Lang Hậu Truyền Kì

Chương 43



Trời vừa sáng gà còn chưa gáy thì người của Ngạc vương phủ đã kéo đến Đồng vương phủ đòi công đạo, thậm chí đích thân Ngạc vương cũng tìm đến tận cửa. Chuyện nháo lớn Đồng vương phải ra mặt tìm hiểu sự việc, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đang yên đang lành Ngạc sao lại kéo đến làm phiền?

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi trên trường kỷ chờ đợi, nheo nheo mắt nửa như buồn ngủ nửa như đang trầm tư suy nghĩ.

Đồng hồ nước tí tách nhỏ giọt, thời gian từng giây nhẹ nhàng trôi qua.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tiêu sái bước vào đại điện, vung vạt áo choàng phấp phới bay ngồi xuống tọa ỷ của mình.

“Mới sáng sớm đã đến Đồng vương phủ, nếu rảnh rỗi có thể đi săn đừng làm phiền ta.”

“Ta cũng không muốn làm phiền tứ tỷ, bất quá tứ tỷ ngươi lại gây phiền toái cho ta.”

“Ta gây phiền toái cho ngươi?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trào phúng một tiếng: “Có phải lo thiên hạ chưa đủ loạn không? Muốn hóng náo nhiệt à?”

“Phải nói tứ tỷ ngươi quản thê thiếp không nghiêm, trước là Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lạm dụng quyền hành chiếm đoạt huyết yến. Sau lại đến trắc phi của ngươi Thác Khống Hề Dụ lấy đi lễ vật ta ban cho Mộ Hoan, tứ tỷ, ngươi giải thích chuyện này thế nào đây?”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chấn kinh, quét mắt nhìn sang Mộ Tước đứng bên cạnh: “Có chuyện này không?”

“Đêm qua thần thiếp bồi cạnh Hoan nhi, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.”

“Các ngươi không biết thì để A Phúc nói cho các ngươi biết.”

Nhận được mệnh lệnh từ chủ tử, A Phúc lập tức bước lên chấp tay cúi đầu: “Đêm qua nô tài nhận lệnh của Ngạc vương mang lễ vật từ Thượng Cung Cục dâng tặng cho Mộ nhị tiểu thư. Bất quá trên đường đi lại gặp trắc phi nương nương, lúc đó nương nương có đòi xem lễ vật bên trong là gì nên nô tài cũng không dám không tuân mà cho nương nương xem. Xem hết tất cả lễ vật nương nương cảm thấy rất thích nên đã lấy đi toàn bộ, nô tài có nói rõ là lễ vật tặng cho Mộ nhị tiểu thư nhưng nương nương…”

Nói đến đây A Phúc tự ý thức dừng lại.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhíu chặt đôi chân mày: “Nếu thật sự có chuyện này bản vương sẽ dẫn Thác Khống Hề Dụ cùng đến vương phủ tạ lỗi, còn không làm phiền Ngạc vương cùng ta đi một chuyến gặp hoàng thượng.”

“Quân tử nhất ngôn.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy xuống trường kỷ, đôi mắt sắc bén quét qua nét mặt cứng đờ của nàng: “Không phải ta không tin tưởng tứ tỷ, chỉ là sợ ả trắc phi kia tinh ranh hơn người mà âm thầm giấu đi lễ vật. Vậy đi, ta cùng tứ tỷ đến phòng ả lục soát, nếu thật sự không có ta sẵn sàng khấu đầu tạ tội với ả, tứ tỷ thấy thế nào?”

Mộ Tước dùng ánh mắt nhìn qua điện hạ, rồi chủ động bước lên nói: “Ta thân là chính phi không quản nổi phi tử trong phủ là lỗi của ta, nếu có việc sơ suất thỉnh xin điện hạ giơ cao đánh khẽ.”

“Chính phi nương nương quá lời, mời dẫn đường.”

Rõ ràng không có ý thoái nhượng, Mộ Tước đành phải đi trước dẫn đường cho các nàng đến viện tử của Thác Khống Hề Dụ.

Lúc này Thác Khống Hề Dụ vẫn chưa biết chuyện, ung dung ngồi trên bàn trang điểm sửa sang búi tóc, gương đồng phản chiếu chiếc kim thoa thạch lựu khảm hồng bảo đẹp đẽ tinh xảo. Lang nhĩ khẽ động hai cái biểu lộ hưng phấn của chủ nhân, càng nhìn càng thấy chiếc thoa này thuận mắt, quả nhiên đồ vật từ Thượng Cung Cục không chê vào đâu được.

“Nương nương ngài xem.” Nữ nô đem gương đồng mới đặt lên bàn, ra sức siểm nịnh lấy lòng chủ tử: “Nô tỳ đã cho người đặt gương mới vào trong giá, nương nương ngài xem có hợp ý hay không?”

“Đẹp, rất đẹp.”

Ngón tay sắc nhọn lướt qua đôi cá chép trên giá gương, Thác Khống Hề Dụ cầm lòng không được ca ngợi: “Đường nét màu sắc đều hài hòa tinh tế, rất vừa ý bản cung.”

“Hộp trang sức đã dùng để đựng tất cả kim thoa của nương nương, không biết nương nương còn gì phân phó?”

“Thoa của bản phi để ở đó cũng được.” Thác Khống Hề Dụ chỉnh trang lại búi tóc, tiện tay cầm lấy khăn thêu ở trên bàn: “Hôm nay thời tiết tốt, ngươi cùng bản phi đi dạo hoa viên.”

“Tuân lệnh.”

Nữ nô nắm lấy bàn tay của chủ tử dìu đỡ nàng ra ngoài hoa viên, bất quá vừa đến cửa lại có tiếng thông truyền phát ra.

“Đồng vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ, chính phi nương nương đáo!!”

Thác Khống Hề Dụ liếc nhìn nữ nô, căng thẳng hỏi: “Tại sao Ngạc vương lại đến?”

“Ách, nô tỳ cũng không rõ.”

“Chết tiệt!”

Đem khăn thêu và kim thoa trên búi tóc nhét thẳng vào tay áo.

“Giấu tất cả lễ vật kia đi.”

Nữ nô vâng dạ nghe lệnh chạy ngược vào trong đem tất cả lễ vật cất giấu kỹ lưỡng. Thác Khống Hề Dụ hít một hơi thật sâu uyển chuyển bước ra đón tiếp.

“Thần thiếp tham kiến điện hạ, Ngạc vương điện hạ, chính phi tỷ tỷ.”

Mộ Tước thân là chính phi chuyện hậu viện nàng tất nhiên phải quản, có sơ suất gì cũng là nàng đích thân chịu trách nhiệm xử lý. Hôm nay chuyện kinh động đến Ngạc vương phủ, nếu xử lý không ổn thỏa sợ rằng Ngạc khó lòng chấp thuận, tệ hơn là đến tai của hoàng thượng.

“Thác Khống Hề Dụ, người của Ngạc vương phủ A Phúc tố ngươi tội lạm quyền chiếm đoạt lễ vật từ Thượng Cung Cục ban tặng cho lệnh ái. Ngươi có nhận tội hay không?”

Thác Khống Hề Dụ liếc nhìn A Phúc đang thẳng lưng đối diện với nàng, trong lòng tự biết bản thân đã rơi vào bẫy, tay siết chặt phát ra tiếng khanh khách nho nhỏ.

“Thần thiếp biết rõ chính phi tỷ tỷ trước đây gây ra chuyện đại nghịch chiếm đoạt huyết yến bị phạt giam giữ trong Lâm Hà Biệt Viện, làm sao thần thiếp dám đi trên vết xe đổ kia nữa? Mong điện hạ minh giám, chính phi tỷ tỷ minh giám.”

Mộ Tước quan sát sắc mặt Thác Khống Hề Dụ, có vẻ như nàng không nói dối: “Thật sự?”

“Thần thiếp không dối gạt nửa lời.”

“Chính phi tẩu tẩu cũng thật quá nhân từ độ lượng rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đi vòng ra phía trước Thác Khống Hề Dụ, đôi mắt xanh biếc lộ ra tia cợt nhã: “Có kẻ trộm nào to tiếng nói mình trộm hay không? Thác Khống Hề Dụ, bản vương cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi thanh thanh sở sở nói rõ ràng mọi chuyện bản vương sẽ rộng lượng tha ngươi một ngựa. Còn nếu không, chuyện này tấu lên thánh thượng mặt mũi Thác Khống cũng không còn.”

Hoa dung lập tức tái nhợt, Thác Khống Hề Dụ chấp tay bên hông cúi người nói: “Thần thiếp lời lời đều là thật lòng, mong Ngạc vương điện hạ minh giám.”

“Thật hay không đều phải soát phòng mới biết được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn sang A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn đang trầm mặc đứng ở cửa: “Tứ tỷ, tỷ thấy thế nào?”

“Để chứng minh trong sạch chỉ còn cách soát phòng.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chau mày, chậm rì rì nói: “Bản vương cho phép.”

“Điện hạ!!” Thác Khống Hề Dụ hoảng hoảng trương trương quỳ sụp xuống: “Thần thiếp thân là trắc phi Đồng vương phủ, chuyện bị soát phòng nghi ngờ chiếm đoạt lễ vật Ngạc vương phủ đồn ra còn mặt mũi nào để sống tiếp?”

“Thà minh minh bạch bạch còn hơn cả đời sống trong dèm pha nghi ngờ.” Mộ Tước đánh gãy lời nàng, cao giọng nói: “Trắc phi muội muội hiểu tình đạt lý nhất định sẽ biết phải làm gì.”

Thác Khống Hề Dụ suy sụp ngã ngồi xuống đất, một câu cũng không nói được.

A Ba Đáp Thấu Á Viên hài lòng mỉm cười: “Soát! Một con kiến cũng không được bỏ sót!”

A Phúc cùng gia đinh trong Đồng vương phủ lập tức ùa vào kiểm tra mọi ngóc ngách trong viện tử trắc phi. Tất cả mọi thứ đều bị lật tung cả lên, chăn màn rèm nhung tháo xuống vứt đầy trên đất, ngay cả một con kiến cũng thoát không nổi.

Từ trong rương quần áo tìm được giá gương và hộp trang sức, A Phúc nhanh chân chạy đến dâng cho chủ tử xem qua.

“Điện hạ, tìm thấy được ở trong rương quần áo.”

“Thần thiếp không có!!” Thác Khống Hề Dụ ôm chặt cánh tay của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mà gào khóc: “Điện hạ thần thiếp bị oan, xin ngài làm chủ cho thần thiếp!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dùng sức hất mạnh Thác Khống Hề Dụ xuống đất, giận dữ vung tay tát ả một cái: “Tiện nhân! Còn dám mặt dày cầu xin làm chủ? Đồ cũng ở trong phòng của ngươi, còn muốn biện giải cái gì!?”

“Tứ tỷ sao lại mạnh tay với trắc phi tẩu tẩu như vậy?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bước qua đỡ lấy Thác Khống Hề Dụ, liếc mắt nhìn qua tay áo của nàng: “Tẩu tẩu, cái kia, tay áo của ngươi có cái gì rơi ra.”

Thác Khống Hề Dụ theo bản năng che tay áo lại, chợt phát hiện kim thoa và khăn lụa hoàn toàn không có rơi ra. Tự khắc biết được nội tình, Mộ Tước bước lên bắt lấy cánh tay của Thác Khống Hề Dụ, từ trong tay áo thêu hoa lấy ra một chiếc thoa thạch lựu và khăn lụa uyên ương.

“Ngươi còn lời gì để nói!?”

“Còn gì để nói?” Thác Khống Hề Dụ trào phúng cười: “Các ngươi sớm tính kế lên ta!! Ta còn cái gì để mà nói chứ hả?”

“Tính kế?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đi một vòng quanh ả, châm chọc nói: “Ngươi thân là trắc phi Đồng vương phủ, kẻ nào dám tính kế với ngươi? Hay muốn ám chỉ chính phi tẩu tẩu hoặc bản vương cố tình ám hại?”

“Ngươi…”

“Điện hạ, có phát hiện!!”

Gia đinh trong phủ chạy ra, mang theo một hộp gỗ nhỏ nửa tấc đưa cho A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

“Bên trong có bột lạ, dường như là Vu Bộc.”

“Vu Bộc?” A Phúc đứng nghĩ ngợi một hồi rồi tiếp lời: “Nô tài có nghe qua Vu Bộc người thể nhiệt ăn trúng sẽ khiến lục phủ ngũ tạng đồng thời nóng lên rồi liên tục phát sốt, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.”

Mộ Tước nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, chộp lấy túi giấy mở ra xem, quả nhiên là Vu Bộc. Nàng nhớ rất rõ Mộ Hoan thể nhiệt từ nhỏ đến lớn không thể ăn quá nhiều hoa sinh, hôm nay trong phòng Thác Khống Hề Dụ có Vu Bộc đồng nghĩa ả chính là chủ mưu hãm hại nha đầu.

“Là ngươi hại Hoan nhi!?”

“Ha! Ta cuối cùng cũng hiểu rồi…”

Thác Khống Hề Dụ không phải kẻ ngốc, đem mọi chuyện xâu chuỗi có thể biết được ai ở phía sau giở trò thao túng. Đêm qua A Phúc cố tình nghe lén bị nàng phát hiện liền nghĩ ra quỷ kế dùng lễ vật dời đi sự chú ý của nàng, sau đó thì ở phía sau diễn một màn kịch này. Chỉ trách nàng quá lơ là thiếu cảnh giác bằng không sao có thể rơi vào cái bẫy vụng về này kia chứ?

Mộ Tước giận đến hoa dung thất sắc, lớn tiếng chất vấn ả: “Ngươi rốt cuộc vì lý do gì mà hãm hại Hoan nhi? Nói!”

“Hãm hại nó? Đây là quá tiện nghi cho nó rồi!!” Thác Khống Hề Dụ điên tiết đẩy mạnh Mộ Tước, chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà đay nghiến: “Vì cái gì một con nô tỳ giặt y phục như ngươi mà cũng có thể trở thành chính thất Đồng vương phi? Hả? Vì cái gì kia chứ? Không gϊếŧ được ngươi ta cũng phải gϊếŧ chết muội muội của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết! Day dứt cả cuộc đời này!!!”

“Ngươi tâm ngoan thủ lạt, tâm tư rắn rết chỉ vì ganh đua mà hãm hại người vô tội có thấy xấu hổ hay không?” Mộ Tước siết chặt nắm tay, giọng nói cơ hồ phát run: “Muội muội ta tâm tư đơn thuần, hoàn toàn không liên quan đến chuyện của chúng ta hà tất kéo nàng vào cuộc? Ngươi chỉ vì chính phi chi vị mà mưu tính hãm hại người khác, bản phi không thể tha thứ được, chỉ có thể mời hoàng hậu nương nương đến chủ trì công đạo!!”

“Ngươi mời hoàng hậu nương nương đến là muốn phế bỏ trắc phi vị của ta?” Thác Khống Hề Dụ cười mỉa: “Đừng quên, ngươi chỉ là một con nô tỳ giặt y phục. Trong Đồng vương phủ này ngoài ta ra chẳng còn kẻ nào thân phận đủ tôn quý hơn, ngươi nghĩ hoàng hậu nương nương sẽ nghe theo ngươi phế bỏ ta?”

“Nếu vậy bản vương thay mẫu hậu chủ trì.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đem Mộ Tước kéo ra sau lưng, giọng điệu lạnh nhạt không chút tình cảm: “Phế bỏ trắc phi chi vị của Thác Khống Hề Dụ, trả về nhà mẹ!!”

Thác Khống Hề Dụ lảo đảo lùi về phía sau, hai mắt ướt nước nhưng vẫn ngạo nghễ cười lớn: “Ta có chết cũng phải kéo theo người để bồi táng, điện hạ, người muốn trừng phạt ta cũng phải trừng phạt cả Cách Nhĩ Tạ Bố Âm! Chính ả đã đưa ta Vu Bộc, điện hạ, ngài xử lý cũng phải thật nghiêm minh công bình!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười khẩy, quả nhiên phi tử nào cũng vậy có chết cũng phải tìm theo một người lót đường.

“Chiếu theo vương pháp, phế bỏ chức phận trả về nhà mẹ, hưu thư sẽ gửi đến vào ngày mai.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn liếc nhìn nha đầu kiêu ngạo đang đắc ý, nhướn mày hỏi: “Đã vừa lòng hay chưa?”

“Tứ tỷ xử sự công bình khiến thần muội vô cùng ngưỡng mộ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hất hất cằm, đuôi dài vẫy một cái biểu lộ vui sướng: “Chuyện này tứ tỷ có thể giải quyết êm đẹp thần cũng muội không còn khuất mắc gì nữa, lớn gan khuyên nhủ tứ tỷ nên quản nghiêm thê thiếp đừng để chuyện này lặp lại lần nữa.”

“Ý tốt của ngươi bản vương sẽ ghi nhớ.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đưa mắt nhìn số lễ vật bày trên sàn: “Thứ này của ngươi, nay trả về khổ chủ.”

“Thứ này.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu loát nâng chân giẫm mạnh lên chiếc kim thoa thạch lựu, ánh mắt sắc bén quét quá Thác Khống Hề Dụ đang co rúm ngồi trên đất.

“Thứ này cái lên búi tóc bẩn thỉu của ả còn muốn đưa lại cho A Hoan, có phải quá tùy tiện rồi không?”

“Ngươi đắc ý cái gì?” Thác Khống Hề Dụ cười khẩy một tiếng, ngón tay run run chỉ vào mặt nàng: “Cũng chỉ là con gái của một omega loài người, ngươi nghĩ ngươi thật sự là vương gia hay sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không giận trái lại còn vui vẻ mỉm cười: “Thế ngươi nghĩ Thác Khống bây giờ còn như xưa sao? Hôm nay ngươi thất thế so với chó ngoài đường còn ti tiện hơn. Nếu không phải ngươi là omega Lang tộc chỉ sợ giờ này đã đứng ngoài hắc thị chờ người ta mua về làm sinh con ấm giường.”

“Ngươi…”

“Thác Khống Hề Dụ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nâng chi trước giẫm mạnh lên bàn tay nàng, loạt âm thanh răng rắc thi nhau vang lên cùng tiếng hét thất thanh từ Thác Khống Hề Dụ. Cái giẫm chân này hơn bảy phần lực, sợ rằng bàn tay của ả sẽ không bao giờ sử dụng được nữa.

Mộ Tước không dám nhìn thẳng, cúi đầu nép sau lưng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

“Xúc phạm hoàng thân tội đáng lăng trì, Thác Khống Hề Dụ, tháng sáu năm nay ban tử.”

A Phúc bước đến dùng sức ấn đầu ả xuống lớn giọng quát tháo: “Còn không mau cúi đầu tạ ơn điện hạ khai ân, nếu là người khác sớm đã tru di cửu tộc nhà ngươi!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn sang Đồng vương sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Tứ tỷ, ta xử lý thế này ngươi có phiền không?”

“Tùy ý.” Thác Khống Hề Dụ đối với nàng không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, hà tất giữ lại ả làm chướng tai gai mắt?

“Lôi xuống, giao cho Hình Bộ xử lý.”

“Tuân lệnh!”

Mộ Tước ở sau lưng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thoáng run rẩy, hai bàn tay siết chặt gấu áo đến trắng bệch, nửa lời cũng không dám thốt ra. Hôm nay điện hạ đối với Thác Khống Hề Dụ lãnh đạm vô tình là do không còn giá trị lợi dụng, nếu sau này nàng thất sủng có khi cũng chịu hậu quả như ả.

Nghĩ đến đó thôi lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, Mộ Tước đầu càng cúi càng thêm thấp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.