Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 46: Quân cờ thứ hai



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Mèo Bụng Phệ

***

Ở huyện Ninh An, ngoại trừ trấn Thủy Tiên thì những thôn xóm ở chân núi là gần núi Ngưu Khuê nhất.

Lần này Kế Duyên dẫn Doãn Thanh và hồ ly đi trên một con đường nhỏ, từ sơn thôn tiến về phía núi Ngưu Khuê.

Trước tiên Doãn Thanh đi cùng Kế Duyên kiếm tạm một quán nhỏ, ăn uống đơn giản cho qua bữa trưa, rồi về nhà thay bộ đồng phục đi học ra. Sau đó cậu bé liền hứng khởi chạy theo Kế Duyên ra khỏi thành.

Lúc còn ở trong thành, xích hồ vẫn được Kế Duyên giấu ở trước ngực áo. Sau khi ra ngoài thì mới thả nó xuống đất.

Từ huyện Ninh An đến chân núi gần núi Ngưu Khuê nhất, tính ra khoảng hơn mười dặm theo đường chim bay. Với tốc độ bây giờ của Kế Duyên, mặc dù không dùng toàn lực thì hắn cũng có thể đi đến nơi chỉ trong vòng chưa đến một khắc thời gian. Nhưng lúc này, bên cạnh hắn còn có hồ ly và Doãn Thanh nên hắn cũng thong thả, vừa đi vừa ngắm cảnh.

Ở thời đại này, một tiểu hài tử thuộc dòng dõi thư hương như Doãn Thanh thì quả thật không có nhiều cơ hội được ra khỏi nhà. Mặc dù sơn thôn này cũng thuộc huyện Ninh An nhưng đối với Doãn Thanh, phong cảnh ở đây hết sức cuốn hút.

Khi một đứa trẻ chơi đùa thì sức lực tựa như động không đáy, mỗi lần thấy mệt thì chỉ cần nghỉ ngơi một chút là lại lập tức hoạt bát nhanh nhẹn như thường. Huống chi thể chất Doãn Thanh vốn có chút đặc thù.

Lúc thì Doãn Thanh ngạc nhiên thích thú nghịch guồng nước, khi thì cậu nhảy vào trong ruộng bắt ếch, vồ cào cào mang tới làm thân với con hồ ly nhỏ. Lúc khác Doãn Thanh chỉ chực nhảy xuống tắm sông với đám trẻ ở trong thôn, thỉnh thoảng cậu sẽ hét lên khi thấy đồng ruộng và rừng cây nữa.

Kế Duyên còn tinh ý mang theo cả bánh kẹo, đồ tráng miệng, chuẩn bị bánh ngọt bánh xốp. Khiến Tiểu Doãn Thanh vốn được dạy dỗ nghiêm khắc, được hưởng thụ một chuyến dạo chơi ngoại thành vô âu vô lo.

Một lớn một nhỏ có đồ ăn có thức uống, lại còn dẫn theo một con chó, à, một con hồ ly nữa!

Cả ba vừa đi bộ vừa dạo chơi. Khoảng nửa canh giờ sau, hai người một hồ ly đã đến chân núi Ngưu Khuê. Kế Duyên đi dọc theo con đường mòn của đám thợ săn được nửa canh giờ thì leo lên một gò núi nhỏ tương đối thấp.

Leo lên trên núi, Kế Duyên không cho Doãn Thanh chạy lung tung nữa. Nhỡ may cậu bị côn trùng hoặc rắn độc cắn thì hắn cũng không biết nói sao với Doãn Triệu Tiên.

Gió trên này mang tới cảm giác lạnh hơn dưới núi nhiều. Tuy gò núi không cao nhưng cây cối cao chót vót, còn có những tảng đá lởm chởm dựng san sát nhau.

Kế Duyên thấy xích hồ hưng phấn bồn chồn, hắn liền chỉ tay về phía rừng sâu nói:

“Ngươi đi đi. Mong rằng ngươi không chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời Kế Duyên ta. Có duyên ắt gặp lại!”

“Còn có ta nữa, có ta nữa! Tiểu hồ ly, ngươi cũng đừng quên ta! Ngàn vạn lần đừng quên ta nghe chưa!”

Doãn Thanh nghẹn ngào, nói xong mấy câu này thì khóc nức nở.

“Ừ đúng rồi, còn có Tiểu Doãn Thanh nữa”

Kế Duyên nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần (*). Bộ dạng Doãn Thanh bây giờ khiến hắn nhớ tới ba con rùa đen, hai con thỏ và một con chim anh vũ mà hắn nuôi lúc nhỏ đã chết ở kiếp trước.

Xích hồ kêu “Ô ô” hai tiếng. Từ bên người Kế Duyên, nó nhảy vài cái lên một tảng đá. Nhưng sau đó, nó xoay người nhìn về một lớn một nhỏ ở phía trước, ánh mắt lưu luyến không dời.

Kế Duyên và Doãn Thanh cứ đứng ở đó nhìn hồ ly một hồi, nhưng nó cũng chưa cất bước rời đi.

"Kế tiên sinh, tiểu hồ ly không muốn đi kìa!!"

“Có lẽ nó muốn nhìn thấy chúng ta đi trước!”

Nói xong, Kế Duyên cũng không giải thích thêm gì nữa. Hắn nắm tay Doãn Thanh xoay người đi xuống núi.

Chẳng qua là hai người mới đi được vài chục bước, Kế Duyên nhìn lại, quả nhiên con hồ ly kia vẫn còn ngồi trên tảng đá nhìn bọn hắn.

“Nếu như gặp nhau là duyên, vậy Kế mỗ tặng ngươi một món quà…”

Hắn nhìn thoáng qua những đám mây trên trời, rồi nói với hồ ly kia.

“Ngươi đã bước lên con đường tu hành thì không còn là một dã thú ngây ngô nữa. Cái gì cũng có thể thiếu nhưng không thể thiếu tên gọi. Nếu không chê, về sau ngươi lấy tên là Hồ Vân đi!”

Nghe Kế Duyên nói xong, ánh mắt xích hồ sáng lên. Trong lúc nhất thời nó cũng chẳng quan tâm tới lời Kế Duyên đã căn dặn trước đó, ngay trước mặt Doãn Thanh, nó ôm móng không ngừng bái lạy.

“A!!! Kế tiên sinh, tiểu hồ ly quỳ lạy ngài thật kìa!!! A a a a!!!”

Vốn dĩ Doãn Thanh đang ngơ ngác với lời nói kỳ quái vừa rồi của Kế Duyên, khi cậu nhìn thấy xích hồ bái lạy thì quýnh lên la to.

“Ha ha, về nhà thôi!”

Kế Duyên vỗ vỗ lưng tiểu Doãn Thanh, rồi dẫn cậu xuống núi.

Dù ngoài mặt Kế Duyên chỉ mỉm cười nhưng trong lòng hắn quả thực rất cao hứng. Tuy hắn còn có chút mù mờ như lọt vào sương mù, nhưng vừa rồi trong tay áo của hắn lại có cảm giác bị điện giật. Trên đầu ngón tay, bóng một quân cờ lóe lên rồi biến mất.



Dọc đường đã chơi mệt, nên khi quay về thằng nhóc Doãn Thanh được Kế Duyên cõng trên lưng, chễm chệ nằm ngủ.

Việc này khiến tốc độ trở về nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Kế Duyên vận linh khí thi triển thân pháp, không bao lâu thì đã về tới huyện Ninh An.

Lúc hắn đưa Doãn Thanh trở về nhà thì còn chưa tới giờ cơm của Doãn gia. Quả thật là hắn đi về trong chưa đến nửa ngày.

Chẳng qua là sau khi Kế Duyên về đến nhà thì ngay lập tức hắn lại đi ra ngoài. Hơn nữa, lần này hắn đổi cái áo màu xanh mà hắn thường mặc sang một bộ y phục vải thô rồi buộc chặt cánh tay áo. Hắn cũng dùng dây đai buộc mái tóc xõa của mình ra sau lưng.

Sau khi Kế Duyên chuẩn bị xong, hắn vận khinh công nhảy lên cành táo, nhún một cái đã bay khỏi Cư An Tiểu Các. Hắn nhảy liên tục qua nhiều nóc nhà, chỉ một thời gian ngắn liền đi ra khỏi thành.

Kế Duyên chỉ biết hai môn Chướng Nhãn Pháp đơn giản. Một là Tiêu Hình Quy Khứ, còn lại là Nhất Diệp Chướng Mục. Định nghĩa của hai thuật pháp này khá mơ hồ, không rõ ràng nhưng trong vài tính huống nhất định sẽ có ích.

(Tiêu Hình Quy Khứ: Trở nên vô hình

Nhất Diệp Chướng Mục: Một lá che mắt)

Chướng Nhãn Pháp là thuật che mắt, vốn chỉ che đậy hoặc đánh lừa ánh mắt người khác sao cho họ không nhìn thấy thủ pháp chân chính. Thật ra thì không thể quá mức ỷ lại vào mánh khóe này. Ít nhất Kế Duyên cũng không cho rằng hắn “tiêu hình” thì có thể trở nên vô hình, kể cả trước mắt người bình thường. Nhưng “Nhất diệp chướng mục” thì có thể dùng một chút.

“Nhất diệp” thực ra là một khái niệm để chỉ những vật nhỏ như ngón tay. Thủ pháp “Nhất diệp chướng mục” chính là khi dùng vật nhỏ che mắt thì người khác sẽ không thấy được toàn bộ diện mạo hoặc chân tướng.

Kế Duyên dùng mấy sợi tóc trước trán để thực hiện thủ pháp này khiến cho người khác không nhìn rõ diện mạo của hắn. Bởi vì mấy sợi tóc này được xem như là một “Nhất diệp” chân chính, cho nên tuy chỉ là một thuật pháp nhỏ nhưng lại có thể dùng được.

Lúc này Kế Duyên vội vã rời khỏi thành bởi vì hồi nãy hắn nhìn thấy một xe ngựa chạy trên đường lớn. Bên cạnh xe là hai tên đang cưỡi ngựa, hắn thấy bọn họ ở huyện nha trưa nay. Kế Duyên vẫn chưa quên thanh âm nói chuyện của gã. Cho nên không cần nói thì hắn cũng biết người ngồi trong xe là ai.

Đương nhiên là Kế Duyên cũng không nhỏ nhen đến mức người khác nói chuyện sau lưng hắn thì hắn sẽ trả thù, hơn nữa bọn họ cũng không nói xấu gì cả. Chủ yếu là trưa nay, lúc hắn nghe được Huyện thừa và gã mập mạp kia nói chuyện thì hắn có vô thức nhìn bọn họ một chút và thấy trên cổ áo của gã kia có một vòng linh quang như ẩn như hiện.

Linh quang chắc chắn không phải xuất phát từ tên mập mạp kia mà có thể là do trên người gã mang một vật bất phàm nào đó.

Bây giờ, đối với tu chân, Kế Duyên như kẻ sắp chết đói thèm cơm. Chẳng qua là lý trí không cho phép hắn đi khắp nơi cầu tiên vấn đạo mà thôi. Do vậy, hắn không thể bỏ qua cơ hội này được, dù gì cũng phải xác nhận một chút xem đó là cái gì, bắt nguồn từ đâu.

Chỉ là trưa nay, hắn nghe thấy rõ ràng chủ tớ ba người này nói là ngày thứ hai mới rời đi, thế mà bây giờ bọn họ đã lên xe ngựa rồi.

Từng trận gió không ngừng đập vào mặt hắn. Trong thành, hắn còn kiềm chế một chút, nhưng sau khi ra khỏi thành, toàn bộ thân pháp Kế Duyên được triển khai, toàn lực đuổi theo phương hướng của mấy người này. Khoảng hai khắc sau, trong tầm mắt hắn đã xuất hiện chiếc xe ngựa đang chạy băng băng phía trước, một chút nữa thôi sẽ đi khỏi đất của huyện Ninh An.

Lúc này đây, sắc trời dần dần tối, Kế Duyên yên lặng bám theo phía sau. Hắn có chút phiền não không biết thực hiện mục đích của mình như thế nào.

‘Có nên trực tiếp đuổi theo rồi nói chuyện như bạn bè bằng hữu không? Hay là khống chế bọn họ rồi tra hỏi đồ vật kia? Có nên làm ác một phen không đây?’

Kế Duyên nhe răng trợn mắt, thử diễn vai kẻ hung ác. Hắn tự thấy bản thân vẫn có một chút tài diễn xuất.

Nhưng không giống như suy nghĩ của Kế Duyên, sự việc lại xuất hiện biến số. Từ vạt rừng bên trái đường lớn, chợt có mấy bóng người mặc áo vải thô tối màu nhảy ra, huy động vũ khí tấn công về phía xe ngựa.

“Không tốt! Có cướp!”

Hai gã hộ vệ vỗ lưng ngựa rồi nhảy vọt lên, cùng giao thủ với đám người tập kích.

Đối mặt với đám người tấn công, tên hán tử mặc y phục màu vàng vừa nhảy ra khỏi lưng ngựa, vừa đạp một chân lên thân ngựa, mượn lực phóng tới. Gã xiết chặt nắm đấm rồi hung hăng đánh tới một tên cướp.

"Chết cho ta!!"

"Đang ~~”

Một quyền có sức mạnh cực lớn lại bị sống đao của đối phương ngăn cản. Đồng thời trong nháy mắt, ngay khi ngăn cản được một quyền của đối phương, tên cướp nhanh chóng thu đao, rồi bổ xéo mũi đao xuống tên hộ vệ. Đao ảnh giống như chia làm ba đường đánh tới.

“Xoẹt..xoẹt..phốc…”

Chỉ ba đao đã xé toang thế quyền của tên hộ vệ, trong đó một đao xoẹt qua đầu vai khiến cho y tóe máu.

“Nhạn Linh Tam Hồi!! Ngươi là Hạng Phong, một trong Yến Địa Thập Tam Đạo!!”

Tên hộ vệ áo vàng vừa nhảy lùi sang một bên tránh công kích của hai tên cướp khác, vừa hoảng sợ hét lớn.

Y nhìn liếc qua thì thấy đồng bạn của mình lấy một chọi bốn, cũng đang tràn ngập nguy cơ, trên người còn bị thương vài chỗ.

Có âm thanh trầm đục nghe tựa như thân thể bị đánh trúng vang lên, tên hộ vệ còn lại ăn ngay một cước mạnh như trời giáng. Thân thể gã như giẻ rách bị đá bay, đập mạnh vào chiếc xe ngựa.

“Dừng xe cho ta!!”

Một tên cướp rống lên.

"Họ họ..."

Phu xe vội vàng kéo dây cương, run rẩy ngồi xuống không dám nhúc nhích. Người trong xe cũng sợ tới mức không dám lên tiếng.

Hạng Phong cũng không buồn nhìn hai tên hộ vệ kia. Gã vừa cầm đao vừa cười vừa nhìn về xe ngựa.

“Ngụy Vô Úy, nghe đồn Ngụy gia có một khối Lam Ngọc có thể xua tà đuổi quỷ. Chắc là ngươi đang mang trên người nhỉ?”

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.