Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 69: Bệnh về mắt



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử

***

“Thanh Tùng đạo trưởng vẫn nên an tâm dưỡng bệnh đi. Về sau, tật xấu ăn nói tùy tiện này cũng phải sửa lại!”

Kế Duyên trầm mặc một lúc mới trả lời một câu chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.

Thanh Tùng Đạo Nhân cũng thức thời gật đầu, y đoán chừng có lẽ câu hỏi kia của mình cũng là “ăn nói tùy tiện” rồi.

“Ta nhớ kỹ, nhớ kỹ. Về sau ta nhất định chú ý, chuyện tốt mới nói, chuyện xấu không nói, chuyện nên nói mới nói, chuyện không nên nói thì im lặng…”

Ở bên cạnh, tiểu đạo sĩ Tề Văn giật giật khóe miệng. Cuối cùng thì cậu cũng không nói nên lời.

Kế Duyên khẽ thở dài. Lời này của Thanh Tùng Đạo Nhân có chút quen tai.

“Nước trà đến đây~~”

Gã hầu của dược đường vội vàng bước tới. Lần này Tề Văn nhận lấy chén nước, cẩn thận đút cho sư phụ uống.

Nghe tin người bệnh đã tỉnh lại, lão đại phu từ phòng ngoài cũng đi vào.

Lão đứng bên giường quan sát kỹ sắc mặt của Thanh Tùng Đạo Nhân, bắt mạch xong mới dám khẳng định tính mạng người này không còn đáng lo nữa.

“Chứng bệnh của người này thực là quái dị, vừa giống như là cấp hỏa công tâm nhưng lại khác biệt rất lớn. Bây giờ tính mạng đã giữ được, nhưng chỉ e là thân thể sẽ hư nhược nửa năm tới một năm. Trong lúc này thì luôn luôn phải uống thuốc…!”

“Có thể giữ mạng là tốt rồi, giữ mạng là tốt rồi… Cám, cám ơn đại phu, cám, cám ơn đại phu!”

Thanh Tùng Đạo Nhân đã hít thở dễ dàng hơn nhiều, liên tục nói cảm tạ đại phu. Lão đại phu cũng khẽ cười, tâm tình khoan khoái dễ chịu, rồi rời khỏi sảnh.

Kế Duyên dặn dò hai vị đạo sĩ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó cũng đi theo lão đại phu ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Kế Duyên lại tán dương và nói lời cám ơn đến đại phu. Sau đó hắn chủ động gửi một ít bạc vụn trả tiền xem bệnh, nhờ lão đại phu kê đơn bốc thuốc.

Một học trò của lão đại phu lấy bạc đi cân lại, một người đi bốc thuốc theo đơn. Lúc này Kế Duyên cùng vị đại phu có y thuật bất phàm này tán gẫu vài câu. Ngoại trừ nói về bệnh tình của Thanh Tùng Đạo Nhân thì Kế Duyên cũng đề cập đến việc hắn quan tâm nhất.



“Cái gì? Ngươi muốn chữa bệnh mắt sao? Ánh mắt ngươi có vấn đề gì?”

Vị này tên là Tần Tử Chu, năm nay chín mươi ba tuổi, nghe nói danh tiếng lan truyền mười làng tám thôn. Lúc lão nghe Kế Duyên nói mắt mình không tốt thì có chút kinh ngạc. Lúc trước, khi điểm huyệt cứu người thì hắn không làm sai một ly, hiện tại lại nói mắt hắn không tốt ư?

“Đúng vậy. Thị lực của tại hạ cực kỳ mơ hồ, lúc làm việc và nghỉ ngơi đều rất bất tiện!”

Vốn dĩ là Kế Duyên đặt hy vọng chữa lành hai mắt vào việc tu tiên, nhưng lão đại phu này được mọi người xưng tụng là thần y ở chốn nhân gian nên hắn mới nhờ đại phu xem cho mình.

“Lúc nãy ta còn không để ý. Đến đây nào, để ta nhìn hai mắt ngươi xem sao.”

Vì vậy Kế Duyên liền vội vàng đến gần quầy thuốc, bước tới bên cạnh lão giả. Hắn kìm nén cảm giác đau nhức, ráng mở hai mắt thật to, để cho lão đại phu thấy được ánh mắt xám trắng của hắn.

Lão giả duỗi ngón tay, lắc lư trước mắt Kế Duyên. Ánh mắt lão chăm chú nhìn sự biến hóa trong mắt hắn, nhưng lại chỉ thấy hai mắt giống như mặt nước trong giếng cổ.

“Hí…iiiii… Người trẻ tuổi à, ta làm nghề y hơn bảy mươi năm nhưng chưa bao giờ thấy qua người nào như ngươi. Có đúng là ngươi có thể thấy bóng dáng mơ hồ không?”

Kế Duyên nhăn mày, khép hờ hai mắt, khôi phục lại trạng thái nửa khép nửa mở. Hắn chưa trả lời câu hỏi của lão đại phu thì lão giả đã mau miệng nói.

“Ánh mắt này của ngươi đâu phải là không tốt, căn bản là mù rồi!”

Mặc dù Kế Duyên đã sớm đoán ra nhưng giây phút này hắn mới chân chính xác nhận mình đúng là bị mù thật.

‘Nếu như vậy thì thị lực mơ hồ của mình không đến từ hai mắt, hoặc là người thường nghĩ ánh mắt của mình bị mù, nhưng thực tế lại không phải như vậy.’

Lúc Kế Duyên đang suy tư, lão giả lại hứng thú nói.

“Lại đây, lại đây, chàng trai, nếu ngươi nói mình có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, có thể để cho lão hủ thử châm vài ngân châm được không? Ngươi yên tâm, hai mắt là chỗ yếu hại của mỗi người nên lão hủ sẽ châm cực kỳ cẩn thận!”

Kế Duyên cũng không do dự hay lo lắng gì cả.

“Được! Mời đại phu thi châm!”

Lão giả vuốt râu gật đầu, bước vào quầy lấy ra bộ ngân châm vừa mới được cất đi lúc nãy. Sau đó lão chỉ vào cái ghế bên cạnh quầy thuốc.

“Ngươi ngồi xuống đây, tựa đầu vào thành ghế, ngửa mặt lên, không được động đậy.”

Chờ Kế Duyên làm xong, lão giả mới cầm ngân châm đứng ở trước mặt hắn.

Thấy ngân châm sáng loáng ở trước mắt, lúc đầu hắn còn không có cảm giác gì, đột nhiên bây giờ lại thấy có chút áp lực.

“Ta sẽ châm thử vào một huyệt trước, ngươi nghiêng đầu qua một bên, nghiêng tai qua đây.”

Đợi Kế Duyên chỉnh xong tư thế, lão giả cầm lấy cây ngân châm, tập trung nhìn rồi đâm vào huyệt Mục Minh. Ngân châm vừa đụng tới bên ngoài da của Kế Duyên, lão đại phu đã cảm nhận được một cỗ lực cản quỷ dị.

Ngân châm đang ngay ngắn như vậy lại bắt đầu rung động kịch liệt, khiến cho một người có bản lĩnh cầm châm vững chắc tựa núi Thái Sơn như lão giả cũng không thể khống chế nổi nữa.

“Ô…ô…n…g…. Xì….”

Ngân châm lóe lên rồi biến mất. Nó xẹt qua ngón tay của lão giả, đuôi châm bắn lên trên xà ngang, để lại một vết cắt sâu khoảng một ngón tay.

“Hí..iiiii.. Ách …”

Ngón cái và ngón trỏ trên tay phải của Tần đại phu run lên nhè nhẹ, đã có máu tươi chảy ra.

“Tần đại phu, người không sao chứ?”

Kế Duyên nhận ra có gì đó không đúng, hắn lập tức đứng dậy.

“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại… Không nghĩ tới một châm cũng không châm được, chẳng lẽ đây chính là chân khí hộ thể của người luyện võ sao?”

Lão giả vừa nói vừa nhìn ngón tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.

Chỉ sợ là không phải!

Trên thực tế, vừa rồi Kế Duyên căn bản là không chống cự chút nào cả, linh khí bên trong cơ thể cũng được kiềm chế yên ổn. Chỉ là khi ngân châm sắp chạm vào vị trí huyệt đạo thì trong đầu hắn bỗng nhiên biến ảo thành hình ảnh sông núi, một quân cờ đen hư ảo trong nội tâm cũng hiện lên.

Chờ Kế Duyên kịp phản ứng thì ngân châm đã đả thương người rồi.

“Tần đại phu, chúng ta đừng thử nữa.”

“Ai ôi, cũng được, đáng tiếc!”

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của lão giả, Kế Duyên cũng rất khâm phục. Có lẽ chỉ có người luôn giữ thái độ nóng lòng muốn thử thách những chứng bệnh hỗn tạp, nan giải trong 70 năm qua như lão mới có thể có được y thuật như hôm nay.

Kế Duyên tán gẫu với lão giả vài câu, sau đó hắn cũng không nói chuyện thêm nữa. Hắn cầm lấy gói thuốc đã được học trò trong dược đường gói kỹ rồi quay lại sảnh.



Đêm đó cũng không thích hợp để người bệnh rời đi, vì vậy Tần đại phu giữ hai thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân ở lại dược đường một đêm. Kế Duyên cũng đi tìm một nhà trọ. Sau đó, hắn dành rất nhiều thời gian để rửa mặt thật kỹ một phen.

Ngày hôm sau, lúc hắn đi đến tiệm thuốc, một kẻ bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch như hắn, lúc này đây diện mạo sạch sẽ sáng bừng hẳn lên. Bây giờ hắn đã là một nam tử chính trực, ôn nhã, khí độ nổi bật, khiến cho mấy gã hầu trong đại dược đường, kể cả Tần đại phu mặt không đổi sắc, cũng đều kinh ngạc không thôi.

Hơn nữa, trong một lần nói chuyện, Kế Duyên biết được năm xưa Đồng đại phu của huyện Ninh An là học trò của Tần lão đại phu, còn được Tần lão đại phu khen ngợi là rất có thiên phú.

Khi Kế Duyên nói mình cũng là một nửa người của huyện Ninh An, lão giả có chút vui mừng, liên tục hỏi hắn rằng “Tiểu Đồng” có phải thường nhắc đến lão không.

Với tình hình của Kê Châu lúc này, hai địa phương cách nhau gần hai trăm dặm, đường gập ghềnh khó đi. Một ông lão chín mươi tuổi muốn đi gặp người học trò mà mình đắc ý cũng không dễ dàng.

Câu hỏi này khiến Kế Duyên rất lúng túng. Dù sao thì hắn và Đồng đại phu cũng chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng theo như Kế Duyên biết thì hình như Đồng đại phu căn bản là không đề cập tới sư phụ của mình.

Mà Kế Duyên cũng chỉ có thể trả lời khá gượng ép: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi…”

Hắn thầm nghĩ: ‘Đồng đại phu… Lúc trước ngươi cứu tiểu hồ ly, ừ, coi như ta báo đáp một phần a!’



Ngày hôm nay đã là mồng năm tháng năm, Kế Duyên không thể đợi ở chỗ này được. Có lẽ còn cần một khoảng thời gian nữa thì Thanh Tùng Đạo Nhân mới khỏi bệnh, lúc đó y mới có thể rời giường. Từ đây đến lúc ấy thì tốt nhất là để y nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở gần Tần đại phu là được.

Vì vậy, việc Kế Duyên có thể làm là cố gắng hết sức dàn xếp giúp hai thầy trò. Hắn cẩn thận chuyển Thanh Tùng Đạo Nhân đến nhà trọ. Hơn nữa, hắn bóp một miếng nhỏ trên thỏi vàng của mình thành mười cục vàng nhỏ như hạt đậu, rồi giao cho Tề Văn. Hắn còn đưa thêm một ít bạc vụn, nhờ vậy mà hai thầy trò không còn lo lắng đến tiền ăn và tiền thuốc men nữa.

Trước khi rời đi, Kế Duyên nghiêm túc dặn dò Tề Văn, nhắc cậu để ý Thanh Tùng Đạo Nhân. Tốt nhất là đời này đừng để sư phụ cậu làm thầy tướng số nữa. Nếu nhịn không được thì nói sư phụ lên cửa miếu ngồi giải xăm cũng được, giải thẻ nhân duyên cho người khác càng tốt.

Tuy Tề Văn đáp ứng vô cùng trịnh trọng và kiên định, bản thân Thanh Tùng Đạo Nhân cũng cam đoan, nhưng hiệu quả hay không thì trong lòng Kế Duyên cũng không nắm chắc.

Ngược lại, Kế Duyên cũng nghĩ xem năng lực của mình có thể giúp Thanh Tùng Đạo Nhân bổ túc tuổi thọ hay không, vì vậy hắn cũng đặc biệt hỏi kỹ về vị trí của Đỗ Vân Quan. Nếu từ đây đến lúc đó, gã đạo sĩ này không tìm đường chết thì hắn mới đi.

Đến lúc chia tay, hai bên đều rất ăn ý, không ai nhắc lại vấn đề thân phận kia nữa. Về việc coi bói thì Kế Duyên cũng học một ít, ý niệm trong đầu cũng muốn thử một chút. Nhưng lần đầu thì hắn không để tâm, lần thứ hai thì hắn thấy kỹ nghệ có cũng được mà không có cũng được này có chút nguy hiểm. Cho nên hắn tạm gác lại, biết đâu trong các phương pháp tu tiên cũng sẽ có một vài cách bấm đốt ngón tay thì sao.

Gửi các bạn: Chúc các bạn năm mới an lành, ấm áp, hạnh phúc. Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.