Lâm Hạo Luân hơi nhíu mày nhìn Mộ Tẫn Ngôn: "Nhưng cậu dư sức để bảo vệ cô ấy mà, không phải sao?"
"Đúng là tôi dư sức để bảo vệ cô ấy, nhưng tôi thà làm cho cô ấy tổn thương để đổi lại sự an toàn còn hơn là để cô ấy bị đe dọa bởi tử thần."
Lâm Hạo Luân cũng hết cách với anh bạn thân của mình, đành bất lực ngồi đấy uống cùng.
...
_Biệt thự Diệp gia_
Diệp Tịch Y quay về nhà với bộ dạng vô cùng nhếch nhác, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Giờ này cũng đã hơn 22h đêm nên mọi người sớm đã đi ngủ hết rồi, người làm cũng đã về hết.
Cô đi thẳng lên phòng mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cô lên giường nằm. Diệp Tịch Y với tay lấy khung ảnh trên tủ đầu giường, nhìn vào bức ảnh mà nước mắt cô lại một lần nữa lăn dài trên gò má.
Đây là bức ảnh mà hai người chụp chung lúc cô tốt nghiệp cấp ba. Trong ảnh, người con gái nở nụ cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng lại mang theo vài phần ấm áp, nhìn thôi cũng thấy rung động, chàng trai đứng bên cạnh nở nụ cười rất nhẹ, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy rõ sự cưng chiều trong nụ cười cũng như ánh mắt của chàng trai ấy.
Cô nhìn bức ảnh mà tự mình ngẫm nghĩ.
Anh đã từng rung động với cô chưa?
Một chút cũng không có sao?
Là cô tự mình đa tình sao?
Ha, chắc là vậy rồi!
Cô khóc ướt đẫm cả chiếc gối rồi thiếp đi lúc nào không hay.
...
Sáng hôm sau, cả nhà đang cùng nhau dùng bữa sáng. Diệp Tịch Y bỗng lên tiếng:
"Ba mẹ, sau khi tốt nghiệp con muốn ra nước ngoài."
"Sao đột ngột thế, có chuyện gì sao?" Ba cô, Diệp Lăng ngước mắt lên hỏi.
"Không có gì ạ! Ba mẹ biết đó, con vốn dĩ rất thích làm bánh nên con muốn ra nước ngoài học làm bánh thôi ạ!" Cô cười đáp.
"Thế con định bao giờ đi?" Mẹ cô, Triệu Linh Nghi hỏi con gái mình, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Dạ con định sau khi tốt nghiệp xong sẽ đi ạ!"
"Ừm, tùy con thôi." Mẹ cô vừa nói đồng thời cũng lấy tay xoa đầu cô con gái của mình.
Sao cô lại muốn đi nước ngoài?
Là để tránh mặt anh sao?
...
_Biệt thự Hạ Viên_
Hơn 9h sáng, ánh nắng chói chang của đầu thu xuyên qua cửa sổ sàn chiếu lên khuôn mặt điển trai của Mộ Tẫn Ngôn.
Bị nắng chiếu khiến anh nhíu mày, khó chịu mà mở mắt. Đầu anh bây giờ đau như búa bổ, chắc do hôm qua uống quá nhiều rượu ở quán bar.
Anh từ từ ngồi dậy đi xuống giường, vào phòng tắm vscn sau đó đi xuống lầu.
"Thiếu gia dậy rồi ạ?" Quản gia cung kính chào hỏi khi thấy anh bước từ trên lầu xuống.
"Ừm"
"Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị rồi, thiếu gia muốn ăn luôn không ạ?"
"Tôi không ăn, pha cho tôi một ly cà phê là được." anh lạnh lùng đáp lại rồi đi thẳng ra sofa ở phòng khách.
Một lát sau, một cô gái xinh đẹp bước từ cửa chính vào thẳng trong nhà, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì gấp gáp chạy từ cổng vào.
Đó là Mộ Ninh An, em gái của Mộ Tẫn Ngôn đồng thời cũng là bạn thân của Diệp Tịch Y, cô chính là người mà Lâm Hạo Luân theo đuổi nhưng lại bị cho ăn bơ suốt thời gian qua.
"Anh hai à, anh biết gì không?" Cô vừa thở hổn hển vừa nói.
"Chuyện gì?"
"Y Y nói rằng sau khi tốt nghiệp cậu ấy sẽ ra nước ngoài đấy."
Bàn tay đang lật tờ báo của anh bỗng chốc khựng lại vài giây, nhưng rất nhanh chóng đã phục hồi lại vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng.
"Có liên quan gì đến anh sao?"
"Này, không phải cậu ấy thích anh à? Chuyện gì cậu ấy cũng nói cho anh đầu tiên, chẳng lẽ anh không biết chuyện này sao?"
Mộ Ninh An đẩy cánh tay Tẫn Ngôn như muốn anh quan tâm đến lời nói của mình một chút.
"..."
Mộ Tẫn Ngôn im lặng không nói gì làm cho cô tức điên lên, cô nàng đứng dậy đi thẳng ra cửa chính, quăng lại cho người đàn ông đang ung dung đọc báo trong nhà một câu:
"Bây giờ nếu anh mà không giữ cậu ấy lại, thì sau này anh đừng hỏi vì sao mình có nhiều tình địch đến thế!"
Sau khi cô em gái của mình ra khỏi cửa thì Mộ Tẫn Ngôn mới buông tờ báo trên tay xuống, anh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tay day day thái dương nghĩ lại lời của Mộ Ninh An vừa nói.
Cô thật sự sẽ ra nước ngoài sao?
Cũng tốt mà nhỉ! Như thế cô sẽ dễ dàng quên anh hơn.
Nhưng...sao tim anh đau thế này!
Mộ Ninh An nói không sai, Diệp Tịch Y vốn dĩ rất xinh đẹp, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời, hoà vào nhau làm cho người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy rung động, xinh đẹp đến động lòng người.
Anh cũng đã từng nghe em gái mình kể lại, trong 5 năm anh đi du học thì ở trong nước cô nhận được rất nhiều lời tỏ tình từ các bạn nam đồng trang lứa hay các đàn anh khoá trên, nhưng cô đều rất khéo léo mà từ chối.
Đơn giản là vì cô đang đợi anh trở về thôi.
Vì Diệp Tịch Y và Mộ Ninh An là bạn thân nên dù có chuyện gì cũng đều nói với nhau, chuyện này cũng không phải ngoại lệ, sau khi nói với ba mẹ mình xong thì cô cũng thông báo cho cô bạn thân của mình biết.
Nếu là trước đây, dù có chuyện gì cô cũng sẽ nói cho anh biết đầu tiên, nhưng bây giờ thì không, cô sẽ tập sống một cuộc sống không có anh, sẽ dần dần quên anh đi.
***
2 tháng sau...
Cũng đã 2 tháng kể từ lúc cô bước ra khỏi cuộc sống của anh rồi.
Trong 2 tháng này anh cứ mãi vùi mình vào công việc, không công việc thì cũng tìm đến rượu bia, thuốc lá. Anh không bao giờ để mình có thời gian rảnh bởi vì...
Bởi vì...
Khi rảnh...anh sẽ nhớ cô.
Chỉ có công việc mới có thể giúp anh lấp kín thời gian. Nhưng không hiểu sao, anh chỉ càng nhớ cô nhiều hơn thôi.
Diệp Tịch Y bây giờ cũng đã ổn hơn rồi, cô không còn giống như người mất hồn như lúc mới vừa xa anh nữa. Hiện tại cô cũng đã dần dần học được cách sống không có anh rồi.
Nhưng cô vẫn chưa thể quên được anh.
Cô vẫn còn yêu anh!
Yêu rất nhiều!
...
_Tập đoàn Mộ Thị_
*Cốc cốc cốc*
"Vào đi"
*Cạch*
Trợ lý Vương bước vào trên tay cầm theo một tập tài liệu, cung kính đưa cho người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc của Tổng giám đốc.
"Mộ tổng, đây là bản hợp đồng cho dự án mới, mời ngài xem qua ạ!"
Mộ Tẫn Ngôn nhận lấy tập tài liệu mà trợ lý Vương đưa ra, lật từng trang từng trang xem.
"Được rồi, cậu đi làm việc tiếp đi" anh lạnh lùng đáp.
Trợ lý Vương cúi đầu chào anh sau đó cũng nhanh chóng đi về bàn làm việc của mình.
Anh dựa người vào chiếc ghế Tổng giám đốc, đầu ngửa ra nhìn lên trần nhà.
"Chết tiệt, tôi lại nhớ em rồi!"
Anh là đang nhớ cô sao?
Thật sự là nhớ cô à?
Đúng, anh nhớ cô!
Rất nhớ!
Thật sự rất nhớ cô!
Mộ Tẫn Ngôn nhìn vào tấm ảnh trên bàn làm việc của mình, hốc mắt bất giác đỏ lên.