Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 610: Ngoan ngoãn đi ra



“Bang, bang, bùng!”

Diệp Thiên và Chu Hoàng đang nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên có tiếng súng bắn lên trời.

“Có người tới đất tổ gia tộc Đông Phương sao?”

Chu Hoàng chau mày, Diệp Thiên mặt vẫn không cảm xúc.

“Tôi biết được là chuyện gì, cô ở đây canh chừng bảo vệ chỗ này, cấm không cho bất kỳ sinh vật sống nào vào trong, cho dù một con kiến!” Diệp Thiên dặn dò Chu Hoàng.

“Vâng!”

Chu Hoàng gật đầu ngay.

Cô vốn định ra ngoài xem chuyện gì vì dù sao đây cũng là đất tổ của gia tộc Đông Phương, tương đối bí mật, ngoại trừ đám người năm đó xâm nhập và đột kích gia tộc này ra, rất ít có người biết nơi đây.

Trong khi đó nhưng người kia cũng sẽ không tới nữa, một là đang phạm tội, hai là vì bọn họ biết đất tổ nhà Đông Phương đã chẳng có báu vật gì đáng giá nữa rồi.

Nhưng tiếng súng khi nãy là thế nào?

Mặc dù Chu Hoàng không hiểu nhưng Diệp Thiên đã căn dặn, đương nhiên cô phải ở lại đây bảo vệ cửa đá!

Có thể nhận ra Diệp Thiên rất trân trọng nơi như thế này, ngay cả một con kiến cũng không thể lọt vào!

Lẽ nào kiến nó vào rồi sẽ ảnh hưởng tới cơ nghiệp trong đó sao? Chu Hoàng nghĩ bụng.

Diệp Thiên đi từ bên trong ra, bên ngoài vẫn yên tĩnh lạ thường, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng bị trộn lẫn với một luồng khí dày đặc và suy tàn.

Gia tộc Đông Phương thực sự đã lụi bại! Muốn chấn hưng lại thực sự quá khó!

“Tên nhóc bắt nạt cháu trai của ta ngoan ngoãn ra đây, nếu để ta tìm được, chắc chắn cậu sẽ bị hành hạ tới chết, ta sẽ khiến cậu hận không thể tự sát cho xong!”

Lúc này tiếng người già ầm ĩ đột nhiên vang lên. Bầu không khí im lặng vô cùng khi nãy sau tiếng hét này trở nên vô cùng khó nghe!

Diệp Thiên nheo mắt rồi rảo bước đi ra phía bên ngoài.

Bên ngoài, một ông lão đang cõng một thanh niên đứng trước cửa lớn. Gương mặt hai người đều rất kinh ngạc.

“Ông nội ơi, đây là nơi nào?”

Người thanh niên không phải ai khác chính là kẻ vừa bị Diệp Thiên đánh gãy hai chân, Triệu Khôi!

Người cõng hắn cũng chính là trưởng lão Triệu Sóc của Bắc Thiên Các! Cũng chính là ông nội Triệu Khôi!

“Hình như ông có chút ấn tượng.”

Ánh mắt Triệu Sóc rất nham hiểm, ông ta đứng yên không đi về phía trước, cũng sẽ không hấp tấp đi vào trong.

Trước giờ ông ta rất thận trọng, mà chỉ có người thận trọng mới có thể sống lâu!

“Núi Bắc An này vẫn luôn thuộc vùng chưa bị khai phá, sao ở trong lại không có cái động nào chứ?”

Triệu Khôi nén nỗi đau than thở.

Công trình trước mặt rất khí thế, mặc dù đâu đâu cũng có cảm giác hoang tàn nhưng cũng đủ khiến bọn họ cảm nhận được sự tráng lệ và xa hoa của nơi này năm xưa! Chắc chắn không thua kém Bắc Thiên Các bọn họ!

“Ông nhớ ra rồi!”

Đột nhiên mắt Triệu Sóc sáng lên.

“Rất nhiều năm về trước có một gia tộc tên là Đông Phương, nghe nói có đất tổ ở trong núi Bắc An. Từ sau khi gia tộc Đông Phương bị diệt môn, đất tổ của bọn họ cũng bị cướp sạch, bây giờ đã chỉ còn lại cái vỏ rỗng.”

Những chuyện này chỉ có người đời trước mới biết. Hơn nữa cũng qua bao nhiêu năm như vậy rồi, ngay cả người có tuổi cũng không nhớ rõ nữa, người trẻ chắc chắn sẽ càng ít biết tới!

“Gia tộc Đông Phương?!”

Mặc dù Triệu Khôi không biết chuyện này nhưng danh tiếng gia tộc Đông Phương lại như sét đánh ngang tai bởi vì năm đó Đông Phương là gia tộc mạnh nhất!

Ngay cả Bắc Thiên Các ngày nay cũng chỉ là tầm thường khi đem so sánh với gia tộc Đông Phương, thực sự không đáng nhắc tới, thậm chí không có chút gì có thể so sánh!

“Tên ức hiếp cháu rốt cuộc là người như thế nào?”

Đột nhiên Triệu Sóc hỏi.

Người có thể biết được nơi này không phải có quan hệ với gia tộc Đông Phương thì cũng dính dáng tới đám người tấn công gia tộc này năm đó.

Mặc dù Bắc Thiên Các họ thực lực hùng mạnh, thế lực vững vàng nhưng không phải là vô địch cái thế, người không thể đắc tội, chắc chắn sẽ không chủ động đắc tội, đặc biệt là chuyện liên quan tới gia tộc cũ!

Triệu Khôi cũng trấn tĩnh lại sau cơn kinh ngạc.

Vừa nghĩ tới chuyện đã qua, hắn lại căm tức: “Chính là thằng cha xem chừng có thực lực của võ sĩ tầng thứ chín, rõ ràng đã đánh bại cháu rồi lại còn phế mất hai chân cháu!”

“Ông à, ông nhất định phải trả thù cho cháu đấy!”

Nói tới cuối câu, Triệu Khôi đã bật khóc.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân biến thành kẻ tàn phế!

“Võ sĩ tầng thứ chín?”

Triệu Sóc nghe vậy nhưng vẫn nghi ngờ ra mặt. Ông nói chậm rãi: “Mặc dù ông là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín nhưng nếu như cháu nói tên nhóc đó cũng là võ sĩ tầng thứ chín thì chuyện này còn liên quan tới các trưởng lão khác nữa. Một mình ông có lẽ có thể đánh bại được nhưng không bắt được cậu ta, càng không giết nổi cậu ta.”

Mặc dù võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín rất mạnh nhưng dù sao hai người cũng luyện tới cùng một cảnh giới.

Trừ phi giỏi kiếm hoặc có các vũ khí đặc biệt khác mới có thể thể hiện ra càng nhiều thực lực nhưng Triệu Sóc ông không phải là võ sĩ sử dụng vũ khí.

“Chỉ là phỏng đoán thôi, dù sao với thực lực của cháu, võ sĩ tầng thứ tám cũng có thể giết được.” Triệu Khôi vội vàng nói.

Hắn ta tin tưởng mù quáng vào vào thực lực của ông nội, bởi vậy từ khi sinh ra tới giờ Triệu Khôi được nhìn thấy không ít chiến tích của ông nội, trước giờ ông chưa từng thất bại.

Trong số những trưởng lão của Bắc Thiên Các, thực lực của ông nội hắn vẫn luôn thuộc top đầu!

Ngay cả trưởng lão kiếm tu như Trương Linh Phóng cũng không dám nói có thể đánh bại ông nội hắn!

Chính sự tự tin này đã khiến Triệu Khôi trở nên hống hách.

Hắn vẫn luôn đi lại giữa cái gia tộc lớn kiếm lợi, thu về không ít tiền. Lần này cũng nổi hứng nghe nói núi Bắc An có mỏ khoáng có thể khai thác nên mới liên hệ gia chủ gia tộc số một Bắc An, Chu Ngạn Phi tới đây khai thác mỏ, sau đó mới có những chuyện này.

“Ông cần xác định thực lực của cậu ta, hơn nữa dẫn theo cháu, ông cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Lúc này sự cẩn trọng của Triệu Sóc đã được thể hiện ra.

Triệu Khôi hơi buồn phiền. Ông nội hắn cái gì cũng tốt chỉ là nghĩ quá nhiều!

Đương nhiên hắn cũng có thể hiểu được.

Dù gì ông nội hắn ăn trải đời nhiều hơn hắn, chắc chắn có kinh nghiệm!

“Vậy cháu sẽ dụ anh ta ra, ông quan sát cho kỹ!” Triệu Khôi nói.

“Được, cháu đi dụ cậu ta ra đây.”

Triệu Sóc kẽ gật đầu, sau đó Triệu Khôi liền lấy súng trong lòng mình ra nhắm lên trời.

Đùng! Đùng! Đùng!

Mấy tiếng súng liên tiếp!

Chiếp! Chiếp! Chiếp!

Chim chóc xung quanh rừng cây rập rạm bay tán loạn!

“Tên nhóc bắt nạt cháu trai ta mau ra đây, nếu không ta mà bắt được sẽ khiến cậu sống không bằng chết, khiến cậu hận không thể tự sát cho xong!”

Triệu Sóc cũng hét lên.

Giọng nói lẫn chút sức mạnh, thêm chút lực xuyên thấu mạnh mẽ!

Lúc này, một bóng người từ từ bước ra từ bên trong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.