Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 117: Mộng Âm Ti



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Lúc này đã gần chạng vạng tối, mấy ngôi nhà ở thôn xóm dưới chân núi đã có khói bếp bay lên.

Có bách tính ngẫu nhiên nhìn về phía Ngõa Phong Sơn. Ở bên đó, mây đen mờ mịt như lúc trước, nhưng tiếng sấm lại yếu đi không ít.

“Chiều nay thật quái dị. Lúc nãy còn thấy mặt trời, vậy mà Ngõa Phong Sơn nói âm u liền âm u. Sấm sét lâu như vậy, không biết mưa lớn cỡ nào đây…”

“Ài, bầu trời trong núi chẳng phải cứ như vậy sao!”

Có người dân trong xóm đang đứng đầu thôn nói chuyện phiếm, vừa chờ vợ mình nấu cơm tối xong.

“Tối nay có mưa không nhỉ?”

“Chẳng biết nữa, nếu ăn tối xong mà mây vẫn mịt mù như vậy thì phải lấy áo quần đang phơi vào nhà thôi.”

"Ừ!"

Ở bên này, thôn dân vẫn còn đang tán gẫu vài câu, thì hình thức của đám yêu quái ở trên núi đã thay đổi đột ngột.

Sau khi con yêu quái nửa mặt người bị rút yêu hồn, người xui xẻo tiếp theo là Xà Cơ. Bởi vì lúc kinh hoảng nó muốn đào núi trốn chạy, cho nên nguyên hình bị pháp tướng Thành Hoàng Đỗ Minh Phủ gắt gao đuổi theo trong động.

Vô số Câu hồn tác luân phiên đánh tới phía sau, khiến cho yêu hồn Xà Cơ không ổn định, có dấu hiệu muốn thoát ly khỏi thân thể. Sau đó, lại có thêm Câu hồn tác trói yêu hồn Xà Cơ lại. Tất cả thần quan các ti cùng Câu Hồn sứ giả nhao nhao cầm khóa rút hồn….

Ở bên trong đại trận, hai yêu quái còn lại đối mặt với Thành Hoàng hai phủ và các vị quỷ thần khác, căn bản không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

Trước khi mặt trời lặn, đường chân trời ở phía xa là một mảng nắng chiều đỏ rực.

Chỗ sâu trong Ngõa Phong Sơn, gần khe núi Hắc Phong Câu, khắp nơi là cây cối ngã đổ, đá núi lăn lốc. Trong núi, tầng khí bụi phủ đầy không trung cũng không hoàn toàn tản ra.

Trận chiến giữa quỷ thần hai phủ ở Kê Châu và đám yêu tà đã đến lúc hạ màn. Hai yêu vật chạy trốn bị rút hồn, hai con khác bị đánh tới hồn phi phách tán, nhưng chưa chết cũng còn may mắn lắm rồi.

Trên không của Ngõa Phong Sơn, Thanh Đằng kiếm tự bay vào vỏ. Kiếm ý đầy trời cũng được thu lại. Trên bầu trời, những vì sao vốn dĩ mơ hồ, giờ đã trở nên rõ ràng hơn một chút.

Các vị quỷ thần dường như cũng cảm nhận được kiếm ý biến mất. Bọn họ ngẩng đầu nhìn tiên kiếm.

Không chờ quỷ thần có phản ứng gì, một tiếng ong ong rất nhỏ vang lên, tiên kiếm trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang phóng tới không trung. Trong tầm mắt của đám quỷ thần, tiên kiếm dần dần biến mất, chỉ còn lại một làn gió ở cuối chân trời.

“Không biết cao nhân phương nào là chủ nhân của tiên kiếm này. Nhờ có tiên kiếm giúp đỡ, hôm nay chúng ta mới có thể thuận lợi hàng phục yêu nghiệt kia.”

“Ừ, kiếm quang không biết đã tới nơi nào rồi?”

“Nhất định là nơi rất xa.”

Tình cảnh có nhiều Thành Hoàng gặp nhau như lúc này rất khó xảy ra. Vì vậy, bọn họ cũng đứng hai bên ngọn núi nói chuyện phiếm vài câu.

Quỷ sai và chủ quan Âm Dương Ti ở hai phủ hạ xuống dưới thăm dò yêu động. Sau đó, bọn họ tìm thấy một nơi đầy oán khí, phát hiện chỗ đó có hơn mấy trăm bộ xương trắng chất chồng trong bóng tối, khiến cho các Thành Hoàng và quỷ sai dưới trướng tức giận không thôi.

Chỉ là những người chết này có thể là dân chúng ở những châu, phủ rất xa. Nếu không, với số lượng phàm nhân chết trong miệng yêu tà nhiều như vậy, Âm Ti của hai phủ chắc chắc sẽ phát hiện ra. Nhưng điều này cũng nói rõ, mấy con yêu quái này đã nắm được kẽ hở của Âm Ti.

Chờ xong tất cả mọi chuyện, sắc trời đã tối đen. Thành Hoàng hai phủ ở Ngõa Phong Sơn đều đứng hai bên, chắp tay với nhau.

“Các vị, chuyện ở nơi này, chúng ta cũng nên rời đi rồi. Đám yêu nghiệt này có liên quan đến một vụ án trong phủ thành của ta. “Hồng khô lâu” mà Xà yêu kia nhắc đến lúc tức giận chính là nghi phạm. Không bằng để cho Âm Ti Xuân Huệ Phủ chúng ta mang về thẩm vấn, sau đó báo kết quả cho chư vị được không?”

Thành Hoàng Xuân Huệ Phủ ôm quyền với các Thành Hoàng phía trước.

“Triệu Thành Hoàng không cần đa lễ. Xuân Huệ Phủ vốn là châu phủ của Kê Châu, ngài mang đi thẩm vấn là thích hợp nhất rồi!”

Thành Hoàng Đỗ Minh phủ cũng bày tỏ thái độ. Các Thành Hoàng khác cũng không có ý kiến.

“Đa tạ Lý Thành Hoàng, đa tạ chư vị Thành Hoàng. Sau này chúng ta còn gặp lại!”

"Chư vị Thành Hoàng, sau này còn gặp lại!" "Sau này còn gặp lại!"

Tình cảnh này quả thực hiếm thấy. Sau khi các Thành Hoàng tạm biệt nhau, người phi độn, người na di mà đi, chỉ còn lại một Ngõa Phong Sơn hỗn độn một mảng. May mà gần Hắc Phong Câu có rất ít người miền núi đi lại, lại càng không có ai thăm dò dưới đáy vực. Nếu không, chứng kiến từng chồng xương trắng trong chỗ sâu kia, chỉ sợ bọn họ sẽ sợ chết mất.

Ở thôn làng gần chân núi, không lâu sau, mây đen trên Ngõa Phong Sơn đã tan đi, tiếng sấm cũng biến mất. Người dân nhìn thấy bầu trời đầy sao bên kia thì cũng yên tâm tiếp tục phơi quần áo.



Phủ thành Xuân Huệ Phủ, trong khách điếm Quế Hương bên cạnh trường thi, Doãn Triệu Tiên đã tỉnh lại. Cho dù bây giờ là buổi tối, y vẫn còn cảm thấy không yên trong lòng, bèn lấy đèn dầu ra đọc sách.

“Ài… Chọc phải yêu quái, làm sao bây giờ…. Ta không thể ở lại Xuân Huệ Phủ mãi được, trong nhà phải làm sao đây, công danh phải làm sao đây….”

Đêm qua, đối với chuyện Thành Hoàng báo mộng, có lẽ một người thường sẽ thấy mơ hồ không rõ khi trời sáng, nhưng y lại nhớ rõ ràng rành mạch.

Ở trong mộng, Thành Hoàng Xuân Huệ Phủ dường như cũng không biết lai lịch của yêu quái này. Thật vất vả y mới có thể thực hiện được nguyện vọng, nếu lúc đó mơ mơ hồ hồ bị yêu quái ăn thịt, quả thực không cam lòng mà.

‘Không biết có nên đến miếu cầu một tấm bùa hộ mệnh không?”

Lúc xế chiều, Tri Châu đại nhân của Xuân Huệ Phủ còn phái người đến hỏi thăm bệnh tình của y. Lúc ấy, Doãn Triệu Tiên dáng vẻ suy yếu. Người khác tưởng rằng y bị bệnh, nhưng thực ra y đang buồn đấy.

"Nếu Kế Tiên Sinh ở đây thì tốt rồi..."

Nhìn những chữ viết trên thư tịch trước mặt, Doãn Triệu Tiên vẫn không tập trung tinh thần được. Dường như ánh mắt y dần dần trở nên hoảng hốt, giống như sắp ngủ gật. Chốc lát sau, y đã nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

“Doãn Giải Nguyên, Doãn Giải Nguyên!”

Nghe được có người gọi mình, y ngẩng đầu lên, phát hiện ra trong phòng đã có hai người mặc quan bào sai dịch màu đen từ lúc nào. Kiểu áo của những người này có vẻ cổ quái. Trên mũ của vị sai dịch còn có dòng chữ:

Mũ của một người ghi: Dạ Tuần Nhật Bất Tuần.

Trên mũ của người còn lại ghi: Quản Âm Bất Quản Dương.

Tuy cảm giác có chút dị thường, nhưng Doãn Triệu Tiên vẫn đứng lên chắp tay chào hỏi.

“Hai vị sai gia là?”

Thấy y hỏi thăm, hai vị sai dịch cũng chắp tay nói.

“Doãn Giải Nguyên, Thành Hoàng đại nhân của Xuân Huệ Phủ cho mời! Nếu Giải nguyên thuận tiện, mời đi theo chúng ta một chuyến!”

"Thật sự là Âm sai!"

Doãn Triệu Tiên trong lòng cả kinh.

"Hai vị sai gia, chẳng lẽ dương thọ của Doãn Triệu Tiên ta đã hết?"

"Ha ha a... Doãn Giải Nguyên đừng sợ, cũng không phải là dương thọ của ngài đã hết, mà là Thành Hoàng đại nhân có việc mời!"

"Đúng vậy, sau đó ta sẽ đưa ngài trở về, không cần lo lắng!"

Không chết là tốt rồi. Y lấy lại bình tĩnh, sau đó đáp ứng Âm sai, cùng rời đi với bọn họ. Hơn nữa, y cũng muốn trải nghiệm cảm giác xuyên qua cửa thần kỳ kia một chút.

Ba người ra khỏi khách điếm, đi xuyên qua đường phố. Không lâu sau, y liền thoáng xuyên qua sương mù, đi theo âm sai vào Âm Ti.

Đối với một phàm nhân mà nói, đây tuyệt đối là một trải nghiệm đặc biệt. Tuy y có thể ‘cưỡi sương xem hoa’, nhưng thật sự Âm Ti rất bận rộn. Y gặp rất nhiều quỷ sai, còn thấy Phán Quan trong Âm Ti đang phê duyệt công văn. Thậm chí, y còn nghe được tiếng roi đánh và tiếng kêu thảm thiết ở nơi nào đó.

Âm thanh thảm thiết kia dường như là của một cô gái, thê lương vô cùng, lại có chút dọa người.

“Doãn Giải Nguyên, tiếng kêu bên kia là một yêu vật hung ác. Trước đây, nó giết rất nhiều người, hình phạt này còn chưa đủ đâu.”

"Thì ra là thế, thì ra là thế!"

"Bên này, mời!"

Y cũng không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi thêm. Bước theo Âm sai đến một gian đại điện, cùng loại với chủ điện của miếu Thành Hoàng ở Xuân Huệ Phủ. Thành Hoàng phủ thành an vị ở đây.

Doãn Triệu Tiên không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay thi lễ với lão Thành Hoàng.

“Doãn Triệu Tiên huyện Ninh Anh ra mắt Thành Hoàng đại nhân!”

Thành Hoàng bước tới chỗ ngồi, đi đến bên cạnh một bàn trà.

“Doãn Giải Nguyên không cần đa lễ, mời ngồi bên này!”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của y, lão cũng nói thẳng vào vấn đề.

“Doãn Giải Nguyên, yêu nghiệt tập kích ngươi trước đây đã thần hình câu diệt. Những yêu nghiệt khác cũng đã bị truy bắt rồi giết chết, không thể nào hại người nữa!”

Doãn Triệu Tiên vừa mới thấp thỏm ngồi xuống. Lúc này nghe xong, y vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ với Thành Hoàng.

“Đa tạ Thành Hoàng đại nhân đã diệt trừ yêu tà, như vậy tại hạ có thể yên tâm rồi!”

“Doãn Giải Nguyên không cần đa lễ. Lần này, chúng ta còn cần cám ơn ngươi đấy!”

Lão nói xong một câu, không đợi Doãn Triệu Tiên nghi hoặc quá lâu liền tự mình nói tiếp.

“Doãn Giải Nguyên, ngươi từng nói mình kết bạn với một người kỳ dị. Đêm qua, lúc yêu vật kia muốn hại ngươi, hắn đã lưu lại một thủ đoạn đả thương yêu vật kia. Có phải bằng hữu của ngươi thường mang theo một thanh kiếm bên mình không?”

Thường thì tiên khí đã thành linh cũng sẽ tu hành, chẳng qua nó cũng không thích bị giấu trong những vật chứa đựng càn khôn. Cho nên, có thể Doãn Triệu Tiên đã gặp qua bản thể của tiên kiếm, vì vậy lão Thành Hoàng mới hỏi câu này.

"Kiếm?"

Y suy nghĩ một chút về cuộc sống hàng ngày của Kế Duyên, rồi lắc đầu.

“Tại hạ chưa từng thấy qua, chẳng qua… con trai tại hạ từng thấy tiên sinh múa kiếm, lá rụng hoa rơi đều được kiếm cuốn đi, giống như ráng mây nhìn về phía mặt trời mọc, lại có cảm giác hoa nở hoa tàn, nước chảy uyển chuyển…”

Doãn Thanh trời sinh linh hoạt, lại có tâm tính trẻ con thuần túy. Lúc cậu thấy Kế Duyên múa kiếm, liền có thể cảm thụ rõ ràng đạo khí tức này, cảm nhận được Kế Duyên cũng không chỉ là đang múa kiếm.

Doãn Triệu Tiên chưa từng thấy, cũng khó nói rõ được, chỉ có thể hình dung chung chung mà thôi.

Nhưng Thành Hoàng nghe xong thì sắc mặt nghiêm nghị hơn. Vốn dĩ, trong lòng lão đoán sáu thành, thì bây giờ đã là chín thành.

“Doãn Giải Nguyên, tuy bằng hữu của ngươi có thể đã biết việc này, cũng có thể trong lòng vị cao nhân ấy chưa hẳn đã quan tâm đến, nhưng nếu ngươi có gặp lại ngài ấy, nhờ ngươi chuyển giao vật này!”

Doãn Triệu Tiên thấy lão đưa một ô mộc bài (*) lớn chừng một ngón tay. Trên đầu còn có một sợi dây thừng màu đen, hai mặt không có hình vẽ. Y không biết là vật gì, nhưng nếu Thành Hoàng đã đưa thì y cũng không dám chậm trễ, hai tay tiếp nhận thẻ gỗ, cung kính trả lời.

“Nếu gặp lại tiên sinh, tại hạ nhất định giao cho ngài ấy!”

“Tốt, đa tạ Doãn Giải Nguyên. Muộn rồi, ta cũng nên tiễn ngươi trở về!”

Thành Hoàng tiễn khách, y cũng không dám ở lại Âm Ti lâu, cuống quít chắp tay thi lễ. Lão Thành Hoàng cũng khẽ chắp tay đáp lễ. Còn hai Âm sai kia dẫn y trở về.

Lúc y đi ngang qua một nơi nào đó thì nhìn thấy Phạt Ác Ti là một mảng đỏ sẫm. Thỉnh thoảng, có tiếng kêu oan ầm ĩ, tiếng la hét thảm thiết truyền đến.

Cùng lúc đó, tiếng răng cưa bằng sắt rồi tiếng roi vang lên, trong rất nhiều âm thanh, y nghe được một tiếng la hét lẻ loi.

"Ách a... Ta đã nói rồi, ta đã nói toàn bộ rồi... Giết ta đi... Ách a..."

Tiếng nói sắc bén chói tai, lại cực kỳ thê lương của nữ tử khiến Doãn Triệu Tiên run rẩy một cái.

“Doãn Giải Nguyên, xin đừng dừng lại, đi theo chúng ta!”

Nghe Âm sai nhắc nhở, y vội vàng đi theo.

“Được được được! Làm phiền rồi!”



Trong khách điếm, Doãn Triệu Tiên ngủ gật, cả người lung lay sắp đổ. “Cộp~~” một cái vào mặt bàn, sau đó y tỉnh lại.

Y nhìn hai bên một chút. Đây vẫn là gian phòng của khách điếm, một tay còn cầm sách.

“Ta lại nằm mơ sao?”

Doãn Triệu Tiên nghi hoặc, nhưng vẫn chưa phát hiện trên tay phải của mình đang nắm chặt một khối ô mộc bài mát lạnh.

(*) Ô mộc bài: lệnh bài bằng gỗ mun
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.