Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 152: Một chút chuyện bình thường



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún

Bên trong căn phòng, Vương Lập cuộn mình trong chăn lúc này đang có một giấc mộng vừa thần kỳ, lại vừa hoang đường.

Ở trong mơ, có khi gã là người đứng xem, có khi là người tham dự, một giấc chiêm bao kéo dài hơn mười năm, nhìn thấy một câu chuyện xưa không giống với bình thường.

Trong mộng có quỷ, có thần, có yêu, cũng có tiên, có phong cảnh nhân gian, cũng có Âm Ti đáng sợ, có khi cảm thấy đây là một giấc mơ đẹp, cũng có lúc thấy nó giống như ác mộng.

Trên ý nghĩa thông thường, phàm nhân tiếp xúc với vật dẫn của "dĩ vật truyền thần" cũng sẽ không có tác dụng gì. Một phần vì bản thân tinh thần của bọn họ yếu kém, mà quan trọng hơn là tinh thần tương đối phân tán, cũng không có linh khí hoặc pháp lực khiêu động gì cả.

Nhưng với kẻ thi thuật như Kế Duyên, chỉ cần hắn thoáng nhấc tay nhấc chân, tự nhiên có thể làm cho Vương Lập chạm vào tờ giấy là có thể thấy được sự việc. Chỉ là tinh thần của con người thường không đủ để tiếp nhận quá nhiều tin tức trong một lúc, vì vậy để bảo đảm an toàn phải dùng cách cho họ tiến vào giấc ngủ, truyền tải bằng giấc mơ.

Điểm này đã được ghi lại trong Thông Minh Sách từ lâu, cũng không phải là Kế Duyên đặc biệt dùng dị thuật về mộng cảnh gì, hắn vẫn chưa học được thuật pháp nhập mộng đâu. Dĩ nhiên, Kế Duyên khống chế mức độ bên trong rất tốt, không đến mức làm cho Vương Lập cảm thấy khó chịu.

Quá trình này sẽ không sinh ra những ảnh hưởng xấu lên bản thân Vương Lập, bởi vì phương thức này không phải mạnh mẽ cưỡng ép, mà rất nhẹ nhàng. Vì vậy, vấn đề duy nhất nằm ở trí nhớ của Vương Lập. Nếu gã có trí nhớ kém cỏi thì lúc tỉnh mộng có khi chưa kịp viết ra đã quên đi một vài điểm quan trọng rồi.

Dĩ vật truyền thần của Kế Duyên cũng là mới học, còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, lại dùng tờ giấy bình thường làm vật dẫn, cho nên chỉ cần phát động một lần cũng sẽ tiêu tan hết phần thần tủy(*).

Thần tủy (*) là phần mấu chốt của việc truyền thần

Nhưng cái này cũng chính là duyên pháp, thuộc về duyên pháp của người kể chuyện này. Nếu gã quên hết thì vẫn còn Kế Duyên nhớ rõ chuyện xưa của bạch lộc, tự nhiên sẽ không bị lãng quên, nhưng hắn cũng sẽ không tìm Vương Lập nữa.

Đứng ở ngoài sân một hồi, Kế Duyên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Vương Lập trong phòng. Trong ngõ nhỏ cũng có mấy cậu bé hào hứng chạy đến gõ cửa sân nhỏ của gia đình này.

"Cộc cộc cộc..."

"Tiểu Đông, chúng ta muốn đi nhặt pháo, ngươi có đi không?"

Ba cậu nhóc đứng bên ngoài la lớn.

"Đi đi đi, ta tới đây, ta tới đây, chờ một chút, ta ra liền!"

Trong sân cũng có một giọng nói hưng phấn truyền ra, cậu bé miệng ngậm bánh bao, vội vàng lao ra ngoài.

"Mang theo khăn quàng kẻo lạnh!"

Mẹ cậu ở đằng sau cũng đuổi theo, quấn khăn bông quanh cổ cho con trai mình, rồi mới để cậu đi chơi.

Tổng cộng có bốn đứa bé tập hợp ở ngoài sân, cười "hi hi ha ha", rồi nhanh chóng bước ra khỏi hẻm nhỏ, chạy về phía đầu đường.

Pháo là đồ chơi hiếm có, chỉ những gia đình giàu có mới có thể đốt pháo vào dịp lễ Tết mà thôi. Chẳng qua, không phải dây pháo nào cũng có cơ hội nổ vang, mà sẽ có một ít tép pháo bị bắn ra ngoài.

Những phần pháo lọt lưới này chính là kho báu của mấy đứa nhỏ. Vào mấy ngày Tết năm nay, rất nhiều đứa con nít đi khắp nơi tìm những tép pháo lạc, kiếm những dây pháo chưa nổ.

Kế Duyên dõi mắt nhìn theo bọn nhỏ đang nói cười càng đi càng xa. Bầu không khí này cũng khiến hắn vui lây, mang theo nét mặt tươi cười, rồi cất bước rời đi. Hắn còn nhớ rõ lúc mình còn bé cũng làm những chuyện tương tự như vậy.

Lúc hắn trở về Vĩnh Ninh Nhai, Chướng Nhãn Pháp cũng tự nhiên biến mất. Ở trên đường, Kế Duyên giống như một thường dân đang chậm rãi dạo bước về phía trước.

Mặc dù hắn muốn đến thư các của Sở phủ, nhưng đây cũng không phải việc gấp. Bây giờ tuy hắn vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ, nhưng mười ngày nửa tháng không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.

Thanh Đằng kiếm vẫn lơ lửng ở sau lưng. Sau khi thanh khí lướt nhanh vào tối hôm qua, Thanh Đằng kiếm vẫn rất yên tĩnh. Bản thân nó là tiên kiếm có linh vận vô cùng, ý xuân cũng cực kỳ có ý nghĩ với nó, vì vậy đêm qua Kế Duyên mới để cho Tiên kiếm bay lên không.

"Ô...ô...n...g..."

Giờ khắc này, Tiên kiếm sau lưng khẽ kêu lên một tiếng rất nhỏ. Kế Duyên nghiêng đầu nhìn sang.

"Tỉnh rồi sao?"

"Ô...ô...n...g..."

Thanh Đằng kiếm lại đáp nhẹ một tiếng. Thân kiếm lơ lửng sau lưng hắn rõ ràng không nhúc nhích, cũng không ra khỏi vỏ, nhưng lại có một cỗ kiếm ý không biết từ đâu quét ra xung quanh, khiến cho tất cả dị vật không thể che dấu trong phạm vi khí cơ của Tiên kiếm.

Đi dọc theo đường lớn Vĩnh Ninh Nhai chính là đi về phía Hoàng thành, càng đi về phía trước lại càng vinh hoa phú quý. Lúc này cũng bắt đầu xuất hiện các loại vườn rộng phủ lớn.

Nơi đây cũng là “chiến trường” của một vài đứa trẻ.

“Chúng ta đến bên này trước, cái ngươi qua bên kia nhặt đi, bên kia cũng chưa có ai đâu!”

“Nói bậy, chúng ta vừa mới nhặt ở bên này, các ngươi rõ ràng mới đến thì có!”

Có hai đám nhóc đang cãi nhau ồn ào bên cạnh một phủ đệ. Một khắc trước, bọn chúng còn giương cung bạt kiếm, một khắc sau đã không còn chút xung đột nào, hai bên tụ lại thành một đám, cùng đi đến trước cửa phủ đệ khác.

“Cho ta xem các ngươi nhặt được bao nhiêu rồi!” “Ai nha, ngươi có mười cái à!”

"Ta có hai mươi cái rồi!" "Ta mới bảy cái..."

“Lát nữa, chúng ta cùng nhau đốt đó!”



Lúc Kế Duyên đi ngang qua, những đứa trẻ như vậy không chỉ một hai nhóm. Bọn chúng không quan tâm đến thời tiết lạnh giá làm cho bàn tay đỏ ửng, chỉ dáo dác tìm kiếm khắp nơi, còn muốn chờ mấy người gác cổng ở đằng kia quét ra để có thể thu hoạch kho báu.

Người gác cổng của rất nhiều phủ đệ cầm lấy cây chổi đuổi mấy đứa nhỏ đi, cũng không phải bọn họ ác độc gì, chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Kế Duyên đi tới bên ngoài Sở phủ. Ở con phố đối diện có một cửa hàng bánh bao mà hắn thường ghé, hắn chuẩn bị mua một ít rồi mới vào thư các.

Người gác cổng của Sở phủ là một ông lão hơn năm mươi tuổi. Lúc này, lão đang đứng dựa vào cổng lớn, cầm cây chổi nhìn hai đứa nhỏ mặc áo hoa đang tìm pháo, còn cười hỏi tụi nhỏ mấy câu.

“Tìm được bao nhiêu cái rồi?”

“Con có mười một cái, nó nhanh hơn, có hai mươi cái rồi!”

“Lợi hại, lợi hại, à, ta còn mấy cục kẹo đây, mấy đứa quét pháo giúp ta thì kẹo này cho các con, có được không?”

“Được ạ, được ạ!” “Ngài cũng không được gạt bọn con!”

Hai đứa nhỏ cực kỳ hứng thú đi theo ông lão, cầm lấy cây chổi và gầu xúc, quét dọn vô cùng hăng say. Chuyện quét rác như vậy cũng chẳng tốn chút sức lực nào đối với mấy đứa nhỏ con nhà thường dân này.

Kế Duyên cũng ngừng lại nhìn một chút. Hắn đã gặp ông lão Sở gia này mấy lần. Thực ra, ông ấy cũng không hẳn là một người gác cổng, mà giống như quản sự hơn, công việc ở Sở gia rất linh hoạt, có đôi khi làm việc vặt nhưng cũng có lúc đứng ra chỉ huy, là một người rất được nhà họ Sở tin tưởng.

Nói như cách nói thế tục thì người này thực sự rất khó lường, nhìn bề ngoài như một ông lão lọm khọm, thế mà một thân lại có võ công không tầm thường.

Kế Duyên cũng có thể được xem là nhân vật lớn trong võ học đương thời, vì vậy khi hắn đánh giá “không tầm thường” chính là rất có ý nghĩa rồi.

Thấy một tiên sinh nhã nhặn đứng bên cạnh mỉm cười, ông lão gác cổng cũng khẽ chắp tay với Kế Duyên, giống như chúc mừng năm mới một người xa lạ.

Kế Duyên cũng lễ độ đáp lễ. Chờ hai đứa nhỏ quét dọn rồi nhận kẹo xong, hắn cũng đi về phía cửa hàng bánh bao bên kia.

Sau thời gian uống cạn một ấm trà, Kế Duyên đã xuất hiện ở thư các ba tầng trong hậu viện Sở phủ.

Tầng thứ ba của thư các này không có bao nhiêu giá sách, có hai cái bàn và mấy cái ghế, những chỗ còn lại cũng không có vật trang trí nào, nhìn khá trống trải. Có thể do lúc này là mùa hạ, khi cánh cửa ở hai bên hông lầu ba mở ra, nơi đây chắc chắn là một nơi thoải mãi, dễ chịu, thông thoáng.

Rốt cuộc vẫn là thư các của gia đình giàu có, bên trong một giá sách ở lầu ba có đặt một bộ văn phòng tứ bảo. Giấy và bút mực đều là hàng cao cấp.

Kế Duyên ngồi trước bàn, vừa ăn bánh bao dưa muối, vừa đọc một bộ “Bách phủ thông giám” lấy được ở lầu hai, tổng cộng có sáu cuốn sách.

Trong mười ba Châu của Đại Trinh, tất cả có hơn một trăm phủ trải dài trên lãnh thổ. Bộ sách này nói qua về một ít danh lam thắng cảnh và phong tục tình hình ở tất cả các phủ. Tuy được viết thành sách từ bảy, tám mươi năm trước, nhưng bộ sách này vẫn sinh động thú vị như xưa, cũng có ý nghĩa tham khảo.

Hắn ăn chưa xong năm cái bánh bao dưa muối thì chợt nghe tiếng trò chuyện đang tiến lại gần thư các. Sau khi ngẩng đầu, nghiêng tai một lúc, Kế Duyên không nhúc nhích, tiếp tục vừa ăn vừa đọc sách ở lầu ba. Còn người ở phía dưới đã mở cửa lớn.

“Sở huynh, nghe nói đêm qua, trời ban điềm lành ở nhà Tấn Vương, tin này có thật không vậy?”

“Chuyện này ngươi cũng biết sao?”

“Sao ta có thể không biết chứ, ta còn biết sáng nay Ngô Vương còn làm vỡ ly nữa đấy!”

"Ai ôi!!! Lời này ngươi cũng dám nói."

“Đây không phải là ở trước mặt Sở huynh sao. Đúng rồi, chuyện ở Tấn Vương phủ có phải thật không vậy?”

Hai người trẻ tuổi ở phía dưới trò chuyện rất sôi nổi. Một người mặc áo bông vải màu xanh nhạt, cổ quấn một khăn quàng lông, còn một người mặc áo gấm màu đen, theo sau còn có ông lão gác cổng.

Nghe người kia tò mò hỏi thăm không ngớt, vị công tử Sở phủ cũng thật thà nói.

"Hắc hắc, tối hôm qua cha ta cũng được mời đến Tấn vương phủ, ai ai cũng tận mắt nhìn thấy điềm lành ở đó, hơn nữa…”

Nói đến đây, vị công tử Sở gia vô thức hạ giọng.

“Hơn nữa, thánh thượng còn thỉnh thần tiên hiện thân, nghe nói có sương trắng hiện ra nhưng cuối cùng thần tiên vẫn không bước ra.”

Hai câu này khiến cho Kế Duyên đang ngồi ở lầu ba sửng sốt một chút. Quả thực, hắn cũng không nghĩ tới tối qua có người Sở phủ có mặt ở Tấn Vương phủ.

Giống như mới nhớ ra chuyện gì, công tử Sở gia hỏi ông lão.

“Hứa bá, có bộ sách Bách Điểu Luận mà lúc trước cha ta phái người đến Tấn Vương phủ chép lại, giờ đặt ở đâu rồi nhỉ? Ta muốn cho Thế huynh nhìn một chút.”

"A a, ở lầu hai, ta đi tìm cho công tử."

Trả lời xong, ông lão cách bước lên lầu hai. Đúng là quen việc dễ làm, lão tìm đến một giá sách, lấy một hộp giấy cứng đựng Bách Điểu Luận ra.

Chỉ là lúc lão đang chuẩn bị bước xuống lầu thì cái mũi khẽ động.

"Hả?"

Một âm thanh giọng mũi nghi hoặc vang lên khiến cho Kế Duyên ở lầu ba dừng lại một chút, nhìn lại bao dưa muối trên tay.

"Thất sách thất sách!"

Quả nhiên, chỉ trong vòng mấy hơi thở, bước chân của ông lão có thân thủ mạnh mẽ kia đã tới lầu ba. Toàn bộ quá trình yên lặng không có một tiếng động.

Sau khi lên lầu, ông lão nhìn xung quanh, cẩn thận hít hà, nhăn mày lại. Lão mở cửa, đi lòng lòng ở hành lang nhưng vẫn không thấy người nào.

Lão dứt khoát nhảy lên nóc nhà như vượn leo cây, nhẹ nhàng hạ xuống mái nhà đầy tuyết trước mặt.

Lão cẩn thận nhìn tới nhìn lui, phát hiện ra nóc nhà phủ tuyết trắng này cực kỳ chỉnh tề, ngoại trừ bước chân của lão thì không có bất kỳ dấu vết nào. Ông lão lại nhìn mấy tầng mái thấp hơn phía dưới, trên tuyết trắng cũng không có dấu chân nào giẫm lên.

‘Chẳng lẽ do ta đa nghi sao?’

Lúc ông lão cảm thấy nghi hoặc, dưới lầu truyền đến tiếng thúc giục của vị công tử Sở gia kia.

"Hứa bá tìm được chưa?"

Ông lão vội vàng trở lại lầu các, nói vọng xuống mấy bậc thang phía dưới, đáp một tiếng.

"Đã tìm được, đã tìm được, ta lập tức đến ngay!"

Chờ ông lão rời đi, Kế Duyên mới từ một bóng mờ đằng sau bàn đọc sách đi ra, lại ngồi trước bàn bên cạnh một lần nữa.

‘Lão đầu này còn rất nhạy bén! Có vẻ thanh danh của Doãn phu tử đã thoáng lan truyền ra ngoài rồi!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.