Chu Mặc An nhìn Diệp Thiên với vẻ cao cao tại thượng như thể mỗi lời hắn nói là khuôn vàng thước ngọc, người khác không thể phản bác, chỉ có thể tuân theo.
Dù gì thì nhà họ Chu có thể coi là gia tộc hạng nhất ở đất Bắc An này. Là đại thiếu gia nhà họ Chu, Chu Mặc An đương nhiên có tư cách nói câu này.
Trong chốc lát, xung quanh im lặng như tờ. Đến cả Bách Mi cũng chỉ có thể lặng lẽ cười, bộ dạng như mong ngóng xem trò vui.
Còn Chu Nhiên thì chỉ mong Chu Mặc An và Diệp Thiên lao vào nhau, cho dù ai chiếm ưu thế, ai phải thiệt thòi, đối với hắn mà nói đều có lợi.
Xung quanh cũng chỉ có Mạc Linh mặt mày khó coi. Cô không ngờ rằng sự việc lại tới mức này. Sớm biết vậy, cô đã không tới cái nơi rác rưởi này rồi.
Chu Nhiên, em hận anh!
Diệp Thiên ngồi yên chỗ cũ, từ đầu tới cuối vẫn vẻ ung dung không thể hiện thái độ. Nghe câu này, anh mới ngẩng đầu.
“Vậy sao? Chu đại thiếu gia, khẩu khí cũng không vừa nhỉ.”
“Đã biết vậy thì cút đi. Để Bách Mi lại, bổn thiếu gia đây có thể không tính toán với mày.”
Chu Mặc An tỏ vẻ đắc ý và vô cùng hống hách.
Theo như hắn thấy thì lời này của Diệp Thiên có ý rằng đang sợ mình.
“Nên làm thế nào thì tự nghĩ cho kỹ vào. Đừng để vì một người con gái mà tự huỷ đi cả cuộc đời của mình.”
Ha ha.
Thế nhưng Diệp Thiên không những không sợ mà ngược lại còn bật cười. Có điều trong điệu cười đó lại chỉ toàn sự châm chọc.
“Mày chắc không? Đừng nói là mày, ngay cả đến Chu Càn ở đây cũng không dám nói câu này với tao đâu.”
Cái gì?
Chỉ một câu nói bâng quơ của Diệp Thiên chẳng khiến những người xung quanh để tâm mấy, nhưng câu đó khi vào tới tai Chu Mặc An và Chu Nhiên thì lại rất khác thường.
Chu Càn là công cố của nhà họ Chu, cũng đã trên trăm tuổi rồi. Đừng nói là bọn họ, kể cả gia chủ đương nhiệm của nhà họ Chu thấy ông ta cũng phải cung kính chào một câu “ông”.
Có điều ông ta cũng đã hơn mười năm nay không mấy ra ngoài, người bên ngoài cũng không còn biết đến tên ông ta nữa.
Cái tên họ Diệp này lại dám gọi thẳng tên của ông?
Hắn rốt cục là ai?
“Thằng họ Diệp kia, mày, mày rốt cục có ý gì?”
Chu Mặc An cau mày. Khi nghe được hai từ “Mặc Càn” từ lời nói của Diệp Thiên, hắn đột nhiên hoang mang.
“Chẳng có ý gì cả. Có điều tao nhắc nhở mày một câu thôi. Ông nội mày già lão rồi, đừng chuốc thêm rắc rối cho nhà họ Chu nữa.”
Diệp Thiên ngồi trên nghế lên tiếng với giọng thản nhiên nhưng khí thế lại hiên ngang vô cùng.
Chu Mặc An nghe xong thì mặt mày tối sầm cả lại.
Hắn nhìn Diệp Thiên chằm chằm như muốn nhìn thấu Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc, hắn chẳng nhìn ra được gì.
Sắc mặt Diệp Thiên không hề thay đổi khiến hắn không thể đoán nổi ý tứ của anh.
“Hừ, Diệp Thiên phải không? Hôm nay tao nhớ lấy mày. Sau này gặp lại, mày không may mắn nữa đâu.”
Hồi lâu, Chu Mặc An mới lên giọng. Nói xong, hắn không buồn nhìn tới tên đàn em Hoàng Long đang sống dở chết dở nữa mà quay người rời đi.
Hôm nay đừng nói là Chu Nhiên, đến cả thể diện của hắn cũng đã bị người ta bôi nhọ rồi.
Thế nhưng sự việc liên quan tới ông cố, cho dù Diệp Thiên nói thật hay giả thì hắn cũng không dám mạo hiểm.
Thấy Chu Mặc An lút cút rời đi, mọi người ai nấy đều há hốc miệng, mặt mày tỏ vẻ khó tin. Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiên hoàn toàn thay đổi.
Lúc này bọn họ mới phát hiện từ đầu tới cuối bọn họ đã xem thường Diệp Thiên quá rồi.
“Chuyện này, chuyện này…”
Chu Nhiên lúc này mặt mày tỏ vẻ khó tin, đến hắn cũng không thể ngờ nổi Chu Mặc An đột nhiên lại phải chịu thua dưới tay Diệp Thiên.
Lúc này hắn chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
Nếu như trước đó hắn đắc tội Diệp Thiên thì kết cục của hắn chỉ e là còn thảm hơn Hoàng Long.
“Chu Nhiên, anh tự giải quyết ổn thoả đi.”
Diệp Thiên dựa người vào ghế, nói một câu ngắn gọn khiến Chu Nhiên đổ mổ hôi. Hắn đứng phắt dậy không nói không rằng đi thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại. Hắn sợ rằng sẽ bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào mình.
Thấy hai đại thiếu gia rời đi, mọi người không ai dám hó hé câu nào.
Ai bảo Bách Mi có mắt như mù, theo như tôi thấy thì bọn họ mới là có mắt như mù đấy.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất là Mạc Linh. Đến cô ta cũng không ngờ rằng chỉ vài câu nói mà Diệp Thiên đã khiến hai đại thiếu gia của nhà họ Chu phải lặng lẽ rời đi như vậy.
“Xem ra, tôi vẫn đánh giá thấp anh rồi.”
Mạc Linh lẩm nhẩm, mắt cô ta chợt sáng lên.
“Quả nhiên là anh Diệp. Bách Mi thật cảm thấy xấu hổ.”
Thấy hai người rời đi, Bách Mi không quan tâm nữa. Cô ta cười rồi ngồi bên cạnh Diệp Thiên, dáng người uyển chuyển như muốn lao vào lòng anh vậy.
Bộ dạng lả lướt đó của cô ta thật khiến người khác đố kị. Có điều chẳng ai dám nói Diệp Thiên câu nào nữa cả.
“Vậy sao, cô thấy vậy à?”
Ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Bách Mi, Diệp Thiên nheo mắt tỏ vẻ thích thú.
“Có điều tôi lại thấy cô là người khiến cho người khác khó mà nhìn thấu đấy.”
“Sao lại thế được chứ. Anh Diệp nói đùa rồi.”
Bách Mi híp mắt cười, chẳng để lộ sự thay đổi gì.
“Bách Mi chỉ là một cô gái mà thôi, có gì mà khó đoán chứ.”
Nói rồi cô ta lai xích về phía Diệp Thiên, ghé miệng về phía tai Diệp Thiên.
“Nếu anh muốn biết thì tối nay chúng ta có thể giao lưu hơn nữa.”
Một câu nói đầy sức mê hoặc, đến cả Mạc Linh ngồi bên cũng chỉ có thể thầm mắng chửi con hồ li tinh như cô ta trong bất lực.
Một cô gái nhìn thấu người khác như vậy thật hiếm có trên đời.
Đến cả Mạc Linh cũng phải thừa nhận, nếu cô ta là đàn ông thì e rằng cũng không thể nào thoát khỏi sự mê hoặc của cô ả này.
“Thôi bỏ đi. Đột nhiên tôi lại không muốn biết nữa.”
Nào ngờ khi mọi người cho rằng Diệp Thiên đã mắc vào lưới tình thì anh lại khẽ dịch người né tránh Bách Mi rồi đứng dậy.
“Thế nhưng, cô Bách Mi này, tôi phải nhắc nhở cô, có những chuyện tốt nhất không nên tò mò. Tò mò sẽ hại chết mình đấy.”
Diệp Thiên khẽ cười với Bách Mi. Nói xong, anh quay người rời đi, hoàn toàn không hề nể tình gì cả.
Tất cả mọi người trơ ra như phỗng. Tên Diệp Thiên này lại không thích người đẹp?
Mạc Linh cũng ngây người theo, vội vàng đi theo, chẳng mấy chốc mà tới trung tâm sảnh chính, chỉ để lại một mình Bách Mi đứng đó khoé miệng ẩn hiện nụ cười.
“Diệp Thiên, không hổ là Diệp Thiên. Tôi càng lúc càng có hứng với anh rồi đấy.”
……
“Anh, anh Diệp Thiên, vừa rồi tại sao anh lại…”
Màn đêm dần buông xuống.
Trên đường, Diệp Thiên chắp tay ra sau cứ thế đi như không có địa điểm cuối cùng. Ở phía sau, Mạc Linh khổ sở đi theo.
Thấy sắp đuổi kịp Diệp Thiên, cô cuối cùng cũng mới lên tiếng hỏi.
“Chẳng vì sao cả.”
Diệp Thiên không quay đầu lại, chân cũng không dừng bước.
“Một bông hoa hồng có gai mặc dù đẹp đấy nhưng sẽ khiến mình bị thương.”
Hả?
Mạc Linh thẫn thờ, nửa hiểu nửa không.
Có điều dù Diệp Thiên có đi chậm lại, cô ta cũng không sao đuổi kịp. Bóng dáng Diệp Thiên cũng càng lúc càng xa dần.
“Anh Diệp Thiên, chúng ta đi đâu?”
“Cô về đi. Di theo tôi cô sẽ chết đấy.”
Giọng Diệp Thiên truyền lại, không đợi Mạc Linh đồng ý.