bất ái tửu, địa ứng vô tửu tuyền, thiên địa ký ái tửu, ái tửu bất quý thiên... Tam bôi thông đại đạo, nhất đấu hợp tự nhiên... Thơ hay thơ hay." Ánh mắt Diệp Khinh Trần nhìn Lăng Thiên lộ ra sự kính trọng. Một người có thể xuất ra thơ vậy mà không thể hiểu rượu quả thực là chuyện cười cho thiên hạ mà.

Nếu trong rượu có tiên thật thì chỉ nói về bài thơ này thôi cũng đủ cho người yêu rượu say ba ngày. Hơn nữa trong đó còn ẩn chứa sự kiêu ngạo của bản thân về rượu càng khiến cho trong lòng Diệp Khinh Trần xuất hiện cảm giác tri kỷ.

"
Nếu tiên sinh uống rượu nhiều năm, tự hào mình là người hiểu rượu rõ nhất thế gian vậy Lăng Thiên xin hỏi tiên sinh có biết được 'bát thú' trong khi uống rượu?" Lăng Thiên dường như đã say, nghiêng đầu nhìn Diệp Khinh Trần. Ánh mắt trần đầy sự kiêu ngạo. So với Diệp Khinh Trần chỉ hơn chứ không kém. Giỡn sao? Kiêu ngạo à? Bổn công tử sẽ cho ngươi thấy cái gì mới là kiêu ngạo. Có dũng khí luận rượu sao? Bổn công tử sẽ cho ngươi rung động.

"
Ách. Không biết. Mời công tử chỉ giáo. Thế nào là 'bát thú' trong uống rượu!" Nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của Lăng Thiên, đầu tiên Diệp Khinh Trần giận dữ nhưng sau đó hắn lại sợ hãi. 'Bát thú' trong uống rượu? Quả thực là lần đầu nghe nói mà. Vừa rồi mình còn tự đắc là người hiểu rượu nhất thiên hạ mà không biết được những niềm vui thú trong rượu thì hỏi có đáng cười hay không?

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.