Nghe thấy Miêu Lạc đếm đến ba, người mẹ kia gào thét thảm thương, không màng tất cả mà cứ thế lao lên.
Cô muốn cứu lấy con mình bằng những nỗ lực cuối cùng của bản thân.
Cũng đúng lúc này, Miêu Trúc cũng đứng dậy. Bà dùng đôi mắt căm phẫn, tay cầm cây gậy ba toong, hai chân dậm mạnh trên nền đất cố gắng đứng dậy y như một con trâu đáng thương đang dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân mà vùng vẫy nhao về phía trước.
Bà ta thà chết chứ không thể để đứa trẻ của tộc mình phải chết.
Chuyện đó đối với bà mà nói chẳng khác gì bị trăm ngàn cây kim đâm tới, đau đớn khôn cùng.
“Bỏ đứa trẻ ra.”
Đương lúc mọi người đều trở nên tuyệt vọng, một giọng nói dứt khoát vang lên. Đó chính là giọng nói của Miêu Liên.
Xoẹt!
Trong chốc lát, bàn tay Miêu Lạc đang bóp chặt đầu đứa bé nới lỏng ra. Hắn nhìn Miêu Liên vừa đột ngột xuất hiện trong khoảng sân bên ngoài căn nhà. Hắn bỏ tay ra, bật cười ha hả một cách điên cuồng.
“Ha ha ha…”
Hắn cười như điên như dại, vang vọng khắp khoảng sân.
Cái bộ dạng mưu kế của mình đã đạt được hiệu quả, hắn nhìn về phía Miêu Liên với đôi mắt hết sức vui sướng.
Mọi khát vọng trong đôi mắt kia khiến hắn trông chẳng khác gì một con rắn độc nhắm trúng con mồi, hai con mắt cứ thế sáng quắc lên lập loè.
Lúc này hắn đã trông thấy người con gái mà mình ngày đêm mong mỏi. Lúc này, cuối cùng hắn đã thành công dùng cách của riêng mình để ép Miêu Liên phải ra mặt.
Hắn cơ hồ đã nhìn ra được cảnh tượng hắn rước Miêu Liên về, mặc sức mà giày vò Miêu Liên.
Hắn chỉ hận không thể tổ chức hôn lễ luôn cho rồi.
“Con trai.”
Lúc này, thấy bàn tay Miêu Lạc đã buông lỏng, con trai mình bị rơi xuống dưới, người phụ nữ điên cuồng lao về phía trước, cố chen qua tên võ sĩ trước mặt ôm lấy cốt nhục của mình trước khi đứa con bị rơi xuống đất.
Lúc này, người mẹ ấy hạnh phúc vô bờ, lại cũng xót xa vô bờ.
Người mẹ ấy biết rằng vì đứa con trai của mình mà cháu gái của tộc trưởng bị ép đến mức phải ra mặt.
Sự xuất hiện của Miêu Liên khiến hy vọng cuối cùng của tộc trưởng bị dập tắt.
Miêu Trúc chỉ dựa vào hy vọng mong manh của mình để cố gắng gượng đến giờ phút này. Nhưng bây giờ Miêu Liên đã xuất hiện rồi, cô sẽ bị ép cưới tên Miêu Lạc kia thôi.
Tất cả những người Bạch Miêu có mặt ở đây đều sẽ trở thành tay chân cho bố con Miêu Chân sao?
“A Liên, chuyện này, chuyện này rốt cục là sao?”
Thấy người phụ nữ cứu được con mình rồi nhanh chóng về lại với bộ tộc, Miêu Trúc cũng nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng lúc này sự xót xa và khó hiểu lại trỗi dậy trong đôi mắt kia của bà.
Bà không hiểu nổi, rõ ràng chính bà đã tìm đường cho Miêu Liên rời khỏi Miêu Trại, tại sao giờ này cô lại xuất hiện ở đây.
Bà lại càng không hiểu vì sao Miêu Liên lại quay về Miêu Trại một mình. Nếu Miêu Liên không đưa được người bảo vệ Miêu Trại về thì Miêu Trại sẽ không còn hy vọng sinh tồn gì nữa.
“Bà nội…”
Nghe tiếng gọi của Miêu Trúc, Miêu Liên đột nhiên quay người lại rồi lập tức tiến lên phía trước, quỳ rạp xuống trước mặt bà mình. Cô đau lòng khôn xiết khi thấy người bà đáng thương của mình đã bị đánh tới mức hai chân tàn tạ thế này.
Cô biết rằng người bà Miêu Trúc đều vì mình nên mới trở thành như vậy. Vì cô rời đi nên bộ tộc Bạch Miêu mới gặp bao nhiêu khó khăn khổ sở, chịu không biết bao dày vò. Cô không dám tưởng tượng thêm nữa.
Lần này cô đã về rồi thì không thể nào để bộ tộc của mình phải chịu khổ nữa. Cô muốn bố con Miêu Trân nợ máu phải trả bằng máu.
“Bà ơi, không sao đâu…”
Thấy ánh mắt căm phẫn của Miêu Liên, đôi chân Miêu Trúc không sao cầm cự thêm được nữa. Bà quỳ sụp xuống đất, lắc đầu thở dài.
“Cháu đã gặp được lão Mạc chưa?”
Sau khi nghe câu hỏi đó của Miêu Trúc, tất thảy người Bạch Miêu ở đây đều trợn tròn mắt, người nào người nấy rướn cổ lên nhìn về phía Miêu Liên đầy hy vọng.
Mọi người đều biết rằng một khi người bảo vệ Miêu Trại là Mạc Huyền xuất hiện thì mọi khổ sở của người dân Miêu Trại sẽ được hoá giải.
Người Hắc Miêu sẽ phải trả giá cho những tội ác mà chúng gây ra.
Miêu Lạc lúc này trông hoàn toàn khác với bộ dạng đong đầy hy vọng của người dân Bạch Miêu. Hắn và ba võ sĩ bên cạnh nghe vậy đột nhiên tái mét mặt mày.
Bọn chúng biết rằng thực lực của Mạc Huyền vô cùng khủng khiếp. Bọn chúng thừa biết người bảo vệ của Miêu Trại là Mạc Huyền là cao thủ ở đẳng cấp nào.
Nếu như Miêu Liên thật sự mời được Mạc Huyền quay về thì dựa vào bọn chúng chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Thậm chí, kể cả mấy Đại Nhân kia có thể địch lại với thực lực của Mạc Huyền hay không cũng là cả vấn đề.
Trong chốc lát, bốn người phía Miêu Lạc cũng dỏng tai lên lắng nghe, chỉ đợi câu trả lời từ phía Miêu Liên.
“Không…Không có.”
Cô nhìn bà nội mình chằm chằm. Miêu Liên không hề nói dối.
Diệp Thiên đi về đây cùng với mình nhưng anh có phải là người bảo vệ cho Miêu Trại hay không thì Miêu Liên cũng không rõ.
Nhưng cô biết rằng Diệp Thiên nhất định có thể khiến tình thế của Miêu Trại từ nguy thành an.
“Cái, cái gì?”
Nghe câu trả lời của Miêu Liên, Miêu Trúc như không thể chịu nổi đòn đả kích quá lớn ập đến bất ngờ. Bà ta co rúm hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cháu gái đã về nhưng Mạc Huyền lại bặt vô âm tín.
Đây chẳng phải là cháu gái mình quay về để đâm đầu vào chỗ chết sao?
Sau câu nói run rẩy của Miêu Trúc, tất cả những người Bạch Miêu ở đây đều hết sức thẫn thờ.
Người nào người nấy cừng đờ người nhìn Miêu Liên trân trân. Mọi hy vọng dần biến thành tuyệt vọng.
Thậm chí còn có người để lộ ra nụ cười đau khổ. Đó chính là sự tuyệt vọng đến tột cùng.
“Ha ha ha, chỉ dựa vào các người mà cũng muốn tìm người bảo vệ sao? Đúng là viển vông.”
Sau khi nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, Miêu Lạc đột nhiên bật cười ha hả.
Sau tiếng rít đó, hắn chĩa đôi mắt loã lồ của mình nhìn vào thân hình của Miêu Liên. Trông hắn chẳng khác gì một con chó nuốt nước bọt ừng ực tỏ rõ sự thèm thuồng.
“A Liên à, em nhất định là biết anh muốn cưới em nên mới về đúng không? Thế nào? Tối nay chúng ta động phòng hoa chúc nhé?”
“Bố anh mà biết được tin này thì sẽ vui lắm. Nói không chừng vì cảm động còn cho người Bạch Miêu của em con đường sống nữa.”
“Ha ha ha, chúc mừng thiếu chủ đã dành được mỹ nhân về tay.”
“Miêu thiếu chủ anh tuấn vô song. Mối duyên này khiến các vị Đại Nhân sẽ vui lắm. Các ngài nhất định tới chúc mừng cho coi.
“Thiếu chủ, tới lúc đó đừng quên uống với chúng tôi một chén nhé.”
Nghe vẻ tự đắc kia của Miêu Lạc, mấy kẻ ở đây đều lần lượt chắp tay chúc mừng.
Nếu như vậy thì bọn họ vốn dĩ chỉ là đến để bảo vệ sự an nguy của Miêu Lạc nhưng bây giờ lại gặp được chuyện song hỷ lâm môn này nữa. Sau này kế hoạch thành công, với thân phận của Miêu Lạc thì việc cai quản Miêu Trại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lúc này mà không nịnh nọt thì còn đợi đến bao giờ nữa?”
“Được lắm, được lắm.”
Đương lúc vui mừng, Miêu Lạc đương nhiên sẽ không ngại mà đáp lời tung hô của mấy tên xung quanh. Hắn cười rồi đáp lời, sau đó tiến lên phía trước nhìn chằm chằm vào Miêu Liên.
“A Liên à, thấy bộ dạng sắp chết này của bà em, anh nghĩ chi bằng em nên đi cùng anh đi tìm bố anh thôi.”
“Anh có lòng tốt vậy à?”
Miêu Liên vừa chữa trị cho bà mình, vừa quay đầu lại nhìn trừng trừng Miêu Lạc. Trong ánh mắt cô tỏ rõ sự phẫn nộ tới tột cùng và sự châm biếm đến đáng sợ.
Diệp Thiên ở gần đây, xem Miêu Lạc còn có thể điên rồ tới mức nào.
Miêu Lạc cười hi hi: “Đương nhiên rồi, em là cô dâu của anh, mọi thứ của anh chẳng phải đều là của em cả sao?”