Lang Quân Yêu Nghiệt của Ta

Chương 46



Mưa bụi rả rích mang theo hơi lạnh, trên hậu sơn yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện trước.

Mấy con sóc nhỏ bị mưa làm ướt người kẹp đuôi ướt sũng chạy từ xa đến, muốn chui vào hốc cây có dây leo rủ xuống sau lưng Tang Niệm Niệm.

Vèo…

Nửa cành cây khô héo bay vụt đến, cứng rắn cắm xuống đất, chặn đường mấy con sóc.

"Chíp!"

Con sóc bị dọa sợ nhanh chóng chui vào đám lá rụng: "cái bóng" cũng mở miệng: "Thuộc hạ đến muộn, khiến Điện hạ sợ hãi."

Giọng nói của hắn cũng như một trận mưa lớn, gột sạch sự ngọt ngào còn sót lại dưới vực sâu, lại biến thành một mảnh tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Tang Niệm Niệm đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần xin lỗi, bây giờ ta không còn là Công chúa nữa."

Ngày thứ hai sau khi thức tỉnh tiên duyên, Tang quốc đã tuyên bố ba ngày, Tiên Thư Công chúa phi thăng thành tiên, từ nay về sau thế gian không còn nơi nào để nàng dừng chân, Phiêu Miểu cung cũng bị phong ấn.

Một tia sáng ấm áp từ đầu ngón tay người đẹp tóc đen da trắng điểm ra, hóa thành một chiếc ô bằng xương trong suốt, che đi màn mưa, lời nói dù dịu dàng đến đâu cũng lộ ra sự tàn nhẫn: "Ngươi không nhìn thấy đơn ly hôn sao?"

Cái bóng không nói gì, hắn đứng đó, cứng đờ như một tảng đá màu xám.

Tang Niệm Niệm biết mình nên áy náy, nhưng bây giờ nàng không còn những cảm xúc dư thừa kia nữa, chỉ xem như hắn vẫn chưa hiểu ý mình. Vậy nên nàng bước lên trước, dưới ánh mắt đầy tơ m.á.u kinh hãi của yêu lang, đưa đơn ly hôn đã ký tên đến tay hắn.

"Phù Minh, ta phải đi tu tiên rồi, ngươi sau này hãy sống thật tốt, quên ta đi."



Trước khi tiên nhân rời đi, đã bói ra Phù Minh nhất định sẽ đến tìm nàng.

Hắn đưa cho nàng một con d.a.o găm, bảo nàng g.i.ế.c yêu lang U Minh tộc.

"Bọn chúng sinh ra từ U Minh, bản tính tàn bạo, một khi không có được thứ mình muốn, sẽ giáng xuống lửa nghiệp chướng, gây họa cho nhân gian."

Nhưng cho dù không còn cảm xúc, Tang Niệm Niệm cũng không phải người không phân biệt đúng sai.

Trong khoảng thời gian nửa năm ngọt ngào sâu sắc dưới vực sâu đối với nàng, nàng đã vô số lần đi vào giấc mơ của Phù Minh. Trong mơ, nàng đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Phù Minh:

Đói đến mức gặm tuyết, bị bầy sói ghét bỏ, bị người người đuổi đánh, lén lút trốn trên cây khóc...

Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của hắn như một vùng biển có thể phản chiếu bảy sắc thái cảm xúc, biến hóa ra đủ loại màn mưa ẩm ướt, một con yêu lang hay khóc như vậy, sao có thể là hung bạo, tàn nhẫn chứ?

Tang Niệm Niệm sẽ không dùng chuyện chưa xảy ra để trừng phạt yêu quái vô tội hiện tại, nên nàng không định làm hại Phù Minh.

Nhưng nếu để nàng xin lỗi Phù Minh, vậy cũng không thể nào, hắn chỉ là một ám vệ của nàng mà thôi, cho dù đã từng làm phu quân của nàng, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Do dự một chút, Tang Niệm Niệm lục lọi dưới bụi cây thông, lấy ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt: "Đây là ngọc bình trữ vật tiên nhân đưa cho ta, bên trong có một nghìn đóa linh hoa chữa trị."

Tang Niệm Niệm nói xong, lại lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong đựng không ít vàng bạc châu báu từ kho riêng của nàng khi còn là Công chúa: "Ở đây còn có một ít bạc, trước kia ngươi không phải nói có rất nhiều tiểu yêu đến nương tựa ngươi sao, có những thứ này, các ngươi có thể sống tốt ở kinh đô rồi."

Từ sau khi thức tỉnh tiên duyên, đây là lần đầu tiên Tang Niệm Niệm nói nhiều lời như vậy, nhưng nàng vừa đưa ngọc bình cho Phù Minh, đã bị hắn hất mạnh ra.



"Điện hạ, Người đang nói đùa sao?"

Ngọc bình lăn lông lốc trên mặt đất, trong đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của yêu lang dâng lên cơn bão đáng sợ.

Hắn cười lạnh, đang trên bờ vực bùng nổ: "Đây là gì, bồi thường?"

"Ta không định bồi thường cho ngươi." Tang Niệm Niệm lắc đầu: "Chuyện giữa chúng ta, là ngươi tình ta nguyện."

"Ngươi tình ta nguyện?" Phù Minh suýt chút nữa tức đến bật cười, đôi môi mỏng của hắn run rẩy, bàn tay to lớn nắm chặt lấy chiếc trâm hoa đào…đó là cành đào hắn dùng m.á.u tim nuôi dưỡng cả một mùa đông, bông hoa đầu tiên nở ra, tượng trưng cho tình yêu vĩnh viễn không lụi tàn.

Hắn dùng hết sức lực, giấu tất cả cảm xúc dưới chiếc mặt nạ bạc, cố gắng muốn trở về trước khi hai người rơi xuống vực.

"Được, cứ coi như là ngươi tình ta nguyện." Giọng Phù Minh càng thêm khàn đặc: "Nhưng ly hôn, ta không đồng ý."

Hắn giấu đi sự yếu đuối dễ vỡ trong mắt, khàn giọng nói: "Ta biết... Ta biết Người đang nói đùa. Chỉ cần Người nói, Người đang nói đùa..."

Khóe mắt lông mày hắn tràn đầy vẻ cầu xin, giọng nói là sự bình tĩnh và dịu dàng kiềm chế, cứ như vậy yên lặng nhìn Công chúa của hắn, dường như chỉ cần nàng nói một câu nàng đang nói đùa, hoặc là, hoặc là cứ cho qua chuyện này, vẫn xem hắn là ám vệ của nàng, cho dù nàng không xé nát tờ đơn ly hôn khiến hắn nhìn mà đau thấu tim gan, không xóa đi những lời nói chỉ là đùa giỡn hắn mà hắn nghe được từ tai mắt của hóa thân yêu lực, hắn đều có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dù sao, dù sao hắn cũng có lỗi, hắn che giấu thân phận bán yêu, lại lừa gạt Công chúa ở bên hắn, nàng tức giận, không muốn để ý đến hắn, hắn đều có thể tha thứ.

Mắt Phù Minh như đang mưa, nhưng Tang Niệm Niệm nhìn vào mắt hắn, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Thật sự rất kỳ lạ.

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.