Lang Quân Yêu Nghiệt của Ta

Chương 59: Chương </span></span>27-2



Cuối cùng hung hăng hôn lên môi vợ nhỏ một cái, Yêu Vương bệ hạ rốt cuộc cũng tìm được lý do nắm tay vợ nhỏ, thuận theo bụng nhỏ săn chắc sờ xuống, trong mắt tràn đầy tình yêu vặn vẹo: "Vì Điện hạ muốn giúp thuộc hạ chải lông như vậy, thuộc hạ sao có thể không thành toàn cho Người chứ?"

Tang Niệm Niệm bị hắn bắt nạt đến mức không thở nổi: "...?"

"Không phải, đợi đã..."

Nàng đúng là có nói muốn giúp hắn chải lông đuôi, nhưng không có nói muốn giúp hắn chải lông chỗ khác... Sao hắn có thể...

!!! Phù Minh!!!

...

...

Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua, Lâm Mộ Thủy cuối cùng cũng làm xong hàng loạt công việc phức tạp như hầu hạ mèo, nấu cơm cho mèo, tắm cho mèo, đọc truyện cho mèo.

Đợi đến khi hắn cuối cùng cũng dỗ dành được Miêu tổ tông ngủ, rảnh rỗi nghỉ ngơi, mới nhớ ra mình đã cả ngày không gặp tiểu sư muội.

"Cô nương sáng nay cùng các ngươi đi chải lông đâu?" Lâm Mộ Thủy chặn mấy người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi lại: "Sao không thấy nàng ta?"

"Nàng ta..." Mấy người bị chặn lại ánh mắt có chút né tránh: "Chắc, chắc là c.h.ế.t rồi."

Lâm Mộ Thủy: "?"

"Có ý gì?"

Hôm qua hắn đã dặn dò với mấy người chải lông kia rồi, chỉ là chải lông thôi, đáng lẽ không nên gặp nguy hiểm mới đúng.

"Là, là Yêu Vương bệ hạ phái người đến bắt đi." Lâm Mộ Thủy rất có uy tín ở Thất hào yêu quật, mấy người kia cũng không dám giấu giếm, kể lại chuyện sáng nay thằn lằn yêu đến đòi người.

"Mấy người đi sáng nay, đều, đều không trở về." Trong mắt một người có chút hoảng sợ, ai mà không biết Yêu Vương rất tàn bạo, trước kia cũng không phải là không có vật hiến tế vì quyền lực mà tìm mọi cách, muốn đến hầu hạ bên cạnh Yêu Vương.

Nhưng tất cả những người đến gần hắn, đều c.h.ế.t cả.

Nghe nói Tang Niệm Niệm bị thằn lằn yêu bên cạnh Yêu Vương mang đi, Lâm Mộ Thủy nhíu chặt mày, tâm trạng nặng nề.

Hiện giờ đan điền của hắn đã bị hủy, tu vi giảm sút, thực lực không khác gì tiểu yêu bình thường, nếu liều mạng, cứu Tang Niệm Niệm từ tay đại yêu như Huyền Miêu còn có chút nắm chắc, nhưng Yêu Vương Phù Minh...



Đang nghĩ ngợi, thằn lằn yêu đã đến một lần vào buổi sáng lại đến.

Lần này nó không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa, mà là một bộ dạng hòa ái dễ gần: "Ai là Lâm Mộ Thủy?"

Một lát sau, Lâm Mộ Thủy nhìn cánh cửa lớn ở lối vào yêu quật, hồi lâu không nói nên lời.

"Lâm công tử, ta đưa ngươi đến đây thôi." Thằn lằn yêu phất tay, đưa người ra ngoài.

Canh cổng là một con chồn vàng to lớn, cười híp mắt hóa thành hình người, chắp tay với Lâm Mộ Thủy: "Ngươi tự do rồi."

Lâm Mộ Thủy vẫn còn ngơ ngác, mãi đến khi cánh cửa lớn màu đen vàng sắp đóng lại sau lưng hắn, mới bỗng nhiên hoàn hồn, túm lấy cổ áo Hoàng Tam: "Ngươi nói là ai thả ta tự do?"

Hoàng Tam vẫn là bộ dạng thanh niên ôn hòa: "Là Vương hậu."

Lâm Mộ Thủy: "..."

Nếu hắn nhớ không nhầm, hắn đã ở yêu quật gần mười năm rồi, chưa từng nghe nói Yêu Vương Phù Minh có Vương hậu nào, vợ quá cố thì có một... Đợi đã.

Tiểu sư muội trước đó đã từng nhắc đến, nói rằng trước khi lên núi nàng đã từng phụ lòng một vị hôn phu, là yêu lang, còn là ám vệ bên cạnh nàng, mà Phù Minh trước khi làm Yêu Vương chính là ám vệ, còn là lão đại của đám tiểu yêu ở Hồng Diệp trấn.

Lâm Mộ Thủy cảm thấy mình đã hiểu ra.

Hắn nghĩ đến chiếc vòng tay tinh xảo rõ ràng khác với những vật hiến tế khác trên cổ tay Tang Niệm Niệm và hành động Phù Minh g.i.ế.c lên Côn Lôn bóp c.h.ế.t Nguyên Vụ tiên nhân, bị sự si tình của Yêu Vương làm cho chấn động, buông tay đang nắm cổ áo Hoàng Tam ra: "Ta biết rồi."

Lâu thật lâu sau, Lâm Mộ Thủy lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho Hoàng Tam, chân thành chúc phúc: "Có thể làm phiền Yêu quan chuyển đồ này cho Vương hậu được không?"

"Coi như là quà mừng tân hôn ta tặng nàng ấy."

Lời chúc phúc của Lâm Mộ Thủy rất chân thành, Hoàng Tam nhận quà cũng rất cảm động.

Nó thật sự không ngờ, lão đại nhà nó và tẩu tẩu còn có ngày gương vỡ lại lành.

Đúng vậy, Hoàng Tam chính là một trong số những tiểu yêu mà Phù Minh cứu ở Hồng Diệp trấn năm đó.

Lúc đó lương thực mà lão đại để lại cho nó đã ăn hết, nó lén lút chạy đến Phiêu Miểu sơn, muốn xin lão đại thêm chút nữa, nhưng không ngờ lại vừa vặn gặp phải cảnh chia tay long trời lở đất của lão đại và tẩu tẩu.

Trời ạ nó chỉ là một con chồn nhỏ yếu ớt vô tội thôi! Suýt chút nữa đã bị Nguyên Vụ tiên nhân tiện tay tiêu diệt.



May mà hôm lão đại và tẩu tẩu chia tay trời mưa rất to, nó trốn trong hốc cây của một con yêu quái thông bị sét đánh gãy nửa người, tuy bị thương nặng sắp chết, nhưng dù sao cũng tránh được một kiếp.

Chuyện sau đó nó cũng không nhớ rõ lắm, khi có ký ức, lão đại đã chiếm cứ núi Lưỡng Nghi, nhưng tính tình cũng càng thêm thất thường, ngoại trừ những tiểu yêu quen biết lão đại từ sớm như bọn họ sống còn thoải mái, những đại yêu không chịu phục tùng... đều c.h.ế.t cả.

Nhớ lại ký ức đẫm m.á.u kia, Hoàng Tam không nhịn được rùng mình một cái, trên đời làm gì có yêu ma nào trời sinh đã trung thành, chẳng qua chỉ là mãnh thú bị trói buộc bằng xiềng xích cam tâm tình nguyện khuất phục mà thôi.

"Sao ngươi lại nói vật hiến tế kia là Vương hậu?" Hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao phó, thằn lằn yêu khó hiểu nhìn Hoàng Tam: "Kia không phải chỉ là một vật hiến tế rất giống Vương hậu thôi sao?"

Thằn lằn yêu là đến nương tựa sau này, không biết vật hiến tế mà hôm qua nó đưa vào tẩm điện của Yêu Vương chính là "vợ quá cố" mà bệ hạ nhà nó ngày nhớ đêm mong ba mươi mấy năm.

"Ngươi biết cái gì." Hoàng Tam không kiên nhẫn biến về nguyên hình, nhe răng với thằn lằn yêu: "Cút cút cút."

Nó không muốn nhìn thấy thứ này, chẳng có chút EQ nào, sớm năm đó bệ hạ đã đơn phương lập tâm khế với Vương hậu, đó là lời thề cổ xưa và nghiêm khắc nhất của yêu tộc, ngoài Tang Niệm Niệm ra, sao bệ hạ có thể chấp nhận người khác chứ?

Vật hiến tế gì đó, chẳng qua chỉ là tình thú giữa vợ chồng son mà thôi.

...

Tình thú gì đó, Tang Niệm Niệm không biết, nàng chỉ biết mình sắp c.h.ế.t tại chỗ vì quá xấu hổ.

Từ lúc nàng lỡ tay sờ đuôi Phù Minh một cái, Yêu Vương bệ hạ trong lời đồn bên ngoài một tay che trời, hô mưa gọi gió đã trở nên kỳ lạ.

Thân hình cao lớn rắn chắc của hắn trở nên căng cứng, chỗ nào cũng là điểm yếu không được chạm vào, mà "điểm yếu" thật sự của hắn lại càng thêm sưng tấy, như kim cương lăn mười vòng trong dung nham, chỉ cọ xát vào Tang Niệm Niệm một chút, đã suýt chút nữa khiến nàng hồn phi phách tán.

Nhưng bây giờ nàng là vật hiến tế của Yêu Vương bệ hạ, cần phải tuân thủ nghiêm ngặt 《Quy tắc vật hiến tế》, không được không tôn trọng "chủ nhân" của nàng, không được cãi lời "chủ nhân" của nàng, còn phải mỗi ngày đúng giờ hoàn thành nhiệm vụ mà "chủ nhân" giao cho.

Đợi đến khi Tang Niệm Niệm cuối cùng cũng "chải" lông xong, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, toàn thân mệt mỏi rã rời.

So với vẻ tiều tụy của nàng, Yêu Vương bệ hạ mặt mày âm trầm lại nhếch môi cười, xua tan vài phần u ám giữa hai đầu lông mày.

Hắn như cuối cùng cũng biến thành vị ám vệ cao lớn dịu dàng chu đáo kia, dỗ dành Tang Niệm Niệm ăn một bữa thịnh soạn, lại giúp nàng giặt sạch quần áo bị bẩn.

"Ngủ đi, ngủ dậy ta sẽ tha thứ cho ngươi."

Trong lúc ý thức mơ màng, Tang Niệm Niệm nghe loáng thoáng tiếng thì thầm của Phù Minh, nàng yên tâm chìm vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh lại, lại phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng Phù Minh, một sợi dây chuyền bạc nhỏ quấn quanh eo nàng, trói chặt nàng vào người Phù Minh.

Tang Niệm Niệm: "..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.