U Huyền bật cười: “Tôi cũng không muốn sao cả, có điều nghe nói tên Thanh Long đó tối nay hình như có nhiệm vụ đặc biệt, anh xem hay là cho hắn nghỉ ngơi đã?”
Ha!
Diệp Thiên hắng giọng, dường như đã dự liệu được hắn sẽ nói vậy, sắc mắt anh vẫn hết sức bình tĩnh: “Tại sao tôi lại không nghĩ vậy nhỉ?”
Nói rồi, Diệp Thiên xua tay: “Cậu không thấy rằng khẩu vị của cậu hơi mặn sao?”
“Tôi không thấy thế.”
U Huyền vừa cười vừa lắc đầu: “Con gái của Tô Vệ Quốc, hồng nhan tri kỉ của anh, tôi thấy rằng đáng với cái giá này. Anh Diệp, anh nghĩ sao?”
“Vậy thì không còn gì để nói chuyện nữa cả.”
Diệp Thiên nhìn hắn ta, vừa nói vừa đứng dậy.
“Nếu vậy thì tôi không ngại ra tay đưa Tô Thanh Thanh về đâu.”
Giọng nói Diệp Thiên càng lúc càng lạnh, thậm chí trong giọng nói còn mang theo sát khí.
“Vậy sao? Ha ha ha.”
Thế nhưng nghe vậy U Huyền lại bật cười. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên lại có vẻ ý tứ sâu xa.
“Nếu anh thật sự ra tay thì đương nhiên có thể cướp lại được người của mình, nhưng anh cho rằng tôi dám đàm phán với anh mà lại không có quân cờ nào sao?”
Mặt mày U Huyền mang theo nụ cười tôi độc, thậm chí còn giễu cợt.
“Khi anh còn đang giở uy thế của mình ở quảng trường Thiên Long thì người của tôi đã kề cận Tử Thành vô số chôn thuốc nổ ở đây rồi. Anh có tin chỉ cần một câu nói của tôi thì cả Tử Thành này đều tan thành mây khói không?”
“Còn người bên trong chết hay sống thì không cần nghĩ cũng biết.”
U Huyền nói với giọng điệu vô cùng đắc ý.
Với một Lăng Thiên Chiến Thần như Diệp Thiên thì có lẽ cả Bạch Cốt Hội cũng chỉ có Thiên Chủ mới có thể đấu cho nên U Huyền vội tới đàm phán với Diệp Thiên, ngoài Tô Thanh Thanh ra thì đương nhiên còn có con bài khác, nếu không thì sao hắn dám đối đầu với Diệp Thiên chứ?
“Vậy sao? Cậu cho rằng như thế có thể uy hiếp tôi sao?”
Thấy vậy Diệp Thiên vẫn không hề tỏ vẻ hoang mang, thậm chí còn không hề cau mày.
“Hừ, Diệp Thiên, anh đừng có rượu mừng không uống đòi uống rượu phạt.”
Nghe vậy, giọng điệu U Huyền chợt lạnh hẳn lại.
“Mặc dù tôi đánh không lại anh nhưng chỉ cần một câu nói của tôi thôi, không chỉ người con gái anh yêu mà đến cả Tử Thành cũng sẽ tan thành mây thành khói. Anh nghĩ cho kỹ.”
Nói rồi, U Huyền lạnh lùng nhìn Diệp Thiên, trong giọng nói đã mang theo sát khí ngùn ngụt.
“Vậy sao? Anh tự tin thế cơ à?”
Diệp Thiên nhìn hắn ta với dáng vẻ hết sức bình tĩnh, dường như mọi chuyện không liên quan gì đến mình vậy.
“Đương nhiên rồi. Vì đối phó với anh mà Bạch Cốt Hội không tiếc bất cứ thứ gì. Anh cho rằng anh còn có cơ hội mà lựa chọn sao?”
U Huyền cười lạnh nhạt, trong mắt hắn ta, Diệp Thiên đã không còn cơ hội lựa chọn nữa.
Thế nhưng giây phút tiếp theo, Diệp Thiên lại xua tay. Anh ngồi đối diện với hắn, khoé miệng nhếch lên.
“Đã vậy thì cậu cứ thử xem. Tôi cũng rất muốn xem Phán Quan của Bạch Cốt Hội rốt cục có thủ đoạn gì?”
Nghe vậy, sắc mặt U Huyền đột nhiên khó coi hơn hẳn, thậm chí còn rất khác thường.
Diệp Thiên lẽ nào không quan tâm tới cái chết của người hắn yêu, không quan tâm tới sự an nguy của Tử Thành?
Trừ phi bên trong có ẩn tình.
“Diệp Thiên, anh đừng có khiêu khích tôi, nếu không anh nhất định sẽ hối hận đấy. Thời gian của anh không còn nhiều nữa đâu.”
U Huyền nghiến răng, hắn thở hắn ra. Không thể phủ nhận, câu nói này của Diệp Thiên đã khiêu khích cơn phẫn nộ trong hắn. Nếu không phải biết rằng mình không đánh nổi Diệp Thiên thì với tính cách của hắn, hắn đã ra tay từ lâu rồi.
“Vậy thì đã sao? Cậu muốn làm thế nào thì cứ thế mà làm.”
Diệp Thiên phủi tay không quan tâm tới sự uy hiếp của U Huyền.
“Anh, được lắm, được…”
Mặt U Huyền tái nhợt cả đi. Hắn nghiến răng, sự phẫn nộ trong lòng như không thể kiểm soát nổi nữa.
“Hừ, Diệp Thiên, đây là do anh ép tôi. Đã vậy thì đừng trách tôi.”
Giọng điệu U Huyền lạnh lùng, vừa nói hắn vừa rút bộ đàm ra.
“Mộng Huyền, ra tay. Trong vòng một phút tôi muốn thấy Tử Thành tan thành mây khói.”
U Huyền dường như đang hét rống lên. Vừa nói, mắt hắn vừa nhìn Diệp Thiên đầy khiêu khích.
Chỉ đáng tiếc, trên mặt Diệp Thiên không hề tỏ vẻ hoang mang, thậm chí còn không hề biến sắc.
Chỉ đáng tiếc, đáp lại giọng nói đầy tự tin kia của hắn, phía bộ đàm bên kia lại không hề có âm thanh nào phát ra cả, thậm chí một chút tạp âm cũng không có.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
“Mộng Hồn? Mộng Hồn? Mẹ kiếp đâu rồi, làm cái trò gì thế hả?”
Mất một hồi lâu vẫn không nhận được hồi âm, U Huyền tức tối đến cùng cực. Trong lòng hắn thậm chí còn có một dự cảm chẳng lành.
“Đừng hét nữa, nói không chừng hắn không nghe thấy cậu nói gì đâu.”
“Bạch Cốt Hội cài 563 người ở Tử Thành, trong đó có một Hoàng ẩn náu trong một quán bar ở Bắc Thành.”
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì đó có lẽ là Mộng Hồn phải không?”
Sự giễu cợt và nhạo báng trong giọng nói của Diệp Thiên càng thể hiện rõ hơn. Nghe vậy, U Huyền càng lúc càng cảm thấy bất an.
Sự sắp xếp của Diệp Thiên đối với Bạch Cốt Hội lại chi tiết tỉ mỉ đến vậy, trừ phi Mộng Hồn xảy ra chuyện rồi?
Trong chốc lát, hoàn cảnh của hai người lập tức thay đổi. Người nắm phần thắng lại trở thành Diệp Thiên, còn U Huyền trên trán đã mướt mồ hôi tự bao giờ.
Cảm giác lo sợ dần dần bủa vây lấy hắn.
“Diệp Thiên, anh thật sự cho rằng anh hiểu Bạch Cốt Hội tường tận như nắm trong lòng bàn tay sao? Không thể nào.”
Mặc dù dự cảm chẳng lành nhưng hắn lại không muốn tin, hoặc có thể nói là không dám tin.
Với hắn thì kế hoạch của bọn chúng không hề để lộ sơ hở, cho dù Diệp Thiên có trăm tai nghìn mắt thì cũng tuyệt đối không thể nào phát hiện ra được.
Ngay lập tức, một giọng nói, một bóng người bị vứt vào trong.
Chỉ thấy người kia tuổi chừng bốn mươi, lúc này toàn thân mất máu, mặt mày tái nhợt. Nếu không phải là còn chút hơi tàn thì e rằng đã là cái xác lâu rồi.
Khi thấy người này, cả U Huyền và U Minh đều biến sắc, không thể nào tin nổi vì người này chính là người đứng thứ ba trong số hàng trăm nghìn người của Bạch Cốt Hội – Mộng Hồn!