Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 54: Chỉ có mình Doãn huynh mà thôi



Dịch: Phong Thanh

Biên: Cún Con

***

“Ầm ầm…”

Lúc này chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn thì không thấy gì ngoài ánh thiểm điện xa xa và mây đen ngập trời. Chắc trời sắp mưa rồi!

“Trời đang nắng bỗng đổ mưa. Điềm may!”

Sau khi tới thế giới này, hai mắt ảnh hưởng đến thị lực nên hắn thích nhất trời mưa. Nói cho chính xác thì hắn thích lượng mưa vừa phải, không quá ít cũng không quá nhiều.

Tuy mọi người thấy Kế Duyên hành động bình thường nhưng hắn cũng không thể che giấu được thị lực kém cỏi của bản thân. Chỉ khi có trời mưa thì nội tâm Kế Duyên mới cảm thấy an lòng.

Hắn lấy cành liễu mà Doãn Thanh hái hôm qua, đánh răng rửa mặt qua loa rồi cầm ô đi lên phố.

Ở trên đường, Kế Duyên không ngửi thấy hương hoa táo thường ngày nữa. Có lẽ hàng xóm ở phường Thiên Ngưu sau khi ngủ dậy sẽ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không biết chính xác là gì. Ai đó nhạy cảm hẳn sẽ giật mình nghĩ đến hương thơm ngày hôm qua đã không còn.

Nhưng ít ra Kế Duyên không thấy ai dò hỏi sự kỳ lạ này.

Hắn vừa ra khỏi phường Thiên Ngưu, mưa lớn liền ập xuống.

“Ào ào ào…”

Trùng hợp thay, trước khi hạt mưa rơi xuống vài giây thì Kế Duyên đã đưa ô che đầu. Hắn lắng nghe tiếng mưa rả rích, tiếng mọi người chạy vội vì không kịp chuẩn bị ô, tiếng chó trên phố, hắn bèn cười khẩy.

Giây phút này, tất cả âm thanh ở huyện Ninh An này như “sống” lại trong lòng Kế Duyên!

Mấy tháng qua ở Cư An Tiểu Các, ngày mưa cũng không nhiều. Bây giờ khi hắn sắp rời khỏi cũng đã gần đến tiết mang chủng*, vào mùa mưa phùn.

Nếu lúc này có ai đó tỉ mỉ quan sát Kế Duyên thì có thể phát hiện. Dù chiếc ô che mưa không thể che hết phần thân dưới nhưng áo hắn không ướt, giày không dính nước.

“Kế tiên sinh!!! Ngài muốn ăn mì không? Hôm nay có lòng trâu, rất hiếm ạ!”

Kế Duyên đi ngang qua tiệm mì Tôn Ký thì nghe tiếng Tôn lão bản hô to. Hắn quay đầu nhìn thấy không ít người đang trú mưa.

“Bây giờ không được rồi, ta có việc phải đi miếu Thành Hoàng!”

“Vâng! Ngài đi thong thả! Có cần ta lưu một phần lòng trâu cho ngài không ạ?”

“Không cần đâu!”

Kế Duyên khách khí từ chối xong liền đi về phía miếu Thành Hoàng.

Vì trời mưa nên người đi trên đường cũng giảm hẳn, xung quanh miếu Thành Hoàng cũng vậy. Kế Duyên cứ như một bách tính đi cầu phúc, mua nén hương từ thương nhân ở sảnh trước, rồi hắn đi đến chủ điện đốt ba nén cho Thành Hoàng.

Kế Duyên cắm hương, vái nhẹ Thành Hoàng. Sau đó, hắn liền đi về phía trà lâu ở bên ngoài miếu.

Qua khỏi cửa lớn, bên trong trà lâu vẫn là cảnh tượng rộn ràng tấp nập như thế, cũng không ít người giàu có rảnh rỗi vào đây uống trà tránh mưa, hoặc lên lầu hai nghe kể chuyện, xem náo nhiệt.

“A, Kế tiên sinh!! Mời ngài vào, hôm nay ngài có gói bánh ngọt mang về không ạ?”

Tiểu nhị thấy khách quen nên cũng rất nhiệt tình thăm hỏi.

“Không cần, lầu ba còn bàn không? Ta cần tiếp đón bằng hữu, ngươi chuẩn bị ít điểm tâm đi.”

“Vâng! Vâng! Mời ngài đi theo tôi, lầu ba vẫn còn nhiều bàn lắm!”

Kế Duyên ngồi xuống một cái bàn ở bên cạnh cửa sổ, bánh ngọt và một bình trà Kim Xuân vừa hái trên núi Ngưu Khuê đã được đưa lên rất nhanh, bánh ngọt đã được chế biến sẵn nên cũng không tốn quá nhiều thời gian chờ đợi.

Sau đó ít phút, một lão già mặc áo đen đi lên lầu, từ xa đã chắp tay thi lễ với Kế Duyên, hắn cũng vội vàng đứng lên đáp lễ.

“Kế tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ?”

Kể từ khi đến huyện Ninh An, Kế Duyên đã gặp qua Thành Hoàng hai lần, lần thứ ba này hiển nhiên không còn câu nệ điều gì.

“Chào Tống đại nhân! Nhờ phúc ngài, Kế mỗ sống rất thoải mái.”

Hai người ngồi xuống, Kế Duyên bắt đầu vào chuyện chính.

“Lần này Kế mỗ đến từ biệt ngài, ta có chuyện phải làm, cũng chuẩn bị đi sang phủ châu khác. Có điều ta còn muốn nhờ Tống đại nhân một việc.”

Lão Thành Hoàng cầm một miếng bánh gạo ngọt đưa lên mũi ngửi, chỉ cắn một góc nhỏ nhấm nháp vị, từ miếng bánh xuất hiện một luồng sương trắng bay vào trong miệng. Sau đó, Lão Thành Hoàng đặt lại miếng bánh vẫn còn hoàn hảo xuống đĩa.

“Kế tiên sinh cứ nói thẳng, nếu có thể giúp đỡ Tống mỗ quyết không chối từ.”

“Ừ! Tống đại nhân đã phái âm sai mang thẻ tre đến mấy lần, giúp ta không ít việc. Ngài cũng biết, hai mắt ta bất tiện nên muốn xin đại nhân một tấm bản đồ, trong đó có khắc tổng thể Đại Trinh và lân cận.”

Ý tứ của Kế Duyên là muốn một tấm bản đồ được chạm khắc.

“Chuyện này không khó, tối nay Võ Phán sẽ đích thân đốc thúc chuyện này, không biết Kế tiên sinh có thể đọc được đường vân dày mỏng, to nhỏ ra sao?”

“Ta chỉ cần trật tự rõ ràng, chữ nhỏ xíu cũng có thể phân biệt được!”

Thành Hoàng thưởng thức xong miếng bánh ngọt thứ hai thì nhìn chăm chú Kế Duyên.

“Được, Kế tiên sinh sẽ hài lòng!”

Người thông minh nói chuyện với nhau sẽ cực kỳ thoải mái. Sau khi bàn xong chính sự, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, thưởng thức hết đồ ăn trên bàn rồi mới đường ai nấy đi.

Tiểu nhị đợi hai người rời khỏi mới lên lầu dọn dẹp bàn thức ăn. Gã thong thả tiến đến bàn xem xét, nhìn thấy mấy đĩa bánh ngọt đều còn hơn nửa vẫn để trên bàn.

“Chuyện này…”

Nhân viên phục vụ nhìn tới nhìn lui một hồi, thấy không có ai thì cười hì hì, cầm một miếng bánh bỏ vào miệng.

“Phi phi … Bột thì khô, cứng như đá vậy. Bánh này sư phụ nào làm vậy?”

Gã lại thử thêm mấy miếng.

“Phi phi phi … Con bà nó sao lại dở như vậy!”



Chuyện của cây táo ở Cư An Tiểu Các đã khiến cả nhà Doãn Triệu Tiên kinh ngạc, trái sai trĩu cành chỉ trong một đêm.

Dù chính tai hai cha con Doãn gia hôm qua nghe được Kế Duyên thở dài, năm nay không được ăn táo, ngày hôm sau cây táo liền chỉ toàn là trái. Sự huyền diệu bên trong đủ để người thường sợ hãi thán phục cả đời.

Trái táo chắc thịt, to tròn, vỏ táo bóng nhoáng, màu sắc mê người, cắn thử một miếng càng kích thích vị giác hơn, nuốt xuống bụng miệng vẫn còn lưu hương.

Tuy Kế Duyên chia một phần táo cho Doãn gia nhưng hắn lại không có chia cho hàng xóm khác trong phường kẻo ai nấy cũng kinh hãi vì chuyện lạ này.

Hắn tưởng rằng chỉ mất một đêm là nhận được bản chạm khắc từ Thành Hoàng, không ngờ lại phải đợi khoảng ba ngày.

Đến khi nhận được, Kế Duyên mới phát hiện ra ba khối gỗ đen cỡ ba gang tay, dài hai bàn tay, do sợi tơ mỏng kết thành một khối, hai đầu có nút cài nhỏ, khi gấp lại giống như một cái chặn giấy hơi nặng, lúc tách ra lại tạo thành một bản đồ điêu khắc.

Bức địa đồ này khắc họa núi sông cẩn thận tỉ mỉ, đường vân cỡ một ly nhưng không loạn một tấc, có không ít chỗ ghi chú địa danh, tổng thể còn tốt hơn so với mong đợi của Kế Duyên!

Đến đêm ngày thứ ba, Kế Duyên trái lo phải nghĩ, cảm thấy cần gửi cho Doãn gia để lại chút liên lạc, chính hắn cũng không biết mình sẽ ra ngoài bao lâu.

Đây là lần thứ hai hắn cầm bút sau mấy tháng đến thế giới này.

“Vậy lần này Kế mỗ ta phải múa bút thành văn ư!”

Lúc viết chữ, toàn thân hắn vận linh khí trút xuống thần ý, xung quanh linh khí dường như đang chậm rãi hội tụ lại. Hắn viết đầy cả một trang giấy, lá thư cũng là thiệp, số lượng từ không nhiều nhưng lại mất hết cả đêm để hoàn thành.

Sáng sớm hôm sau, tại Doãn gia, Doãn Thanh sớm muốn mở cổng đi ra ngoài thì phát hiện một phong thư trên khe cửa rơi xuống.

Bên trên viết: “Mời Doãn phu tử mở, Kế Duyên có lời nhắn.”

“Phụ thân! Kế tiên sinh gửi phong thư trên cửa!”

“Tới ngay!”

Tiếng Doãn Triệu Tiên từ trong nhà vọng lại, gã đến cửa chỉnh lại trang phục rồi cau mày nhận thư từ trên tay Doãn Thanh.

“Kế tiên sinh để lại thư như vầy hẳn người đã đi không từ biệt?”

Doãn Triệu Tiên nhìn nét chữ trên phong thư, ‘Chữ tốt’, gã vừa kinh ngạc vừa tán thưởng trong lòng.

Doãn phu tử cẩn thận mở thư, lấy chồng giấy Tuyên Thành ra, nội dung trên thư đập vào mắt, giống như nhìn thấy lần đầu Kế Duyên xưng hô đặc biệt với y.

”Tặng Doãn Triệu Tiên

Gặp hiền nhân tiết trời Cốc Vũ

Bái biệt khi Mang Chủng chưa sang

An Cư Tiểu Các mênh mang

Duy quân làm bạn thênh thang cõi trần

Nhớ thuở trước hai thân sơ ngộ

Quán ven đường một chỗ cùng nhau

Luận đàm thế sự nông sâu

Cười chê quân ở nơi cao lánh trần

Nào ai biết một thân rèn luyện

Sách thánh hiền hiển hiện chi tâm

Biết sai biết sửa xứng tầm

Thiện tâm, thiện học tu thân rạng ngời

Người quân tử đời đời hướng đạo

Cùng dân vui cơm áo qua ngày

Chẳng phiền, chẳng nhiễu đó đây

Ninh An huyện phủ nơi này còn ai?

Chỉ hiềm nỗi trăng soi tròn khuyết

Tiệc dầu vui cũng hết tuỳ thời

Rời đi chẳng nói một lời

Mong quân đừng trách giận nơi kẻ hèn

Mong quân hãy sách đèn chuyên chú

Dạy, giũa, rèn, cổ vũ, dưỡng nhân

Quân vì xã tắc gắng công

Giữ sao cho vẹn tấm lòng ban sơ

Bao thi thư vẫn chờ viết lách

Nghiệp giáo dân trăm sách vạn nhà

Đại Nho hai chữ vang xa

Bơi sông, đạp núi bao la vẫy vùng

Ngàn sóng lớn cũng dừng một bước

Bụng thiên thư tạo phước trăm nơi

Phúc dày nghiệp lớn muôn đời

Tâm mang chính khí muôn người ngợi ca” (***)

Doãn Triệu Tiên đọc đến dòng cuối cùng, chỉ thấy nổi da gà, rụng rời tay chân, chân cũng không đứng vững.

Gã bèn hít thật sâu một hơi, mặt hướng về phía trời cao, chắp tay ưỡn ngực, ở trong lòng ấp ủ vô hạn chí khí.



Trên quan đạo, hơn mười dặm bên ngoài huyện thành Ninh An, Kế Duyên ngơ ngác giơ tay phải lên nhìn, bóng dáng của một quân cờ chợt lóe lên rồi biến mất.

* tiết Mang chủng (vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng 6). Tại Việt Nam gọi là tiết gieo mạ.

** Cốc Vũ: Một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư. Tại Việt Nam gọi là tiết mưa rào

***: Thơ được Cua Đá tỷ viết lại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.