Lâm Uyên Hoà Húc

Chương 12



Tiến vào, là một thế giới mờ ảo mơ màng, một thế giới sương khói lượn lờ, ai ở bên bờ nghịch nước, tiếng nước róc rách.

Cửa sổ đối diện cửa, cửa vừa mở, gió lạnh từ bốn phương tám hướng gào thét thổi vào, lụa mỏng màu trắng trùng trùng điệp điệp, thổi tung như sóng nước, An trạng nguyên xua khói, đẩy lụa trắng tiến vào, nhìn thấy Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa đang tắm.

Sống lưng nàng trần trụi, làn nước mông lung che đậy nửa bộ ngực mềm mại. Nhìn không rõ, chỉ là gợn sóng dập dềnh, liên tục chuyển động dưới mặt nước, lung linh giống như ánh trăng tròn được đặt trong bóng mây.

Trưởng công  chúa khoanh tay trên mép thùng, tựa cằm lên tay, một đôi mắt mông lung, yên lặng nhìn An trạng nguyên tiến vào, không cười, cũng không nói chuyện.

Hắn giống như một tia nắng mặt trời, xông vào, xua tan sương khói.

An trạng nguyên đứng ở đó, như chim nhạn bị tên bắn, cá bị móc câu, hắn không nói được nửa lời, đầu óc ong ong.

Muốn đợi vị An trạng nguyên này nói chuyện, chắc nước cũng lạnh ngắt rồi.

Trưởng công chúa cuối cùng cũng lên tiếng trước.

"Đồ ngốc."

An trạng nguyên bị sét đánh bây giờ mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Hắn nhanh chóng quay người lại, nhắm mắt, tim đập như trống đánh, rung động đến ù cả tai, điên mất thôi.

Nhưng vẫn nghe rõ, trưởng công chúa từ dưới nước đứng dậy, tiếng nước rào rào, thậm chí còn có một chút, bắn lên mu bàn tay hắn.

Đó là nước làm bỏng người.

Lại là tiếng mặc xiêm y ma sát vào nhau, An trạng nguyên khống chế bản thân không nghĩ nữa, nhưng trăng tròn trong ánh nước, đôi mắt dưới hơi nước, đều đang nhìn hắn.

Hắn nỗ lực ngăn chặn những hình ảnh hoạt sắc sinh hương kia, trong lòng thầm niệm:

"Muốn trị nước thì phải trị gia, muốn trị gia thì phải tu thân, muốn tu thân thì phải tu tâm, muốn tu tâm......"

"An trạng nguyên..........đưa áo ngoài cho ta."

Áo ngoài cửa nàng, treo ở trước mặt hắn.

Hắn làm sao còn nhớ nổi lời dạy trong sách nữa, liền nghe lời nàng, đi tới lấy xuống.

Mùi hương lợn lờ, không cho phân bua, lập tức bao vây lấy hắn.

Hắn nhắm mắt lại, không dám xoay người, lùi về phía trưởng công chúa, tính nhẩm không sai biệt lắm, liền đưa qua.

Trưởng công chúa ở phía sau hắn khẽ bật cười, nhận lấy.

Nàng vừa mặc y phục, vừa nói với hắn: "An trạng nguyên, ngài nóng à?"

An trạng nguyên lắc đầu, lắc như trống bỏi vậy.

Trưởng công chúa lại thấp giọng nói: "Nhưng đầu ngón tay của ngài, rất nóng."

An trạng nguyên không biết nên nói gì.

Trưởng công chúa lại hỏi: "Ngài tới đây làm gì?"

Trưởng công chúa biết rõ còn hỏi, nhưng An trạng nguyên đâu biết, còn thật thà trả lời nàng: "Nam Phong Biệt Uyển kinh doanh bất hợp pháp, thần tới để điều tra, sau này người đừng tới đây nữa, nơi này không tốt."

Trưởng công chúa mặc đồ xong, thong thả bước tới trước mặt hắn, mới nhìn thấy hắn vẫn đang nhắm mắt.

Đúng là tên ngốc.

Nàng kéo cái tay che mắt của hắn xuống.

Hỏi: "Kinh doanh bất hợp pháp cái gì, An trạng nguyên, nói nghe xem."

Điều này làm khó An trạng nguyên rồi, hắn chỉ đành lúng túng nói: "Người không biết thì tốt, nói tóm lại, đừng tới nữa, được không?"

Trưởng công chúa suýt chút nữa bật cười thành tiếng, hắn vẫn tưởng rằng nàng là cô nương tốt băng thanh ngọc khiết.

Chốn tiêu hồn này là do nàng một tay tạo nên, nàng có thể không tới sao?

Nhưng nàng vẫn muốn trêu hắn, hiếm khi gặp được tên nhóc kỳ quái như này.

"Nếu ngài không nói, thì ta cứ tới, còn nếu ngài nói cho ta, ta biết chỗ có hại, sẽ không tới nữa, được không? An trạng nguyên?"

Nàng cũng học nói được không với An trạng nguyên.

An trạng nguyên cau mày, đắn đo hồi lâu: "Đây là nơi lừa tiền, khắp nơi đều là kẻ lừa đảo."

Trưởng công chúa suy nghĩ, An trạng nguyên cũng không phải ngốc hoàn toàn, nàng khẽ ồ một tiếng, lại hỏi: "Vậy xử lý thế nào?"

An trạng nguyên nói: "Niêm phong, giam giữ, tài sản sung công."

Trưởng công chúa phủi phủi xiêm y, không lên tiếng, chậm rãi đi ra ngoài.

Trưởng công chúa giận rồi?

Hắn vội vàng chạy tới, kéo nàng: "Sao vậy?"

Trưởng công chúa cười duyên nói: "An trạng nguyên, nơi này, là ta mở."

An trạng nguyên cau chặt mày, hắn vẫn nghĩ nàng đang nói giỡn.

Nhưng trưởng công chúa tiếp tục cười nói: "An trạng nguyên, ngài muốn làm kẻ địch của ta sao? Hay là làm bạn?"

Đôi mắt sáng ngời của nàng chăm chú nhìn hắn, An trạng nguyên không nói ra lời.

Trưởng công chúa khẽ cười một tiếng, phảng phất như đang cười chính mình, cũng dường như đang cười hắn: "Ta đã từng nói, ngài không hề biết về ta, An trạng nguyên, chúng ta, vẫn nên là địch đi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.