Đỗ Thanh Nga nhìn thấy hình ảnh thảm thương mệt mỏi của chị gái mình, giọt lệ to tròn rơi khỏi hốc mắt, "Ngày mai em sẽ đến nhà họ hàng một chuyến."
"Thanh Nga, đừng làm bừa!" Hoàng Ngân mở mắt ra, đáy mắt cô rã rời vằn đầy tia máu, "Nghe chị nói, đừng làm tăng thêm gánh nặng cho bọn họ nữa."
Vốn dĩ mấy gia đình này cũng không giàu có sung túc gì, cô hà tất phải liên lụy cuộc sống khổ sở này tới bọn họ chứ! Hơn nữa, sau khi ba đi rồi, họ hàng cũng chẳng có mấy ai muốn qua lại với mẹ con họ nữa, cô cần gì ngang ngạnh dính lấy như vậy.
Tất cả bác sĩ và y tá của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Vinmec đang ở đây nô đùa ầm ĩ vui vẻ. Thật ra tụ tập muộn như vậy là vì các bác sĩ tài năng bọn họ vừa rời khỏi bàn mổ.
"Chúc mừng khoa chúng ta được bầu là khoa chất lượng tốt nhất bệnh viện trong năm. Hôm nay, chúng ta không say không về!!" Vũ Phong cầm microphone nói to.
"Vậy không được, sáng mai tôi còn ca phẫu thuật đấy. Làm một người bác sĩ có trách nhiệm, tôi phải giữ vững nguyên tắc với bệnh nhân mà tôi phụ trách, mọi người nói đúng không?" Thái Linh cười đùa từ chối.
"Tôi cũng không uống rượu được." Ở chính giữa sofa, ánh đèn tường mờ tối in lên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Cao Dương Thành. Anh ngại ngùng mỉm cười, chỉ vào dạ dày mình: "Gần đây, chỗ này không được thoải mái lắm, phỏng chừng còn uống rượu nữa thì thủng dạ dày mất thôi."
Thái Linh đùa cợt anh, "Bác sĩ thế đấy!"
Suy cho cùng, Dương Thùy Sam cũng là một cô gái có phần cẩn thận, cô hỏi han Cao Dương Thành đầy quan tâm: "Thầy Cao, hay là ngày mai em giúp thầy sang bên khoa nội lấy số nhé. Có việc gì hay không, thầy cứ đi kiểm tra một chút dù sao cũng tốt mà."
"Vậy chúng ta có gần giúp chị Đỗ không?" Dương Thùy Sam vừa hỏi vừa liếc nhìn Cao Dương Thành.
Cô chỉ thấy anh vùi đầu trong màn sáng u tối nhàm chán đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, chiếc bật lửa khi đóng khi mở, tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh "tách tách" rất nhỏ, lạnh lẽo đến rùng mình.
Mà anh, trước sau đều không nói một lời, tựa như mặt hồ sương khói mịt mù không lăn tăn gợn sóng.
Tựa như những chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì với anh. Mà người phụ này, chẳng qua chỉ là một người xa lạ chẳng quen chẳng biết!
"Chỗ em cũng không cần!" Dương Thùy Sam vội vàng đứng lên cười nói, "Em cũng không biết uống rượu, chúng ta chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ là được, không cần uống cạn, không sao đâu."
Ánh mắt Hoàng Ngân nhìn về phía họ mang theo lời cảm ơn, cô mỉm cười, "Cảm ơn."