Cứ thế, Chung Ý Văn được phen huênh hoang, hiện rõ nụ cười đắc ý.
Sự tung hứng của mọi người rất hợp ý hắn ta!
Hắn từ nhỏ vốn đã thích cảm giác trên đỉnh, được mọi người cung phụng.
“Ha ha, mọi người khách khí quá rồi, mời ngồi mời ngồi”.
Chung Ý Văn nở nụ cười chào hỏi với mọi người, dù là hắn không quen bất kì ai.
Nhưng mọi người biết hắn là đủ rồi.
“Nói đi, ông già Tô Trần Vũ đi đâu rồi? Ông ta van nài mời tôi tới đây, không lẽ ông ta không tới chứ?”
Chung Ý Văn rảo mắt nhìn chung quanh không thấy Tô Trần
Văn, hắn hỏi với thái độ trêu đùa.
“Chung thiếu gia, hội trưởng Tô có chút chuyện, sẽ nhanh trở lại đây thôi, mời ngài vào trong!”
Mau lên đồ tiếp đãi Chung thiếu gia!
Những người trước mắt cũng giống Diệp Thiên, đều là lang sói, tuyệt đối không được đắc tội.
“Có việc? Lão già ấy thì có việc quái gì?”
Chung Ý Văn vừa chửi, vừa đi vào phía phòng nhỏ.
Người đón tiếp đưa hai người bao gồm Chung Ý Văn vào chiếc bàn tròn giữa phòng.
Với thân phận Chung thiếu gia, đương nhiên là ngồi ở đây.
Nhìn Thấy Chung Ý Văn tiến lại, gia đình Diệp Kính Sơn nhanh chóng đứng dậy, sợ đắc tội với tên ác ma này.
“Chung thiếu gia.”
Diệp Kính Sơn đang định đánh tiếng chào hỏi, nhưng Chung Ý Văn lướt qua, lạnh nhạt nhìn mình.
“Ông là ai? Tôi chưa từng thấy ông, ông có tư cách gì ngồi đây?”
Những người nổi tiếng nhất ở Dung Thành Chung Ý Văn đều đã gặp.
Nhưng với Diệp Kính Sơn lạ mặt đang đứng trước mặt hắn thì hắn không hề tỏ vẻ dễ chịu gì.
Gia đình Diệp Kính Sơn cứng đờ người, sắc mặt vừa đỏ vừa tái xanh lại, hận một nỗi không tìm được lỗ mà chui xuống.
Chung Ý Văn lớn tiếng với gia đình họ Diệp trước mặt đông người, như đạp đổ hết tất cả những hào nhoáng mà nhà họ Diệp vừa có được.
“Chung thiếu gia, đây là…”
Diệp Kính Sơn ngại ngùng giải thích đôi câu, thế nhưng Chung Ý Văn phớt lờ lướt qua.
“Cái lão già Tô Trần Vũ sắp xếp vậy đấy sao? Để tôi ngồi với thứ ruồi bọ? Gọi lão lại đây cho tôi, tôi không nói chuyện với lão không được”
Tôn Kính Sơn thẫn thờ, còn Vương Tú Cầm và Diệp Na mặt mày trắng bệch đi.
Chung Ý Văn đúng là ép người quá đáng!
Những người khác đều mang dáng vẻ đi hóng chuyện, thậm chí còn có ý giậu đổ bìm leo.
Hừm, thể hiện trước mặt người ta, bây giờ đắc tối với Chung thiếu gia, xem các người ứng phó sao!
“Ngài Diệp, hay là các vị qua bàn khác ngồi?”
Tay phục vụ bị Chung Ý Văn chửi tới tấp, vẻ mặt hoang mang sợ hãi hướng về phía Diệp Kính Sơn, ánh mắt khẩn cầu.
“Ngài Diệp?” Chung Ý Văn cau mày. “Không phải là người nhà Diệp Thiên chứ?”
“Chà chà, nhà họ Diệp – một gia tộc hạng ba, cho dù là Diệp Thiên có chút danh phận thì họ có tư cách gì mà ngồi chung với tôi.”
“Vả lại, chút nữa có thêm hai vị khách quý qua đây ngồi! Thế này coi được không?”
Nhắc tới Diệp Thiên, Chung Ý
Văn tỏ vẻ coi thường.
Hắn ta mới từ thủ đô quay lại vài bữa trước, tuyệt nhiên không thấy được cảnh Diệp Thiên đại sát tứ phương!
Hơn nữa, người chống lưng cho hắn là chiến tướng Huyền Vũ, ở Dung Thành này, hắn còn phải sợ ai nữa?
Với hắn, danh tiếng của Diệp Thiên, chỉ là tiếng hão thiên hạ đồn thổi mà thôi!
Độ tin cậy chỉ là con số không tròn chĩnh!
“Mau, còn không mau cút đi, kể cả Diệp Thiên có ở đây, tôi cũng tiếp đãi hắn như vậy thôi!”
Chung Ý Văn hét lớn một tiếng, có ý cố tình thách thức.
Hắn muốn thấy Diệp Thiên thực sự lợi hại như nào!
“Ngài Diệp, ngài xem.” Người phục vụ nói như sắp khóc, nếu Chung Ý Văn nổi giận, thì cậu ta cũng không sao nịnh nọt nổi.
Diệp Kính Sơn mặt tối sầm lại, trong lòng đầy tức tối nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài.
Ông không còn cách nào, đành cùng Vương Tú Cầm rời sang bàn khác dưới con mắt hả hê của mọi người.
Dù người đối diện là ai cũng không dám đụng tới Chung thiếu gia, thể diện nhà họ Diệp đã mất sạch.
“Cô ơi, Tiểu Vũ Mao muốn ăn tôm!”
Diệp Na đang định dắt Tiểu Vũ Mao qua bàn khác, vậy mà Tiểu Vũ Mao còn chăm chăm nhìn vào con tôm trên bàn, thật chẳng ra sao.
Con bé vừa lên tiếng liền kéo theo sự chú ý của Chung Ý Văn, bên cạnh còn có một mỹ nữ tuyệt sắc thế này, ánh mắt hắn bỗng sáng hẳn lên!
“Cô gái, cô tên là gì?”
Ánh mắt hắn hau háu thèm thuồng kèm theo vẻ tự tin!
Trước đây, chỉ cần tiết lộ thân phận, các cô gái đẹp khác đều sẽ tự động lên giường với hắn.
Hắn cho rằng lần này nhất định cũng như vậy!
Ai biết được Diệp Na không thèm nhìn hắn dù chỉ một lần, mà còn ôm Tiểu Vũ Mao vào lòng.
“Tiểu Vũ Vao, cô mua cho cháu sau nhé, ngoan nào”.
Tiêu Vũ Mao dạ một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn luyến tiếc, ấm ức.
“Người đẹp, cháu bé đã muốn ăn thì giờ đi mua không phải là xong sao?” Trước vẻ thờ ơ của Diệp Na, Chung Ý Văn không mấy vui vẻ liền nhìn sang Tiểu Vũ Mao rồi hơi nhếch khoé miệng.
“A Báo, cháu bé này muốn ăn tôm, cậu đưa cháu đi mua, muốn ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu!”
Vừa dứt lời, người đàn ông phía sau Chung Ý Văn tiến lên trước một bước, nhìn Diệp Na và Tiểu Vũ Mao rồi nở nụ cười đầy đen tối.
Diệp Na hốt hoảng, nhanh chóng quàng Tiểu Vũ Mao ra sau.
“Không, không cần.”
“Không sao, không cần phải khách khí với bọn anh!” Chung Ý Văn thản nhiên nhìn cô.
“A Báo, không thấy cháu bé sắp đợi hết nổi rồi à? còn không mau đưa cháu bé đi?”
“Vâng!” A Báo đáp một tiếng liền đưa tay quàng ra sau, Tiểu Vũ Mao đã nằm gọn trong tay hắn!
“Các anh làm gì vậy? Mau thả Tiểu Vũ Mao ra!” Diệp Na sốt sắng, nhưng nhìn dáng vẻ hung dữ của A Báo, không biết phải làm sao, cô ấy cuống lên chân cứ thế mà giậm xuống đất.
“Chung thiếu gia, chuyện này”
Diệp Kính Sơn cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đi khuyên giải.
“Thế nào, các người coi thường tôi sao?” Chung Ý Văn lạnh lùng rảo mắt một vòng, khiến cho câu nói cuối cùng mà Diệp Kính Sơn định nói kẹt cứng trong cổ họng.
Ai nấy đều tức giận song không dám hé miệng nửa lời! Tiểu Vũ Mao bị A Báo ôm gọn trong tay, ánh mắt đầy sợ hãi, không dám cựa quậy.
“Hừm, Tôi bảo A Báo mua tôm cho con bé, là xem trọng các người rồi! Nếu các người dám xem thường tôi, vậy nhà họ Diệp không cần phải tồn tại nữa!”
Trông dáng vẻ nghiêm túc của Chung Ý Văn, cha con nhà Diệp Kính Sơn vô cùng khó xử.
Tên Chung Ý Văn này có chú của hắn chống lưng, nên cái gì cũng có thể làm được.
“Nhưng mà…”
Diệp Na vẫn cố gắng giải thích, song Chung Ý Văn không để tâm hất tây và nói: “Còn không mau đi, muộn nữa là người ta đóng cửa bây giờ!”
“Vâng!” A Báo đáp một tiếng, rảo bước đưa Tiểu Vũ Mao rời đi.
Gương mặt Diệp Na khó xử, muốn gọi điện cho Diệp Thiên ngay lập tức.
Dù sao thì ai nấy đều không tin Chung Ý Văn có lòng tốt như vậy.
Còn những người khác mừng thầm trong lòng!
Diệp Thiên vì Từ Thiên Thành mà lật đổ bốn gia tộc lớn, đâm một lỗ hổng lên bầu trời Dung Thành.
Bây giờ, vì con gái của Từ Thiên Thành, liệu có đụng độ với Chung thiếu gia không?
Nếu như kéo chiến tướng Huyền Vũ vào chuyện này thì lại càng thú vị hơn.
“Hội trưởng Tô, mong ông đừng gạt tôi!”
Trong phòng làm việc, Diệp Thiên không hề hay biết những việc đang xảy ra trong đại sảnh.
Anh vẫn nhìn Tô Trần Vân ở đối diện với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Đương nhiên là không thể rồi” Tô Trần Vũ nghiêm túc bảo đảm.
“Ngài Diệp, Chung thiếu gia giờ này có lẽ cũng đã đến rồi, chúng ta ra ngoài xem sao!”
Diệp thiên lạnh lùng đồng ý, dưới sự chỉ dẫn của Tô Trần Vũ, đứng dậy bước ra ngoài.