Bà cụ Miêu Trúc được hai người dân Bạch Miêu đỡ vào bên trong sảnh chính. Thấy Miêu Liên đang dẫn Diệp Thiên thăm quan căn nhà đã từng đầy ắp huy hoàng, mọi người ai nấy không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Mới chỉ một năm mà Miêu Trại đã trở thành thế này, bà cụ Miêu Trúc cảm thấy hết sức đau khổ.
“Tộc trưởng, không cần phải khách sáo đâu.”
Diệp Thiên quay người đi về trước rồi hành lễ với bà cụ Miêu Trúc nhưng lại không nói gì tới việc bảo vệ Miêu Trại.
Anh chỉ đợi Miêu Chân và người của Bạch Cốt Hội đến sau đó tóm gọn cả mẻ lưới.
“Cậu Diệp đi đường dài vất vả rồi. Nhất định là cậu đói rồi phải không, ở đây chỉ cơm trà đàm bạc, mong cậu Diệp không chê. Miêu Trại quả thực không còn được như trước nữa.”
Bà cụ Miêu Trúc không cầu xin Diệp Thiên luôn mà hồ hởi cười nói, sau khi đáp lễ với anh và ngồi xuống ở chiếc bàn bên cạnh.
Bà phất tay ý ra hiệu cho hai người Bạch Miêu đem những đồ ăn thức uống ngon của Miêu Trại tới.
Mặc dù nói là cơm trà đạm bạc nhưng Diệp Thiên có thể nhận ra đây đều là những thức ăn ngon mà bà cụ Miêu Trúc hết lòng chuẩn bị.
Dù đồ ăn không nhiều nhưng bên trong đó có đủ thứ từ cơm làm từ gạo đỏ của người Bạch Miêu, các loại nấm được hái trên núi, tôm cá dưới suối và thậm chí là muông thú xung quanh.
Thậm chí, để Diệp Thiên có thể ăn uống thuận tiện, họ còn chuẩn bị cho anh một đôi đũa làm từ răng voi và hai tấm da hồ ly trắng được chế tác tỉ mỉ.
Có thể nói là vô cùng chu đáo.
“Mỹ vị.”
Với sự lấy lòng hết sức hoàn hảo này từ bà cụ Miêu Trúc, Diệp Thiên không hề tỏ ra khách sáo, mà từ từ thưởng thức đồ ăn.
Vị rất ngon, mới ăn vào đầu lưỡi đã thấy được sự tỉ mẩn của người nấu rồi. Ngoại trừ bàn bày thức ăn có hơi thô ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.
“Cậu Diệp ăn có ngon không?”
Bà cụ Miêu Trúc cố gắng gượng cười. Đôi mắt vẩn đục của bà nhìn về gian nhà chính hết sức cảm khái.
“Cậu Diệp thiếu niên anh tài. Nếu như ông nhà tôi còn sống, nhất định sẽ muốn so tài với cậu một phen.”
“Bà, bà đừng nói nữa…”
Nhắc tới ông nội, đôi mắt Miêu Liên đỏ lên. Cô nhớ rất rõ ông mình chính là cao thủ của cả vùng Tây Cương được người ta sùng bái.
Ông chuyên tâm nghiên cứu bạch cổ, một khi chuyên tâm nghiên cứu là quên ăn quên ngủ.
Ông đã từng đích thân thử nghiệm một vị thuốc xem có thể thêm vào bạch cổ hay không mà không màng tới tính mạng. Trong mắt ông, người Bạch Miêu và Hắc Miêu đều là người của Miêu Trại, không hề phân biệt.
Chu dù khi đó người Hắc Miêu sa chân vào con đường sai trái, ông cũng dốc toàn lực cứu lấy họ, thậm chí vì để phát triển cổ thuật của Miêu Trại mà ông đã từng cử ra một nhánh trong tộc họ Miêu tới Tây Ninh gia nhập vào thế giới bình thường ngoài kia.
Việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài sẽ làm tăng thêm sức ảnh hưởng cho Miêu Trại.
Kết quả lòng nhân ái rộng lượng của ông lại bị Miêu Chân coi là điểm yếu. Chúng lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Miêu với Tây Ninh để dẫn người của Bạch Cốt Hội vào Miêu Trại.
Không những mê hoặc những người họ Miêu tu luyện ác cổ của tộc Hắc Miêu mà còn nhân lúc ông bế quan, chúng làm khó tộc Bạch Miêu, ép đến mức ông nội đang luyện thuật bạch cổ thì bị tẩu hoả nhập ma mà chết thảm.
Còn cha Miêu Liên và ba người chú người bác đều bị Miêu Chân giết sạch chỉ trong một đêm.
Lúc đó Miêu Liên đang túc trực bên cạnh ông nội, tận mắt chứng kiến cảnh ông bị bọn người Miêu Chân moi tim. Sau khi chúng thả hắc cổ độc trùng vào ngực ông, ông đã bị cổ trùng hại đến chết.
Cảnh tượng đó khiến Miêu Liên cả đời không bao giờ quên.
“Những ngày này, Hắc Miêu có hành động gì không?”
Thấy sự đau khổ hiện rõ trên mặt Miêu Liên, Diệp Thiên trầm giọng đổi chủ đề.
Đã hơn nửa tiếng rồi mà bọn Miêu Chân vẫn không xuất hiện, rõ ràng là có việc quan trọng, nếu không thì ông ta không thể bỏ mặc cái chết của con trai mình thế này được.
“Có.”
Nghe Diệp Thiên hỏi, bà cụ Miêu Trúc trả lời: “Ban đầu khi Miêu Chân kiểm soát Miêu Trại, ông ta đã từng yêu cầu tôi hợp tác với bọn chúng, nói là muốn hợp nhất thuật bạch cổ và hắc cổ để cho người dân Miêu Trại tu luyện.”
“Ông ta còn nói tương lai người họ Miêu không chỉ ở một phương thế này mà phải tranh giành Long Quốc, thậm chí là bá chủ của cả Long Quốc. Lúc đó tôi đã từ chối nên hắn không nói thêm nữa.”
“Sau này, mấy tên cao thủ đột nhiên lệnh cho ông ta vây bắt và cấm vận chúng tôi ở nơi này. Ngày nào mà không cống đủ một trăm người thì sẽ cho tôi chết đói.”
“Lúc đó tộc Bạch Miêu có tới cả nghìn người. Tất cả mọi người đều phẫn nộ, tổ chức chín lần liều mạng với chúng nhưng đều thất bại.”
“Mấy vị cao thủ trong tộc lần nào công kích vào phòng nghị sự đều bị mấy tên võ cổ giết chết, thậm chí bị tróc xương lột da, chịu hàng nghìn hàng vạn vết rạch.”
Nói tới đây, bà cụ Miêu Trúc đột nhiên dừng lại, nước mắt bà như những viên ngọc đứt dây cứ thế rơi lã chã.
Bà chỉ nói về chín lần phản công chứ không hề nói trong chín lần đó, bảy người con trai và hai người con gái của bà đều phải bỏ mạng. Ba người cháu ngoại và sáu người cháu nội cũng vì bị dày vò mà chết thảm.
“Bà nội.”
Thấy bà nội run rẩy vì đau thương, Miêu Liên vội vàng tiến lên trước nắm lấy đôi tay bà. Cô dùng hơi ấm của mình để sưởi cho trái tim đã nguội lạnh của bà.
“Còn chưa hết đâu.”
Nghe bà cụ Miêu Trúc kể lại cảnh tượng tàn khốc mà tộc mình gặp phải, hai người Bạch Miêu đứng bên cũng không cầm được nước mắt. Bọn họ lên tiếng kể về những lần bạo hành của đám người Miêu Chân.
“Sau này, bọn chúng thấy người Bạch Miêu thương vong nhiều nên phẫn nộ, bọn chúng cho tôi ra khỏi núi đi hái thuốc trị thương.”
“Lúc đó những người đàn ông trong tộc bị thương quá nặng, tôi thật sự không kiềm chế được nên ra núi đi hái thuốc.”
“Kết quả khi quay về, Miêu Chân đã lôi người của tộc chúng tôi ra bắt phải chịu cảnh bị thả hắc cổ, bọn họ cũng vì bị dày vò nên mới chết.”
“Còn con gái tôi, một khuê nữ như trăng như hoạ lại bị bọn chúng làm nhục rồi dùng hắc cổ biết thành một người vô hồn sống không bằng chết.”
“Ngày con bé chết, tôi lén chôn nó. Kết cục đến ngày thứ hai, bọn Miêu Chân bật mở quan tài làm hại thi thể nó.”
“Chúng lấy ra một nắm độc trùng bên trong đầu con bé rồi nói đó là cống hiến của con bé với Miêu Trại. Bọn chúng đáng chết!”
Mấy người trong sảnh nghe chuyện bật khóc tức tưởi. Nói về những chuyện bi thảm, ba người như đứt ruột đứt gan, nghẹn ngào nước mắt, còn Miêu Liên đứng bên thì tức tối cứ thế nắm chặt tay. Rõ ràng là cô đang tức tới mức không thể nào kiềm chế nổi.
“Đám súc sinh, tôi, tôi phải cho bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.”
Không sao kiềm chế nổi cơn giận, Miêu Liên rít lên trong cơn cuồng nộ, cô phóng người xông ra khoảng sân bên ngoài.
Cô thà chết chứ không thể trơ mắt nhìn đám súc sinh này hại tộc người của cô như vậy được.
“Đứng lại.”
Đúng lúc này, Diệp Thiên đứng dậy gằn giọng ra lệnh cho Miêu Liên dừng chân khiến những người phía bà cụ Miêu Trúc hết sức ngỡ ngàng.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Diệp Thiên lạnh tanh, tối sầm cả lại. Đôi con ngươi như hàn băng loé lên tia sáng sắc lẹm như dao.
“Bọn chúng hiện giờ đang ở đâu?”
Diệp Thiên bình tĩnh lên tiếng, sự lạnh lùng trong giọng nói của anh không hề thuyên giảm.