Lãng Mạn Đời Thường

Chương 27: Ngoại truyện 1



Tôi đặt chân lên thành phố H lần nữa, là vào ngày Hạ chí sau đó ba năm.

Ba năm trước vừa chia tay với người bạn trai từ thời đi học, tổn thương tình cảm, nhà dột còn gặp mưa rào, một lãnh đạo từ đâu nhảy vào công ty, cũng đập tan hy vọng được thăng chức của tôi, năm đó có thể xem là giai đoạn tồi tệ nhất trong đời. Thế là tôi xin nghỉ phép cả năm, bắt đầu một chuyến đi du lịch ngay lập tức, rời khỏi thành phố B thẳng xuống phía nam, dừng ở thành phố H.

Một thành phố cổ kính và giản dị, không ồn ào náo nhiệt như thủ đô, không có những tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi, không có người đi đường vội vàng. Ở đây, dù chỉ là một chú mèo hoang hiền lành cũng khiến người qua đường dừng chân vì nó. Tiết tấu thật chận, khu du lịch đã phát triển tiếp đón không biết bao nhiêu khách từ mọi miền trên thế giới, cũng vẫn giữ gìn được dáng vẻ nên có của một cố đô, những căn nhà cổ bên sông, và những cành liễu rủ lay động.

Khi ấy còn chưa quyết định sẽ dừng chân ở đâu, tôi chỉ tạm ở lại nơi này, không suy nghĩ nhiều, đơn giản chỉ là lên Weibo tìm vài từ khóa như địa phương và tên nhà trọ, giao diện chạy xong thì hiện ra nhà trọ của anh Tống. Nơi này chỉ vừa khai trương, trang Weibo cũng chỉ có sơ sài vài dòng giới thiệu, nhưng tôi lại quyết định sẽ ở đây. Bởi vì khi gọi điện đặt phòng, những hành động quan tâm chăm sóc của chủ nhà khiến tôi yên tâm, từ giọng nói chân thật của anh Tống đến thái độ không hề bất mãn khi tôi muốn đến vào ban đêm, thậm chí còn chu đáo hỏi có cần ra trạm xe đón tôi không.

Anh Tống trông có vẻ non nớt, nếu ông chủ quán bar bên cạnh mà không nói, tôi hoàn toàn không nhìn ra người ta đã 26 tuổi.

Nói thật, tôi còn từng rung động trong một thoáng chốc với anh Tống nữa kìa (vì tôi mê trai mà), nhưng sau vài ngày ở đó, anh Tống hình như không mấy để tâm đến vị khách trọ nữ đầu tiên vừa trẻ đẹp vừa đáng quý, mà lại dành nhiều tâm sức cho ông chủ Thẩm cao hơn mét tám còn có thể một quyền đấm bay tôi ở quán bar sát vách.

Ngày trả phòng tôi còn bắt anh Tống chụp ảnh cùng mình, coi như làm kỷ niệm.

Sau đó tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình, gặp được bạn trai hiện giờ ở thành phố tiếp theo, một người cũng nói đi là đi như tôi.

Đến ngày hôm nay tôi cùng anh ấy trở lại thành phố H, một phần là vì cảm ơn anh Tống đã chúc tôi sớm ngày tìm thấy hoàng tử của đời mình, một phần là muốn đưa cho anh Tống thiệp mừng của chúng tôi. Ngày nhận phòng trời trong, người mở cửa cho tôi không phải là anh Tống, mà lại là ông chủ Thẩm của quán bar.

“Cô Vương? Lâu rồi không gặp đấy.” Anh ta vừa dẫn đường, vừa quay lại mỉm cười, gật đầu với bạn trai đi cạnh tôi.

“Trí nhớ của ông chủ Thẩm tốt thật đấy, cũng ba năm rồi.” Tôi khoác tay bạn trai mà cảm thán, rồi tò mò hỏi: “Anh Tống đâu?”

Ông chủ Thẩm liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Tối qua ngủ quá trễ, sáng gọi không dậy.”

Tôi cũng chỉ đáp lại một chữ mang tính ẩn dụ: “Ồ”.

Ba năm trôi qua, nhà trọ không thay đổi quá nhiều, thiết kế trong phòng vẫn đơn giản như trước. Phòng của chúng tôi được sơn màu xanh đậm, đồ nội thất Muji màu xám đậm sạch bong, cửa sổ tiếp đất hé mở cho thoáng, gió thổi vào khiếm rèm cửa phất phơ trông như loài sứa lơ lửng giữa biển. Trên tủ đầu giường có một quyển sổ nhỏ, tôi tò mò mở ra xem mới biết thì ra là hướng dẫn của nhà trọ, thậm chí còn giới thiệu cả những nơi để chơi để ăn khắp xung quanh đây. Lật đến cuối cùng, trang bìa trong vẽ hai người tí hon đang bắn tim, tôi chỉ liếc một cái là nhận ra, người đang cười hớn hở là anh Tống, còn người nghiêm mặt bên cạnh là ông chủ Thẩm.

Bạn trai nhận xét: thật là thú vị. Còn tôi thì tự hào thưởng cho anh ấy một cái hôn, đúng vậy đấy.

Sau chuyến đi vất vả đến thành phố H, bạn trai gần như vừa ngã xuống giường là ngáy o o, tôi bất đắc dĩ cũng không thể làm ầm ĩ đánh thức được, đành phải nhẹ nhàng rời khỏi phòng, xuống tầng dưới. Lúc này vừa qua 10 giờ, khách trọ lớn tuổi một chút đã chuẩn bị xong xuôi để đi chơi, tạm dừng chân bên cửa trò chuyện với ông chủ Thẩm.

Một bác lớn tuổi cười hỏi: “Cậu chủ Tống chưa dậy à?”

Ông chủ Thẩm cười ha ha, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều lắc đầu: “Tối qua còn bắt con phải cùng xem hết phim Mỹ dài mười mấy phần ấy, thức đến tận 3-4 giờ sáng, nên không gọi cậu ấy dậy.”

“Anh toàn chiều ông chủ Tống.” Cậu thanh niên đang vùi đầu gõ máy tính trên quầy ngẩng lên, nhìn ông chủ Thẩm với vẻ không tán thành.

Ông chủ Thẩm nhướn mày: “Tôi thích thế.”

Trong lúc họ đang trò chuyện, cửa hông ở tầng một bị đẩy ra, anh Tống thò đầu vào, vui vẻ hỏi: “Sao đông vui thế?”

Chờ khi anh ta đẩy cửa vào hẳn tôi mới phát hiện ra con mèo đang nằm trong lòng, một chú mèo Anh lông ngắn màu vàng trông rất sạch sẽ, đôi mắt xanh lục ngập nước, mặt phúng phính, trông vừa ngọt ngào vừa hiền lành. Bị ông chủ Thẩm bế lên xoa nắn đủ kiểu, nó cũng chỉ meo meo vài tiếng rất nhỏ, như là đang oán trách.

Khách trong đoàn du lịch đi rồi, tôi mới có cơ hội để ngồi xuống ôn chuyện với anh Tống, nói về đủ mọi chuyện trời nam đất bắc, và cả về chuyến du lịch của tôi, và cuộc gặp gỡ với bạn trai hiện tại. Anh Tống nhận thiệp mừng của tôi thì chúc mừng lia lịa.

Khi tôi tò mò hỏi tình hình của anh Tống và ông chủ Thẩm, anh ấy lại đỏ mặt ấp úng nửa ngày, cuối cùng chỉ nói: “Thì như thế đấy”.

“Như thế là thế nào?” Tôi ngã ra sô pha mà cười, tặc lưỡi: “Anh Tống này sao anh đáng yêu thế, không nhìn ra đã sắp đầu ba rồi.”

“Thì… yêu đương thôi, có gì đáng nói đâu.”

“Ầy, chẳng trách khi ấy ông chủ Thẩm không chịu cho tôi số Wechat của anh.”

Anh Tống nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại: “Wechat gì cơ?”

“Lần đầu tiên đến đây ấy, tôi nói xin Wechat của anh, ông chủ Thẩm không chịu cho.” Tôi nói rồi chợt nhớ lại chuyện xưa, cười cười: “Khi ấy tôi còn hỏi anh Lý hai người có phải là người yêu không, anh ta nói không phải.”

“Lý Mậu nói là…còn chưa phải.” Ông chủ Thẩm ôm mèo bất thình lình xen vào một câu.

Tôi và anh Tống nhìn nhau, mãi mà không biết nên tiếp lời ra sao. Sau cùng tôi chỉ đành ngẩng mặt lên trời, thở dài than trách: “Rõ ràng tôi có bạn trai còn sắp kết hôn, sao vẫn bị hai người lòe cho chói mắt thế!”

Sau đó tôi mới nhìn thấy chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh trên tay anh Tống. Nhẫn không lớn, kiểu cũng cũ lại còn giản dị, không khảm kim cương chói mắt gì, chỉ là một cái vòng bạc đơn giản vậy thôi. Thấy ánh mắt tò mò của tôi dừng trên nhẫn cưới, anh Tống ngượng ngùng cười, nhưng vẫn thoải mái chìa tay cho tôi xem, còn nói là của mẹ ông chủ Thẩm cho, nhẫn đính hôn gia truyền.

“Tuy tôi thấy chỉ cần làm đủ hình thức, trao nhẫn cưới là xem như kết hôn rồi, nhưng anh Thẩm không chịu.” Anh Tống cúi xuống, xoa chiếc nhẫn, thì thầm: “Anh ấy nói sớm muộn gì cũng phải tổ chức lễ cưới, phải thông báo cho người thân bạn bè cùng biết, chúng tôi bên nhau là công khai và chính đáng.”

“Có phải đáng yêu lắm không.”

Tôi thấy hai người họ vừa ngốc lại vừa đáng yêu, mà cũng thật sự là yêu người kia muốn chết đi được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.