Sáng sớm, bãi phế thải chìm trong một màn sương mờ mờ, bốc lên từ những đống rác chưa được xử lý. Mùi h·ôi t·hối ám vào không khí, thấm đẫm từng hơi thở của những người lao động bên trong bãi. Những đứa trẻ dưới trướng Cường, quen thuộc với cảnh vật và môi trường này, đã bắt đầu lục lọi những đống phế liệu, tìm kiếm thứ có thể mang về bán hoặc tái chế.
Từ xa, đột nhiên có tiếng còi xe inh ỏi vang lên. Một đoàn xe tải lớn cùng vài chiếc máy xúc cũ kỹ từ từ tiến vào con đường dẫn đến bãi rác. Bên trong chiếc xe tải dẫn đầu là phó ban quản lý bãi rác - Toàn, gương mặt hắn lạnh lùng và nghiêm nghị, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía trước.
Toàn từ lâu đã từ lâu không hài lòng với đám trẻ lang thang của Cường. Những đứa trẻ này, dưới sự dẫn dắt âm thầm của Cường, đã kiểm soát phần lớn phế liệu có giá trị trong bãi rác. Chúng không chỉ khiến hắn mất đi phần lợi ích mà còn làm ảnh hưởng đến thế lực của những kẻ chống lưng cho hắn. Hắn biết mình cần phải làm gì để giành lại quyền lực và tạo ảnh hưởng.
"Ngừng lại!"
Toàn ra lệnh lớn khi đoàn xe đến trước lối vào bãi rác. Hắn bước xuống từ xe, nhìn lướt qua cảnh tượng trước mắt – đám trẻ đang nhốn nháo chạy lại, ngỡ ngàng nhìn đoàn xe với vẻ nghi hoặc.
"Chú Toàn! Chuyện gì vậy? Sao lại có máy móc và xe tải đến đây?" Một thằng bé nhỏ tuổi, mặc áo khoác rách tả tơi, gấp gáp chạy tới hỏi.
Toàn nhếch mép cười, đưa tay ra hiệu cho đám công nhân phía sau hắn:
"Từ hôm nay, bãi rác này phải tạm phong tỏa để duy tu, sửa chữa đường và phân khu lại. Chúng tao sẽ chặn đường vào đây ít nhất một tháng!"
Đám trẻ đứng đơ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một đứa nhỏ khác, mặc chiếc áo phông cũ sờn, lo lắng hỏi:
"Nhưng... nếu không được vào đây, chúng cháu sẽ làm gì? Đây là nơi kiếm ăn duy nhất của bọn cháu."
Toàn khoanh tay trước ngực, mặt không chút cảm thông. Hắn đã chờ giây phút này từ lâu, từng kế hoạch nhỏ đã được hắn tính toán tỉ mỉ để có lý do hợp lý phong tỏa bãi rác mà không gây nghi ngờ:
"Đây là quyết định của thành phố, mọi người đều phải tuân theo. Nếu không chịu, thì đừng trách tao mạnh tay!"
Tiếng máy móc ầm ầm bắt đầu vang lên, hàng rào tạm bợ được dựng lên dọc lối vào, từng tấm ván gỗ, từng tấm lưới sắt lớn chắn ngang lối đi. Những chiếc xe xúc bắt đầu đẩy đất và rác chất đống cao, biến lối vào vốn đã khó khăn nay càng trở nên bất khả x·âm p·hạm.
Những đứa trẻ bắt đầu hoảng loạn, chúng chạy tới chạy lui cố tìm cách thuyết phục, nhưng những kẻ dưới trướng của Toàn không thèm để ý. Một vài công nhân thậm chí còn hắt hủi đám trẻ, đuổi chúng đi bằng những tiếng chửi rủa thô lỗ.
Toàn nhìn cảnh tượng đó với vẻ hài lòng. Đây chính là thời cơ hắn cần để loại bỏ sự ảnh hưởng của đám trẻ dưới tay Cường trong bãi rác. Bằng việc sửa chữa đường và phân khu lại bãi rác, hắn có lý do chính đáng để không cho bất kỳ ai ngoài hệ thống của hắn thu gom phế liệu. Những mối quan hệ với các cơ sở thu gom tái chế sẽ được nối lại, và tất cả lợi nhuận từ đây sẽ chảy về túi hắn và đồng bọn.
Trước tình cảnh này, một vài đứa nhỏ lén lút chạy đi báo tin cho Cường. Chúng biết, bãi rác là nguồn sống của chúng, và chỉ có đại ca của chúng mới có thể ngăn chặn được âm mưu của Toàn.
Toàn nhấc chiếc mũ cối lên, đội lại ngay ngắn trên đầu, rồi bước chậm rãi về phía chiếc xe của mình. Trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn đám trẻ, giọng đầy thách thức:
"Nếu chúng mày muốn tiếp tục sống ở đây, hãy chờ khi công việc hoàn thành. Còn không, tìm chỗ khác mà kiếm ăn đi"
Rồi hắn bước lên xe, tiếng động cơ rú ga, chiếc xe tải từ từ chuyển bánh, để lại bãi rác trong tình trạng phong tỏa chặt chẽ. Những đứa trẻ nhìn theo, ánh mắt đẫm buồn, lòng đầy bất an.
***
Giữa trưa trời chợt kéo mây đen, đâu đó chỉ còn vài ánh nắng le lói xuyên qua những tán cây yếu ớt ven đường dẫn về trụ sở mới mà Cường và đám đàn em đang cư trú. Không khí bên ngoài khá dịu mát nhưng trong lòng đám trẻ lại chẳng chút an yên. Chúng kéo nhau về, mặt mũi bơ phờ, bụng trống rỗng và đầy lo âu. Những đôi mắt sạm đen của chúng ẩn chứa sự bất lực.
Cường đang ngồi trong một căn phòng tối, nhỏ hẹp với ánh đèn le lói. Bỗng, tiếng bước chân rầm rập vang lên ngoài cửa, rồi một đám trẻ lũ lượt tràn vào, khuôn mặt đầy sự lo lắng
"Anh Cường!"
Một đứa trong nhóm la lớn, vội vàng chạy lên trước:
"Ông Toàn đã cho người phong tỏa hết bãi rác rồi! Bọn họ dựng rào chắn đường đi, dùng máy xúc đẩy rác và đất lên chặn đường ở các lối mòn khác, không cho bọn em vào nữa!"
Cường ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lạnh lùng trầm tĩnh như thường thấy:
"Còn gì nữa?"
Thằng bé mặc áo khoác rách tiếp tục:
"Ông Toàn nói bãi rác sẽ bị phong tỏa ít nhất một tháng để sửa chữa và phân khu lại. Ông ta không cho bất cứ ai không thuộc quyền quản lý vào trong. Ông ấy còn đe doạ... nếu bọn em dám đi vào, sẽ b·ị b·ắt vì tội q·uấy r·ối"
Một đứa nhỏ khác chen vào, giọng lạc đi vì sợ:
"Ông Toàn nói là bọn em sẽ phải tìm chỗ khác để kiếm ăn... Nhưng bọn em biết đi đâu bây giờ? Bãi rác là nơi duy nhất mà có thể kiếm sống được"
Ánh mắt của đám trẻ đồng loạt dồn về phía Cường, mong chờ một lời giải thích hay một kế hoạch nào đó. Hắn lặng lẽ đứng dậy, rút điếu thuốc ra châm lửa.
Cường rít một hơi thuốc, khói thuốc lơ lửng, nhạt dần giữa bầu không khí ngột ngạt của căn phòng tối. Đám trẻ bần thần đứng xung quanh, mặt mũi phờ phạc, ánh mắt rệu rã nhưng vẫn đầy chờ mong.
Từ bên ngoài, Tiến bất ngờ bước vào, ánh mắt lướt qua những gương mặt căng thẳng của đám trẻ, rồi dừng lại nơi Cường.
Hất cằm về phía đám nhỏ đang đứng lố nhố, Tiến nhếch miệng, nửa khinh thường, nửa ra chiều hiểu chuyện.
"Tình hình... tao nghe hết rồi!"
Cường nhướn mắt nhìn Tiến, rồi phả ra một làn khói mỏng:
"Vậy mày nghĩ sao?" giọng của Cường vẫn bình tĩnh, lầm lì như mọi khi.
Tiến nhún đôi vai gù không lẫn với ai rồi bước thêm vài bước vào căn phòng chật chội. Hắn rút điếu thuốc trong túi áo, bật lửa, kéo một hơi dài rồi nhả khói, mắt nheo lại đầy ngờ vực.
“Theo tao, cái trò phong toả sửa chữa này chỉ là cái cớ thôi. Bãi rác này, từ bao lâu nay làm gì có ma nào đoái hoài đến? Rác thì cứ đổ, tao chưa thấy cái bọn quản lý thèm ngó ngàng sửa sang gì hết. Tự dưng hôm nay lại phong toả với phân khu, mày không thấy lạ à?”
Một thằng nhóc có vẻ khá hiểu chuyện đứng sau lưng Cường nhoài người lên, mắt mở to lắng nghe:
“Vậy… ý anh là ông Toàn muốn chiếm lại bãi rác này?”
Tiến nhếch mép, gương mặt hắn hiện rõ nét mỉa mai pha lẫn chút khinh thường. Hắn nhìn thẳng vào thằng nhóc, rồi phun ra từng chữ như để khẳng định thêm:
“Lão Toàn… muốn chiếm lại bãi rác làm ăn. Đám con nít tụi bây tưởng chỗ này chỉ toàn rác ít tiền hả? Nhựa, sắt vụn, đồng thau, máy móc cũ… mỗi thứ một ít, cộng lại là tiền triệu cả đấy. Lợi ích từ cái bãi phế liệu này nhiều hơn tụi bây nghĩ nhiều"
Đám trẻ há mồm ra lắng nghe, Cường vẫn lặng thinh, ánh mắt lạnh lùng nhưng lộ rõ nét đăm chiêu. Hắn hiểu lời Tiến nói không phải chỉ là phỏng đoán vu vơ. Cái bãi rác này, bao năm qua chỉ là nguồn sống của tụi nhỏ giúp chúng lượm nhặt phế liệu, kiếm chút cơm thừa canh cặn nhưng đối với Lão Toàn và những kẻ đứng sau, thật sự là một mỏ vàng.
Sau giây lát, hắn ngồi dậy, giọng khàn đặc:
“Được lắm, quả nhiên là dã tâm không dứt!”
Tiến ngồi xuống ghế, tiếp lời:
“Cường, Lão Toàn mà lấy được chỗ này thì bọn nhóc đói rã họng. Tao từng làm với Hải Hói và Nam Rô, ít nhiều biết lão Toàn bẩn thỉu tới mức nào"
Cường nhìn Tiến, ánh mắt quét qua gương mặt giàu kinh nghiệm của đối phương. Hắn biết Tiến nói đúng. Toàn không đơn giản là một phó ban quản lý bãi rác; hắn là một mắt xích trong chuỗi lợi ích phức tạp.
Một đứa nhỏ rụt rè cất tiếng, giọng đứt quãng nhưng đầy hy vọng:
"Anh Cường… bây giờ phải làm sao?"
Cường im lặng một lúc lâu, đôi mắt lạnh lùng như băng, rồi quay sang nhìn đám trẻ. Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng nói chắc nịch, đanh thép như sắt đá:
"Hoảng cái gì! Cứ chờ đó! Cái bãi rác này giờ là của tao, lão Toàn muốn giành thì cứ thử coi!"
Trong căn phòng tối tăm, đám trẻ đứng đó, ánh mắt tràn đầy tin tưởng mà nhìn Cường.