Đột nhiên, bên ngoài cửa lớn nhà họ Chu trở nên tĩnh lặng.
Hầu như tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh tượng phía trước.
Thậm chí có nhiều người còn tưởng mình nghe nhầm!
Đường đường là chủ nhân của nhà họ Chu và chủ nhân tương lai nhà họ Chu lại cúi đầu xin lỗi một người ngoài?!
“Chuyện, chuyện gì đây?!”
“Trời ạ!”
Khách khứa xung quanh đều ngẩn người.
Thậm chí còn không biết nên nói gì cho phải.
Kinh ngạc nhất là đám người Chu Nhiên, Vương Thiên Lượng và Khôn Tuyệt đứng gần đó.
Họ đã nghĩ tới vô số những cảnh tượng có thể xuất hiện nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện này!
Thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không có.
Vậy mà nó lại xảy ra ngay trước mặt họ!
“Anh à, ông nội!”
Lúc này Chu Nhiên sững người không biết làm gì.
Hắn muốn mở miệng hỏi nhưng một giây sau, một cái tát đã đáp xuống mặt hắn.
Bốp một tiếng.
Âm thanh rõ ràng vang lên!
“Im miệng cho tao! Đồ ăn hại!”
Người ra tay đánh hắn chính là ông chủ nhà họ Chu – Chu Quý.
Mặc dù đã sáu mươi tuổi rồi nhưng cơ thể ông lão Chu vẫn rắn rỏi, ra tay cũng khá nặng.
Vừa tát một cái, nửa bên má của Chu Nhiên đã sưng phồng lên.
“Còn không mau xin lỗi cậu Diệp!”
Chu Nhiên bị Chu Quý mắng mỏ đã sắp khóc.
Đang yên đang lành lại bị ăn tát.
Còn phải xin lỗi tên họ Diệp.
Mẹ kiếp! Thế là thế nào chứ?!
Hắn ta hoàn toàn chết lặng!
Nhưng dù gì chủ gia đình cũng đã lên tiếng, hắn cũng không dám lề mề mà vội vàng chắp tay xin lỗi Diệp Thiên, nói: “Anh Diệp à, xin lỗi, là tôi”
Hắn còn chưa nói hết, Chu Mặc An đứng bên cạnh đã đá hắn một cái.
“Có ai xin lỗi như chú không? Còn không mau quỳ xuống!”
Sắc mặt Chu Mặc An lạnh lùng.
“Nếu như không thể khiến Diệp Thiên vừa lòng, cháu, Chu Nhiên, từ này về sau sẽ bị khai trừ khỏi nhà họ Chu, vĩnh viễn không được bước chân vào Bắc Cương một bước!”
Câu này là Chu Quý nói.
Lời lẽ lạnh lùng vô tình, không chút cảm xúc!
Chu Nhiên chẳng qua chỉ là đứa cháu nhỏ mà thôi.
Chỉ cần có thể khiến Diệp Thiên nguôi giận, đừng nói là đuổi đi, cho dù khiến Chu Nhiên mãi mãi biến mất trên thế giới này cũng được!
Hự!
Sắc mặt Chu Nhiên đột nhiên trắng bệch.
Lúc này hắn không nói không rằng mà nhanh chóng quỳ xuống, sau đó dập đầu trước mặt Diệp Thiên.
Hắn ra sức đập đầu xuống đất khiến những tiếng bịch bịch vang lên.
“Anh Diệp à, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, là tôi sai, anh đánh tôi, mắng tôi đều được, chỉ cần anh có thể nguôi giận, có thể tha thứ cho tôi, bảo tôi làm gì cũng được!”
Chu Nhiên bị dọa cho sợ hãi đã hoàn toàn bỏ mặc mọi thứ.
Nếu như bị đuổi khỏi nhà họ Chu, gạch tên khỏi gia phả thì cả đời này của hắn coi như xong!
Trước đây, hắn ỷ mình là cậu chủ nhà họ Chu ức hiếp không ít người, người hắn đắc tội càng nhiều không đếm xuể.
Tới lúc đó, hắn chỉ có thể chờ người ta tới trả thù hắn!
Hắn thực sự sợ rồi!
Cộp! Cộp! Cộp!
Không lâu sau.
Chu Nhiên đã dập đầu tới mức chảy máu.
Cảnh tượng này khiến không ít người sợ hãi!
Đường đường là cậu chủ nhà họ Chu.
Ngày thường vẻ vang là bao.
Bây giờ lại phải dập đầu liên tục trước một thanh niên không tên không tuổi.
“Được rồi, dù gì cũng là tiệc mừng thọ của ông Chu, đổ máu sẽ không tốt.”
Lúc này, Diệp Thiên xua tay.
Chu Mặc An và Chu Quý vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát tình hình liền nhanh chóng phản ứng lại.
“Người đâu, đưa Chu Nhiên xuống nhốt lại rồi thu dọn sạch sẽ chỗ này.”