Buổi sáng bắt đầu bằng một cơn mưa phùn mờ nhạt, bãi rác thành phố vẫn mang dáng vẻ u ám và ảm đạm như mọi ngày. Nhưng phút chốc, không khí liền trở nên có chút khác lạ, Cường đứng trên một đống bê tông vỡ vụn, đôi mắt đăm đăm nhìn xuống phía dưới.
Một chiếc xe chở đoàn từ thiện đang dừng lại, cửa xe mở ra và những người thiện nguyện bắt đầu đi xuống phân phát đồ ăn, quần áo cho đám trẻ bụi đời và những người vô gia cư. Tiếng mưa nhỏ giọt xen lẫn tiếng cười của lũ trẻ khi chúng tranh nhau những phần quà được trao.
Cường kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, ánh mắt lạnh lẽo quan sát từ xa. Đám trẻ vốn sống trong cảnh khốn khổ, nhưng giờ đây, nhờ có đoàn từ thiện, chúng tạm thời quên đi sự cơ cực đó.
"Đúng là bãi rác giờ yên bình hơn khi không còn Hải Hói và Nam Rô…" Cường nghĩ thầm, khóe môi nhếch lên chút khinh miệt. Công an đã phát lệnh bắt bọn chúng, nhưng hắn nghe nói hai tên đó đã cao chạy xa bay. Có điều chuyện đó cũng không còn quan trọng, cái hắn cần là loại bỏ ảnh hưởng của bọn chúng và những kẻ phía sau khỏi bãi rác, để có không gian hành động.
"Cường, mau nhìn xem!" Tiếng của một đứa trẻ vang lên, là âm thanh của cô bé Mây đã kéo Cường trở về thực tại.
Cường thoáng sững lại. Giữa đám người thiện nguyện, hắn nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo mưa màu xanh nhạt, đôi mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng trao quà cho lũ trẻ, có lẽ sự xinh đẹp đã thu hút Mây, cô bé vẫn luôn yêu thích gấu bông và búp bê.
“Là cô ấy…”
Cường khẽ nheo mắt, trái tim hắn khẽ run lên. Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng hắn không thể quên buổi chiều hôm đó, dưới cơn mưa tầm tã, cô gái ấy đã đưa cho hắn một túi bánh bao, khi hắn đang sắp c·hết đói, gục ngã trong ngõ hẻm hiu quạnh. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy có ai đó thật sự quan tâm đến mình, dù chỉ là một hành động nhỏ.
Tuệ Nghi không nhận ra Cường. Cô vẫn nhẹ nhàng trao từng gói quà cho lũ trẻ, nụ cười trên môi vẫn sáng ngời, không đổi. Cường đứng im lặng, nhìn cô từ xa, như thể hắn sợ chỉ cần bước lại gần, hình ảnh thánh thiện đó sẽ tan biến.
“Lập tức đoạn tuyệt những ý nghĩ đó, kẻ nô bộc của ta!”
Một giọng nói trầm trầm, như tiếng vọng từ cõi u minh đột nhiên len lỏi qua tâm trí của Cường, lạnh lẽo và ám ảnh. Từ sâu thẳm của bóng tối, Linh Hồn trong Hắc Tinh Luân cất tiếng, âm thanh của nó như những mũi kim độc đâm vào tâm trí, xuyên qua mọi suy nghĩ lẫn cảm xúc. Giọng nói của sự tồn tại cổ xưa, chất chứa vạn năm thù hận, nắm giữ sức mạnh tối thượng và bí ẩn.
“Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi không còn là phàm nhân tầm thường! Sự yếu đuối đó sẽ c·hôn v·ùi ngươi, hủy hoại tất cả những gì ta đã ban cho. Bóng tối đã chọn ngươi, và ngươi không có quyền lựa chọn khác!”
Cường siết chặt tay, đôi mắt vẫn không rời khỏi Tuệ Nghi. Những lời của Hắc Tinh Luân đâm sâu vào tâm trí hắn, khuấy động một nỗi lo sợ không tên. Nhưng trong hắn, lần đầu tiên, có một sức mạnh khác trỗi dậy, thứ sức mạnh đến từ chính ý chí của hắn. Hắn không muốn mãi mãi sống dưới sự ràng buộc này.
“Câm miệng!” Cường gằn giọng, cả người hắn rung lên trong cơn giận dữ. “Ta không phải là công cụ của ngươi!”
Linh Hồn trong Hắc Tinh Luân thoáng im lặng, nhưng một tiếng cười khẽ lạnh lẽo lại vang lên ngay sau đó, kéo dài như tiếng chuông tử thần vang vọng.
“Ngươi ư? Định phản kháng ư, kẻ phàm nhân vô dụng? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi bóng tối sao? Hãy nhớ lấy… chính ta đã đưa ngươi từ vực sâu lên, ban cho ngươi quyền năng. Cái mạng của ngươi không phải là của ngươi nữa, mà là của bóng tối!”
Cường cảm nhận được một luồng khí lạnh như lưỡi dao cắt qua da thịt hắn, lan tỏa từ chiếc nhẫn trên ngón tay, như những sợi xích vô hình muốn trói buộc linh hồn hắn lại. Nhưng lần này, hắn không nhượng bộ. Hắn biết, nếu hắn không giữ được quyền tự chủ nhất định thì cả cuộc đời hắn sẽ mãi mãi bị vùi lấp trong bóng tối.
“Ta tự quyết định số phận của mình!” Cường quát lớn trong lòng, ánh mắt sắc bén như đao. “Đừng quên ngươi cũng chỉ là một ký ức mục nát, một bóng ma của quá khứ tồn tại dựa vào ta. Ngươi không thể điều khiển ta!”
Linh Hồn ngừng lại, sự tức giận trong nó dâng lên mạnh mẽ như cơn bão:
“Ký ức mục nát ư? Ngươi sẽ sớm thấy, kẻ ngạo mạn. Sự yếu đuối của ngươi sẽ dẫn ngươi vào diệt vong, và ta sẽ không để ngươi rơi trở lại vào hoàn cảnh đó. Ngươi phải hiểu… ánh sáng chỉ là thứ ảo ảnh yếu ớt mà thôi. Chúng ta là một, và ngươi không thể trốn tránh định mệnh của mình.”
Cường siết chặt chiếc nhẫn, lòng bàn tay tê buốt khi móng tay cắm sâu vào da thịt, máu bắt đầu rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Nhưng cơn đau ấy giờ chỉ là thoáng qua, không còn ý nghĩa. Ánh mắt hắn dần trở nên băng lãnh, một sự quyết liệt không thể lay chuyển bừng lên từ sâu thẳm trong tâm trí. “Đừng thách thức ta,” hắn gằn giọng, giọng nói trầm đục như tiếng sấm xa. “Ngươi sẽ có thứ ngươi muốn... nhưng chỉ khi ta tự nguyện trao nó. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể ra lệnh cho ta như kẻ chủ nhân của ta.”
Linh Hồn lặng im, nhưng dường như có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó vẫn ở đó, ám ảnh như một cơn gió lạnh thổi qua. Cường nhìn Tuệ Nghi thêm giây lát rồi quay lưng, bước đi trong cơn mưa, nhưng trái tim hắn vẫn chập chờn hình ảnh của cô gái thánh thiện đó.
“Cô gái đó…” Giọng nói của Linh Hồn trở lại, lần này trầm hơn. “Cô ta có thể là điểm yếu của ngươi. Ngươi có chắc là muốn dính líu đến thứ ánh sáng đó không? Ngươi biết mà, ánh sáng và bóng tối không bao giờ hòa hợp.”
“Ta nhắc lại, đó là chuyện của ta! Còn ngươi… tốt hơn là hãy ngậm miệng lại!” Cường nghiến răng, giọng lạnh như băng.
Linh Hồn bị mắng, vô cùng tức giận, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được thứ năng lượng tà ác quen thuộc dâng lên trong người Cường, lập tức cười phá lên:
“Đúng! Đúng! Mặc dù ngươi rất hỗn xược nhưng đây chính là thứ ta cần!”
***
Ánh đèn vàng nhợt từ quán cà phê loang lổ, như những bóng ma lướt qua trong không gian tĩnh lặng. Ở một góc khuất, Thành ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo như loài báo săn mồi, nhìn chằm chằm ra phía trước. Đức Sẹo ngồi đối diện, dáng vẻ phấn khởi, như vừa tìm thấy một điều thú vị.
“Đại ca,” Đức Sẹo cất tiếng, giọng hơi lớn, “Hải Hói và Nam Rô đã bị truy nã thật rồi.”
Thành không thay đổi nét mặt, chỉ nhướng mày lên.
“Chúng dám chạy trốn, nhưng thật bất ngờ, chuyện này lại vô tình giúp thằng Cường. Có vẻ nó đang gặp may.” Đức Sẹo tiếp tục nói, giọng điệu pha chút mỉa mai.
Thành hất hàm, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi:
“Gặp may? Nghe như một trò đùa vớ vẩn. Bãi rác này đã tồn tại hàng chục năm mà không ai thèm để ý, giờ đúng lúc có chuyện mâu thuẫn với Cường thì cả bọn bị lên báo. Mày nghĩ sao?”
“Ý đại ca là… Nhưng…” Đức Sẹo khẽ chau mày, sự hoài nghi lóe lên trong ánh mắt. “Cường giỏi đánh nhau và có bản lĩnh, nhưng em nghĩ hắn chưa đủ khả năng để xử lý những chuyện phức tạp như vậy.”
Thành từ từ ngả người ra sau, ánh mắt như đang nghiền ngẫm từng từ mà Đức Sẹo vừa thốt ra:
“Đừng tranh cãi về những điều không có căn cứ. Mày nghĩ thằng Cường sẽ làm gì tiếp theo? Nó không thể dựa mãi vào lòng tốt của các đoàn từ thiện được đâu.”
“Nhưng đám trẻ và người vô gia cư ở bãi rác giờ được cả xã hội quan tâm.” Đức Sẹo gãi đầu, bối rối.
“Mấy trò đó chỉ là những cơn gió thoảng qua,” Thành nói, giọng điệu mang chút khinh bỉ. “Hải Thành này có bao nhiêu số phận bi thảm, nếu thành phố có thể lo thì đã làm từ lâu rồi. Các đoàn từ thiện sẽ sớm rời đi, và rồi mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Cuối cùng, thằng Cường sẽ lại phải quay về bãi phế liệu để kiếm sống, và rồi sẽ có kẻ khác thay thế bọn Hải Hói thao túng nơi đó.”
Đức Sẹo ngồi im, không biết phải phản biện thế nào. Mặc dù Cường có vẻ đang có cơ hội chiếm lĩnh bãi rác, nhưng thực tế khắc nghiệt vẫn đang rình rập.
“Đại ca, nhưng nếu Cường thật sự thành công trong việc gây dựng lại chỗ đó?” Đức Sẹo cẩn trọng hỏi, một nỗi lo lắng thoáng qua trong ánh mắt. “Hắn có thể lôi kéo thêm người, xây dựng băng nhóm…”
Thành cắt ngang:
“Thằng Cường cũng được đó, nhưng mày nghĩ rằng đám trẻ con và người vô gia cư ấy có thể tạo nên một băng nhóm mạnh mẽ? Bọn chúng chỉ là những bóng ma đói khổ, không có sức mạnh và tài nguyên. Một khi không còn sự chú ý của xã hội, chúng nó chỉ còn cách quay về cuộc sống cũ.”
“Nhưng Cường có thể đánh nhau, có thể thu hút sự chú ý từ những người khác, và nếu hắn làm được…”
“Cường giỏi đánh nhau,” Thành ngắt lời, giọng điệu châm biếm. “Nhưng nó còn quá trẻ, không đủ khôn ngoan để điều hành một tổ chức. Nó chỉ là một thằng nhóc vô danh trong mắt những người có thế lực. Khi bị đẩy vào góc, nó sẽ phải nhận ra rằng không ai cứu nổi nó ngoài chúng ta.”
Hơi thở của Đức Sẹo trở nên nặng nề. Hắn cảm nhận sự lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt thâm trầm của Thành. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng rơi của từng giọt cà phê phin hòa lẫn trong không khí mờ mịt của quán cà phê.