“Hừ, còn tưởng rằng tên Diệp Thiên này gan to cỡ nào, không ngờ gan cũng nhỏ thôi, đúng là nực cười.” Lâm Viễn Khôn hắng giọng.
Nói thì thế nhưng trong lòng ông ta hận không thể tróc xương lột da Diệp Thiên ra được.
Những người khác cúi đầu không dám nói gì, trong lòng lại càng tỏ tường.
Đương nhiên, nhà họ Lâm đã mất mặt lắm rồi. Dù sao thì cái giá phải trả cho việc độc diễn là rất lớn.
Đương nhiên, người để ý lại phát hiện ra một vấn đề. Ngoại trừ vai chính là Diệp Thiên ra thì ba gia tộc hạng nhất thủ đô đều không cử người đến.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với logic.
Thậm chí còn có phần kỳ quặc.
“Được rồi, đến giờ rồi, đưa linh cữu đi thôi.”
Lâm Viễn Khôn phất tay ra hiệu trong bất lực, ông ta chỉ đành tìm Diệp Thiên vào dịp khác.
“Bác cả, thế này…”
Lâm Thanh không phục, hắn nghiến răng lên tiếng.
“Bác nói rồi, con cứ làm vậy đi.” Lâm Viễn Khôn lên giọng khiến Lâm Thanh giật mình run rẩy, hắn cúi đầu không dám phản bác lại.
Lâm Viễn Khôn vốn dĩ đang tức tối, bây giờ đứng trước mặt bao nhiêu người lại bị thằng cháu chất vấn, đương nhiên khó chịu ra mặt.
“Đưa quan.” Lâm Viễn Khôn phất tay, cả nhà họ Lâm trên dưới bắt đầu bận rộn trở lại.
Buổi đưa quan Nhị gia nhà họ Lâm không hề tầm thường thế nhưng người bê quan tài vừa chạm đến quan tài thì lại cảm giác có một lực rất mạnh phát ra từ bên trong quan tài.
Bốn năm người đàn ông đột nhiên lùi bước ra xa, tiền giấy, đèn lồng rơi vãi tứ tung.
“Chuyện này, chuyện gì xảy ra vậy.” Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Người nhà họ Lâm nhất loạt nhìn nhau không biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì.
Vào giây phút tiếp theo, một âm thanh lạnh lùng vang lên khắp nơi.
“Khách còn chưa đến mà dám xuất quan, không phải là không được hợp tình hợp lý sao?”
Giọng nói thì vang vọng mà người lại chưa xuất hiện, tất cả ai nấy đều ngơ ngác đi tìm nhưng lại lực bất tòng tâm.
Lâm Viễn Khôn đứng đó rảo mắt khắp nơi, trong mắt ông ta cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người.
“Diệp Thiên, m cuối cùng cũng đến rồi.” Lâm Viễn Khôn lầm bầm.
Những người trong dòng họ Lâm nghe vậy không để tâm vào chiếc quan tài nữa mà hướng mắt về phía xa, kẻ nào kẻ nấy như gặp phải kẻ địch mạnh.
Thế nhưng trước mặt bọn họ lại không hề có bóng dáng Diệp Thiên.
Những người khách đến nơi đều nhìn nhau, trong ánh mắt tỏ vẻ hưng phấn.
Nhân vật chính rốt cục đã tới nơi chưa?
“Bác cả, tên Diệp Thiên đó thật sự đến rồi sao? Sao lại không thấy hắn đâu?”
Lâm Thanh cuối cùng cũng định thần trở lại, nghiến răng lên tiếng hỏi.
Nếu như Diệp Thiên ở đây thì hắn phải xông lên liều chết với Diệp Thiên.
Lâm Viễn Khôn cau mày nhìn về phía xa lạnh lùng nói: “Diệp Thiên, đã đến rồi thì hiện thân đi, trốn tránh có ý nghĩa gì?”
Lâm Viễn Khôn vừa dứt lời, bên ngoài sân nổi lên trận lôi đình, tiếp đó, đám người tự nhường đường rồi lui sang hai bên trái phải.
Rất nhanh chóng, một người thanh niên chắp tay ra sau từ từ đi vào, chẳng mấy chốc anh đã tới trước mặt Lâm Viễn Khôn. Người đó chính là Diệp Thiên.
“Trốn trốn tránh tránh, tôi không giống nhà họ Lâm.”
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, kể cả có một mình thì anh vẫn không hề sa sút phong độ.
Diệp Thiên vừa dứt lời, những vị khách đến ngóng chuyện bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đây là Diệp Thiên sao? Trẻ quá.”
“Chỉ dựa vào một mình cậu ta mà có thể làm loạn cả nhà họ Lâm, thật đúng là anh hùng xuất chúng, tuổi trẻ hơn người.”
“Hi hi, một mình mà dám đến nhà họ Diệp, tên Diệp Thiên này không hề đơn giản đâu.”
“Đúng vậy, tôi lại muốn xem xem hôm nay ai có thể cười tới cuối cùng.”
Sự xuất hiện của Diệp Thiên làm dấy lên sự bàn tán sôi nổi, cảnh mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.
“Diệp Thiên, giờ là lúc nào rồi mà còn ngông cuồng, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Lâm Viễn Khôn hắng giọng, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên đằng đằng sát khí.
Diệp Thiên thấy vậy chỉ lắc đầu một cách điềm nhiên, trong mắt không hề thể hiện cảm xúc.
“Chỉ đáng tiếc, tôi thấy ông không có khả năng này đâu.” Diệp Thiên vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn anh đều thay đổi.
Tên Diệp Thiên này thật sự quá cao ngạo, chỉ e rằng thực lực của hắn không chống nổi cái kiêu ngạo này thôi.
Lâm Thanh thấy Diệp Thiên, mắt hắn đỏ hoe, trong giọng nói rõ ràng không hề khách khí.
“Diệp Thiên, hôm nay tao phải trả thù cho bố tao.” Vừa nói, Lâm Thanh tiến lên trước một bước, nắm chặt bàn tay, hắn bày ra bộ dạng liều chết với Diệp Thiên.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên liếc hắn một cái, sự khó chịu hằn rõ trong ánh mắt.
“Nói năng ngông cuồng, vả.” Diệp Thiên vừa nói, tay phải khẽ vung ra.
Bốp!
Một âm thanh đau rát chát chúa vang lên giòn dã.
Hắn bay ra ngoài ngã vật ra đất, trên mặt sưng phùng hằn rõ vết tát.
“Thằng Diệp Thiên đáng chết, mày mày…”
Lâm Thanh gắng gượng bò dậy, hắn phun ra một miệng máu tươi lẫn cả vài cái răng trong đó, trông thật thảm hại.
Diệp Thiên ra tay nhanh chóng, chuẩn xác, tàn độc khiến tất thảy những người xung quanh đều á khẩu.
“Diệp Thiên, mày thật to gan, trước mặt tao mà dám đánh người nhà họ Lâm, mày đáng chết.”
Lâm Viễn Khôn nghiến răng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cái tát này của Diệp Thiên không khác gì tát thẳng vào mặt ông ta. Diệp Thiên hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
“Vậy thì đã sao? Một nhà họ Lâm cỏn con, làm gì được tôi?”
Diệp Thiên chắp tay ra sau, giọng điệu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhưng cái ngữ khí trong lúc nói đó lại mang theo sự bá đạo vô tận khiến những người xung quanh run rẩy.
Một nhà họ Lâm cỏn con? Làm gì được tôi?
Một câu nói mặc dù hết sức đơn giản nhưng đối phương là nhà họ Lâm, một gia tộc hàng đầu thủ đô đấy.
Ở cả cái thủ đô này, người dám nói câu này thử có mấy người? Vả lại, Diệp Thiên còn nói câu này trước mặt toàn bộ người nhà họ Lâm.
Cái dũng khí của Diệp Thiên không phải người bình thường có thể so sánh được. Những người ở hiện trường nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt nể sợ.
“Hừ, một nhà họ Lâm không đủ, thế thêm tôi thì sao?”
Giọng nói thản nhiên đột nhiên vang lên khiến ai nấy lại được phen ngỡ ngàng, mọi người quay đầu lại nhìn, chính là Diệp Thành Phi đang dẫn theo Diệp Quân sải bước đi vào.
“Trời ơi, dòng nhánh của nhà họ Diệp cũng bị kinh động đến rồi.”
“Nhị gia Diệp Thành Phi hình như lâu lắm không xuất hiện rồi, vả lại khẩu khí của ông ta như đến để giúp nhà họ Lâm vậy.”
“Ha ha, vui rồi đây.” Mọi người ai nấy đều xôn xao cả lên.
Người của một nhánh nhà họ Diệp xuất hiện ở đây, thật hiếm có.
“Người nhà họ Diệp cuối cùng cũng đến rồi.” Lâm Viễn Minh và Lâm Cách đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thành Phi đích thân đến, quả thực là một sự giúp đỡ chắc chắn. Chỉ có Lâm Viễn Khôn dường như đã biết trước nên không hề thay đổi sắc mặt.