Lâm Uyên Hành

Chương 99-100: Một Đực Một Cái - Rung Cây Dọa Khỉ



Lúc này, thành Sóc Phương hoàn toàn yên tĩnh, trên đường phố có rất ít người đi đường, chỉ có ở những nhà cao tầng có bảo vệ, lấy thần thông chiếu sáng so rõ bốn phương tám hướng.

Những bảo vệ đứng trong lầu các bên ngoài lầu cao, bọn họ thường thường là linh sĩ do nhà giàu mời đến đề phòng kẻ trộm. Đặc biệt là gần đâu, lao ngục thành Sóc Phương bị cướp, không ít nhân vật vô cùng hung ác bị thả ra.

Đương nhiên, từ tầng năm cao ốc trở xuống là địa phương của người nghèo, không có thủ hộ, cũng không cần thủ hộ.

Trên không, đâu đâu cũng có cầu mây, qua lại giữa từng lầu cao, cho dù đêm dài như vậy cũng còn có xe kéo chạy trên vân kiều (cầu mây). Nhưng ở thế giới tầng thấp nhất thành Sóc Phương, đã là trời tối vắng người.

Tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, “đốc đốc” tiếng đập cửa truyền đến.

Qua rất lâu, Đổng y sư khoác quần áo, đi tới cửa, đứng ở sau cửa đề phòng hỏi thăm.

- Ai đó?

Tiếng Tô Vân từ bên ngoài truyền vào.

- Đổng y sư, ngươi muốn quái kiếp tro hay không?

Đổng y sư mừng rỡ, vội vàng mở then cài cửa, cười nói.

- Muốn, ta đương nhiên muốn! Ngươi nhanh như vậy đã lấy được?

- Ngươi muốn mấy cái?

Tô Vân ở ngoài cửa hỏi.

- Ngươi có bao nhiêu ta muốn bao nhiêu!

Đổng y sư tháo cánh cửa xuống, để ở một bên, cái đầu to tròn vo nhô ra, nhìn quanh trái phải một chút, không khỏi ngạc nhiên, hối hận bản thân đã đáp ứng quá nhanh.

Chỉ thấy bên ngoài tiệm bán thuốc Hạnh Lâm xếp thành một hàng Phụ Sơn thú, toàn thân trên dưới những con Phụ Sơn thú này vô cùng bẩn, thoa kiếp tro màu đen, đứng trên đường phố, rất khó nhìn rõ.

Mà trên lưng thú, có những sọt gỗ lớn, bên trong sọt gỗ là từng tảng đá kiếp tro màu đen hình dạng như quan tài.

Những đá kiếp tro kia phi thường to lớn, mỗi một tảng đá chỉ sợ có hơn vạn cân, chỉ gỡ hết kiếp tro đơn thuần ra bán cũng sẽ kiếm được một số tiền lớn!

- Trong những thạch quan hoặc là quái kiếp tro.

Tô Vân cười tủm tỉm.

- Là quái kiếp tro đang ngủ đông bên trong, chạm đến không khí sẽ thức tỉnh. Ta đưa ngươi một đầu, sáu đầu khác bán cho ngươi. Tiên sinh ngươi nhìn xem, cái giá tiền này có bằng với tất cả tổn thương của ta sau này. . .

Đổng y sư đếm, da đầu run lên, nơi này có tổng cộng bảy con Phụ Sơn thú, bên trên mỗi đầu Phụ Sơn thú đều có một cái hắc thạch quan, coi như Tô Vân đưa một đầu cho hắn, chỉ sợ bản thân cũng sẽ táng gia bại sản!

Đột nhiên, chỉ nghe một âm thanh dày nặng trầm muộn truyền đến từ chỗ cao.

- Hạnh Lâm, nhận lấy đi, tiền ta sẽ cho ngươi, công bằng mua bán, không cần thiếu hắn. Cũng phải xử lý tốt những Phụ Sơn thú kia, không nên để lại dấu vết gì. Đường phố còn có một bộ thi thể, cũng nên xử lý thích đáng.

Đổng y sư nghiêm túc, khom người đáp.

- Vâng, lão đại.

Tô Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không có một vòng trăng sáng, ánh trăng chiếu xuống từ kẽ hỡ của các tòa nhà cao tầng, hiếm thấy chiếu vào xuống đường phố.

- Tả phó viện trưởng đứng cao như vậy làm cái gì?

Tô Vân không nhìn thấy người nói chuyện, khó hiểu nói.

- Đổng y sư, vì sao ngươi gọi Tả phó viện trưởng lão đại? Tả phó viện trưởng không phải họ Tả ư?

Đổng y sư sợ hết hồn, vội nói.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Lão đại là lão đại, Tả phó viện trưởng là Tả phó viện trưởng, căn bản không phải cùng một người!

Tô Vân buồn bực, thầm nghĩ.

- Lỗ tai của ta nhạy bén nhất, phân rõ tiếng người không có khả năng phạm sai lầm! Âm thanh mới rồi tuy ngụy trang rất tốt nhưng rõ ràng là tiếng của Tả phó viện trưởng, ta tuyệt không có nhận sai!

Lời tuy như vậy, hắn vẫn thức thời không có nói ra, cười nói.

- Không phải thì không phải. Đổng y sư, ta lại bị thương, ngươi nhìn. . .

- Cũng không phải!

Đổng y sư liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Có một số việc ngươi không nên biết, cũng đừng có biết. Ngươi trước đi vào!

Tô Vân đi vào tiệm thuốc, Đổng y sư lập tức đóng cửa tiệm lại, Tô Vân vội vàng nói.

- Những quái kiếp tro kia còn ở bên ngoài. . .

- Không có việc gì. Sẽ có người thu thập.

Đổng y sư lấy dược liệu, mở mật thất, đi phía trước dẫn đường, dưới ánh đèn sáng tối chập chờn, nói.

- Tô sĩ tử, ngươi từ nông thôn đến đây, ta cũng đến từ nông thôn, có một số việc ta nhất định phải nói cho ngươi biết. Thế giới này không đơn giản giống ngươi thấy mặt ngoài. Đặc biệt là thế giới tầng thấp nhất của Sóc Phương càng là một con sông nhỏ thoạt nhìn trong veo, thực ra là sông lớn sâu không lường được. Trong nước của nó không biết bao nhiêu người đã chết đuối!

Tô Vân tỉnh tỉnh mê mê, cúi đầu đồng ý.

Căn phòng này là chỗ lần trước hắn tới, Đổng y sư làm đủ loại thí nghiệm không có tính người trong mắt người bình thường ở đây, chẳng qua Tô Vân lại thấy đây cũng là truy nguyên nguồn gốc.



Trì Tiểu Dao lúc này vẫn đang hóa thành Ly Long uốn quanh bên trên trụ đồng, nhắm mắt ngủ say.

Đổng y sư gọi mấy tiếng mới gọi nàng tỉnh.

LY Long trắng như tuyết lung lay cái đầu, mở đôi mắt to lim dim buồn ngủ, lúc này mới nhìn thấy Tô Vân, vội vàng đi vòng qua trụ đồng, thẹn thùng nói.

- Sư đệ, ngươi làm sao tới lúc này? Ta còn đang ngủ đây! Ngươi chờ một hồi, ta thay đổi y phục, rửa mặt một cái. . .

Đổng y sư thúc giục.

- Nhanh lên một chút, sư đệ ngươi lại bị thương!

- Nhanh như vậy lại bị thương?

Trì Tiểu Dao nhô đầu ra, đã biến thành thiếu nữ, tóc mai tán loạn, quan sát Tô Vân trên dưới, khó hiểu nói.

- Không phải hôm qua mới chữa khỏi ư? Sư đệ chờ một lát, ta trước rửa mặt cái đã.

Phía sau trụ đồng phát ra tiếng sột sột soạt soạt, qua một hồi cũng thu thập chỉnh tề, lại chải xuống mấy cái răng, lúc này mới nhẹ nhàng thoải mái xuất hiện phía trước Tô Vân.

Tô Vân lấy ra vạt áo bản thân dùng để che mặt từ trong túi, nói.

- Học tỷ, ta đêm nay đi làm mua bán, nhưng không may bị thương.

- Mua bán?

Trì Tiểu Dao quan sát hắn, ánh mắt lóe lên.

- Mua bán ở xưởng kiếp tro? Ngươi vơ vét xưởng kiếp tro?

- Cái gì mà vơ vét? Là ăn cướp xưởng kiếp tro!

Đổng y sư tức giận nói.

Tô Vân chần chừ một chút, lắc đầu nói.

- Chắc còn càng hỏng bét một chút. . . Học tỷ, tỷ giúp ta xử lý miếng vải một chút, ta dùng cái này che mắt, lo lắng ném trên đường sẽ bị người hữu tâm nhặt được.

Trì Tiểu Dao thu vạt áo kia, đỉnh đầu xuất hiện một tia nước, sóng nước chớp lên một cái, mang miếng vải đi, nói.

- Quần áo trên người ngươi cũng nên đổi, bẩn quá rồi, còn bị thủng. Chờ chữa khỏi thương tổn, ngày mai ngươi đừng đi vội, ta cùng ngươi đi mua mấy bộ quần áo.

Đổng y sư lấy thuốc ra để ở một bên, bảo Tô Vân nằm xuống, lấy tới châm bạc châm cứu một phen, trừ bỏ máu bầm, nhưng khi châm bạc đâm xuống lại nhanh chóng cong lên.

"A?"

Đổng y sư kinh ngạc, lấy nguyên khí thôi thúc châm bạc, châm bạc đâm vào da thịt Tô Vân, chỉ thấy da thịt bị lõm nhưng lại không có bị đâm xuyên.

Hắn dần dần gia tăng nguyên khí, châm bạc lộ ra phong mang, nhưng da thịt Tô Vân còn không có bị đâm thủng.

Đổng y sư lại khẽ ồ lên một tiếng, lại thêm mấy phần nguyên khí, da thịt Tô Vân cuối cùng bị hắn đâm rách. Sắc mặt Đổng y sư nghiêm nghị, vô tình hữu ý nói.

- Tô sĩ tử, ngươi tu luyện công pháp gì?

Tô Vân đáp.

- Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên.

Đổng y sư nhíu mày.

- Không có tu luyện công pháp cảnh giới Uẩn Linh?

- Còn không có.

- Ngươi ăn linh đan diệu dược gì?

Tô Vân lắc đầu.

- Chưa nếm qua.

Con mắt bên trên gương mặt mập mạp của Đổng y sư híp lại thành một đường nhỏ, cười tủm tỉm nói.

- Tổ tiên ngươi từ nơi nào tới?

Tô Vân càng thêm ngỡ ngàng.

Đổng y sư lặng lẽ lấy ra một cái châm bạc khá to, đâm vào cánh tay Tô Vân lấy máu, dưới ngân châm có đặt một bình lưu ly cao nửa thước.

Lấy ra hai bình máu, Tô Vân choáng váng, Đổng y sư lúc này mới thu tay, lặng lẽ đưa bình máu cho Trì Tiểu Dao, Trì Tiểu Dao hiểu ý, vội vàng giấu đi, miễn cho bị Tô Vân phát hiện.

Đổng y sư lúc này mới tiếp tục giúp Tô Vân trừ bỏ máu bầm, lại đưa thuốc chữa thương thông qua châm bạc vào trong cơ thể Tô Vân.

Trì Tiểu Dao chuẩn bị nước, Tô Vân cởi sạch quần áo nằm vào bên trong nồi đồng, bản thân thôi thúc Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên làm nóng nồi lớn, rất nhanh đun sôi một nồi đồng dược thủy.

Trì Tiểu Dao lặng lẽ đi tới bên người Đổng y sư, thấp giọng nói.

- Tiên sinh, lần trước không phải đã lấy hai bình lớn máu? Vì sao lần này lại lấy hai bình lớn?

- Khí huyết hắn rất vượng, không chết được, chẳng mấy chốc sẽ bù lại.

Mắt nhỏ bên trong ánh mắt Đổng y sư lóe lên phong mang, lấp loé không yên.

- Thân thể của hắn quá kì quái, vừa rồi ngân châm của ta kém chút không có đâm xuyên da của hắn! Hôm qua không phải như vậy! Một ngày không thấy, cường độ thân thể của hắn đã tăng lên toàn phương diện, bất luận lực lượng vẫn tốc độ hoặc độ mềm và dai của làn da đều tăng lên gấp bội! Da hắn hiện tại, còn muốn dẻo dai hơn da tê giác gấp mấy lần, sắp vượt vảy rồng của ngươi rồi!



Trì Tiểu Dao sợ hết hồn.

Đổng y sư kiểm tra huyết dịch Tô Vân, nói.

- Một ngày không thấy, thân thể rèn luyện hàng ngày đã tăng lên gấp mấy lần, loại tiến cảnh kinh khủng bực này để cho ta nghi ngờ hắn không phải phàm nhân!

Trì Tiểu Dao nháy mắt mấy cái.

- Ý lão sư là?

- Ta nghi ngờ hắn là khách đến từ thiên ngoại!

Sắc mặt Đổng y sư nghiêm túc.

- Ta sớm đã có hoài nghi này! Hắn có một chiêu không phải chiêu pháp của nhân gian để tốc độ khí huyết vận chuyển tăng lên đại quy mô, đây cũng là nguyên nhân hắn thường xuyên bị thương. Bởi vì hắn thân thể không chịu nổi phương thức vận chuyển khí huyết khủng bố như thế. Nhưng mà nếu như đổi lại sĩ tử có tu vi không sai biệt lắm cùng hắn khác, cánh tay sớm đã bị cỗ khí huyết cuồng bạo này nổ vỡ vụn. Mà hắn mỗi lần tìm ta chữa bệnh, cánh tay đều tốt lành.

Trì Tiểu Dao liếc nhìn Tô Vân, chỉ thấy Tô Vân đang ngồi ngay ngắn bên trong nồi lớn, không biết tu luyện công pháp gì, ngay sau đó thấp giọng nói.

- Tiên sinh, sư đệ rất giống người nha.

- Chưa hẳn. Nói không chừng hắn là khách tới từ Tiên giới. Phải biết bảy năm trước, nghe đồn có người đả thông Tiên giới trên không Thiên Thị Viên, nói không chừng sẽ có nhóc con từ Tiên giới lẻn đi vào.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Đổng y sư cũng không kiểm tra ra dị trạng gì từ bên trong huyết dịch của Tô Vân, không khỏi nhíu chặt lông mày, đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng cơn tiếng ồn ào. Đổng y sư cùng Trì Tiểu Dao đi ra ngoài, đi tới tiệm nhìn quanh ra phía ngoài, chỉ thấy từng chiếc bảo liễn hoa lệ vậy mà đang chạy trên đường phố tầng thấp nhất của thế giới.

Còn Phụ Sơn thú và quái kiếp tro Tô Vân mang tới thì sớm đã bị người dời đi, không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Đổng y sư cùng Trì Tiểu Dao kinh ngạc không thôi.

- Cái phương hướng này. . . Phải đi xưởng kiếp tro!

Rất nhiều bảo liễn hoa lệ chạy qua, trên đường phố khôi phục lại bình tĩnh, nhưng mà các tòa nhà cao tầng giữa không trung lại không yên bình.

Một đêm này, nhất định là đêm không yên bình thứ hai sau khi Tô Vân đi tới thành Sóc Phương.

Lòng đất thành kiếp tro.

Gia tộc Sóc Phương hầu là đại thế gia của thành Sóc Phương, năm đó tiên tổ Lý gia chính là tướng quân trấn thủ biên ải, đánh hạ Sóc Phương, độc thủ nơi đây ba mươi năm, một mình đối kháng hùng binh tái ngoại, đánh ra danh hào Thần Tướng Lý, một mực kiên trì đến khi Nguyên Sóc Đế bình định náo động ba mươi năm trong nước, lúc này mới phái binh tới viện binh.

Cho đến nay, di thể tiên tổ Lý gia cũng chưa được chôn cất, quan tài hắc thiết của hắn đứng trên lầu cao nhất của thành Sóc Phương, trấn thủ Sóc Phương, trấn áp tái ngoại dị động.

Lần này, Sóc Phương hầu bị kinh động, tự mình đến đến xưởng kiếp tro.

Mà loại trừ Sóc Phương hầu ra, gia chủ của mỗi đại thế gia thành Sóc Phương đều đi tới thành kiếp tro dưới lòng đất, trừ bọn họ, thủ lĩnh bốn đại học cung đều có mặt.

Tuy bốn đại học cung không phải thế gia đại phiệt nhưng mang theo danh phó viện trưởng, lại là thủ lĩnh quan học, tự nhiên có địa vị phi phàm.

Tả Tùng Nham thong dong đến muộn, Đồ Minh hòa thượng vội vàng nghênh tiếp, thuận theo cười nói.

- Phó viện trưởng, thượng sứ tra một án thế nào?

Khóe mắt Tả Tùng Nham lay động.

- Làm quá tốt. Tốt quá mức.

Đồ Minh hòa thượng không hiểu chút nào.

- Phó viện trưởng, tiểu tăng tới kiểm tra xưởng kiếp tro, tra xét thời gian dài như vậy cũng không có thể điều tra ra đầu mối gì, Tô thượng sứ đến tra án, một đêm đã lật ngược thành kiếp tro lộn chổng vó lên trời! Hiện tại Đồng phó viện trưởng Đồng gia chỉ sợ bi phẫn muốn chết.

Tả Tùng Nham nhìn qua Đồng Khánh Vân, chỉ thấy Đồng Khánh Vân đang nói chuyện cùng đám người Sóc Phương hầu, Vũ Thần bộ, Đồng Khánh Vân rất cung kính đối với Sóc Phương hầu, trên mặt không có nửa điểm bi phẫn muốn chết.

- Cũng bởi vì hắn lộn thành kiếp tro chổng vó lên trời, cho nên mới tốt quá mức.

Tả Tùng Nham dở khóc dở cười.

- Ta cũng không biết hắn tới tra án hay tới phạm án! Ngươi biết không? Đồng gia nhị đương gia đã chết!

Đồ Minh hòa thượng sợ tới mức liên tục run rẩy mấy cái, ha ha nói.

- Phó viện trưởng, ngươi đừng dọa ta. . .

- Ta dọa ngươi làm gì?

Tả Tùng Nham đè thấp giọng nói.

- Đồng Khánh La chết trong xưởng kiếp tro, Đồng gia còn chết hơn hai mươi vị linh sĩ, Sóc Phương học cung chết gần hai mươi vị tiên sinh, ngay cả Thái Học viện Tây đô cũng có một vị tiên sinh táng thân trong thành kiếp tro! Trừ cái đó ra, ta còn chứng kiến hắn xử lý Đồng gia Đồng Hiên trên đường phố!

Sắc mặt Đồ Minh hòa thượng xám ngoét, nơm nớp lo sợ, như muốn chạy trốn.

Hắn hiện tại có chút nghĩ mà sợ, lúc Tô Vân tới "Phạm án", hắn và các tăng nhân Thích Già viện Văn Xương học cung đã ẩn thân ngoài xưởng kiếp tro, chờ đợi xưởng kiếp tro xảy ra chuyện liền tràn vào quặng mỏ, lấy cứu viện làm tên nhân cơ hội dò xét bí mật lòng đất thành kiếp tro.

Cho đến khi Tả Tùng Nham nói chết nhiều đại nhân vật như vậy, hắn mới biết hung hiểm.

- Hắn khẳng định là tới phạm án!

Tả Tùng Nham lo lắng, lẩm bẩm.

- Hắn còn câu kết cùng nhân ma làm bậy, ta nghi ngờ nhân ma có một đực một cái, mà hắn chính là một nhân ma đực rựa còn lại. . .

 

Chương 100: Rung Cây Dọa Khỉ

 

Lúc này, Sóc Phương hầu kêu.

 

- Tả phó viện trưởng, đừng lén lén lút lút người nói xấu ở sau lưng, đến bên này. Đồng phó viện trưởng nói ra suy nghĩ của mình.

 

Tả Tùng Nham đi qua, cười nói.

 

- Hầu gia, ta đang hỏi thủ tọa Văn Xương học cung ta, biết được hắn liều mình quên chết lập được công lao hiển hách bên trong náo động, trong lòng cảm xúc, ca ngợi hắn vài câu.

 

Sóc Phương hầu liếc nhìn hắn một cái, nhớ tới một đôi nhi nữ của mình giống như bị người hạ cổ thuật, như thế nào cũng muốn ghi danh vào Văn Xương học cung, thì càng xem ông lão trước mặt càng sinh chán ghét, nói.

 

- Tả phó viện trưởng, Đồ Minh đại sư học cung các ngươi lập công lớn, lần này nếu không có hắn cứu viện đúng lúc, quái kiếp tro chạy thoát chỉ sợ sẽ gây ra tai kiếp.

 

Tả Tùng Nham đồng ý.

 

- Đồ Minh thủ tọa có lòng dạ Bồ Tát, lần trước quái kiếp tro náo động, chết không ít người, cũng nhờ hắn đang ở gần, nghe tin liền xông vào hỗ trợ trấn áp.

 

- Mỗi lần xưởng kiếp tro có chuyện, Đồ Minh đại sư và tiên sinh Văn Xương học cung đều trùng hợp ở gần, có chút làm người ta không hiểu.

 

Phó viện trưởng Cửu Nguyên học cung - Văn Lệ Phương cười nói.

 

- Văn Xương học cung cách nơi này tương đối xa, vì sao Đồ Minh đại sư mỗi lần luôn có thể trùng hợp xuất hiện gần đây?

 

Tả Tùng Nham quay qua vẫy tay nói với Đồ Minh.

 

- Đồ Minh, tới đây, vì sao ngươi mỗi lần đều trùng hợp xuất hiện ở gần đây?

 

Đồ Minh hòa thượng tiến lên, chắp tay trước ngực, đúng mực nói.

 

- Tiểu tăng đang điều tra quái kiếp tro, tháng gần nhất, quái kiếp tro liên tục làm loạn mười bảy lần, mỗi một lần đều thương vong thảm trọng, lúc trước cũng không có quái kiếp tro làm loạn. Bởi vậy tiểu tăng suy đoán lòng đất thành Sóc Phương xảy ra vấn đề, lo lắng an nguy của dân chúng, ngay sau đó mỗi ngày thủ tại chỗ này.

 

Đồng Khánh Vân động dung.

 

- Đại sư từ bi, khiến người khâm phục.

 

Hắn xoay đầu lại, khom người nói với Sóc Phương hầu.

 

- Xưởng kiếp tro nhiều lần sinh loạn, là do Đồng gia ta quản lý bất lực, Đồng gia lần này vì bảo vệ quặng mỏ, thương vong thảm trọng, hao tổn rất nhiều linh sĩ, càng hao tổn gần hai mươi vị lão sư, tiên sinh học cung, thậm chí ngay cả Họa Bích tiên sinh của Thái Học viện Tây đô cũng chôn vùi ở đây! Đồng gia ta không còn dám trấn thủ lòng đất, kính xin hầu gia và các đại thế gia, học cung có thể phái tới linh sĩ tinh nhuệ, trấn thủ nơi này. Đồng gia nguyện ý thu hoạch xưởng kiếp tro, phân lợi nhuận.

 

Sóc Phương hầu cảm động không thôi, hai tay nâng hai khuỷu tay của hắn, thở dài.

 

- Đồng phó viện trưởng mau đứng dậy. Quái kiếp tro náo động, Đồng gia tinh trung liều mình thủ nghĩa vì Sóc Phương, chết trận rất nhiều linh sĩ, ngay cả Đồng Khánh La sư đệ cũng . . .

 

Ánh mắt hắn ửng hồng, thở dài, nói tiếp.

 

- Tiên sinh Sóc Phương học cung hào hiệp chịu chết, sục sôi oanh liệt! Đồng gia cùng Sóc Phương học cung đã gánh chịu quá nhiều cho thành Sóc Phương ta!

 

Đồng Khánh Vân thuận thế đứng dậy, nghẹn ngào rơi lệ.

 

 

 

Sóc Phương hầu càng thêm cảm động, xúc động nói.

 

- Không thể do Đồng gia một mình gánh chịu gánh nặng thành kiếp tro này! Tất cả thế gia Sóc Phương chúng ta, tất cả quan viên, tất cả học cung, đều phải gánh chịu, san sẻ giải nạn cho Đồng gia, không thể chỉ để mình Đồng gia dâng hiến!

 

Hắn mãnh liệt phân trần.

 

- Mỗi đại thế gia, mỗi đại học cung, đều phải phái ra mười linh sĩ đến trấn thủ thành kiếp tro, không thể để cho linh sĩ Đồng gia hy sinh một cách vô ích!

 

Gia chủ các đại thế gia thành Sóc Phương hiểu ý, nhao nhao hùa theo.

 

- Lúc trước Đồng gia cống hiến quá nhiều, chúng ta không biết, hiện tại biết thì không thể để cho Đồng gia tiếp tục dâng hiến.

 

Sóc Phương hầu thở dài.

 

- Chính nhờ có thế gia như Đồng gia, Nguyên Sóc mới có thể lớn mạnh, mới có thể quốc thái dân an, quốc vận hưng thịnh. Đồng phó viện trưởng yên tâm, xưởng kiếp tro vẫn thuộc về Đồng gia các ngươi, chúng ta sẽ không cần.

 

Sắc mặt Đồng Khánh Vân không thay đổi, cúi đầu nói.

 

- Không dám. Hầu gia, lòng đất thành kiếp tro là của Nguyên Sóc, là của Sóc Phương, Đồng gia đã chiếm cứ mấy chục năm, không dám tiếp tục chiếm tiếp? Đồng gia ta nguyện lấy ra ba thành lợi nhuận trong xưởng kiếp tro ra. . .

 

Sóc Phương hầu nghiêm mặt nói.

 

- Đồng phó viện trưởng đừng như vậy, chúng ta không thể nhận!

 

Đồng Khánh Vân chần chừ một chút, nói.

 

- Thành kiếp tro chính là thiên tài địa bảo, người có đức chiếm lấy, đức vận Đồng gia ta đã không đủ để trấn áp thành kiếp tro. Đồng gia nguyện ý lấy ra năm thành thu hoạch, phân cho các đại thế gia, các đại học cung, làm giáo dục, nâng cao dân sinh!

 

Sóc Phương hầu thở dài.

 

- Đồng phó viện trưởng quá khách khí, nếu phó viện trưởng đã có lòng vì giáo dục dân sinh, vậy chúng ta cũng sẽ cố hết sức nhận. Chư vị gia chủ, chư vị phó viện trưởng, ý các ngươi như thế nào?

 

Mọi người nhao nhao hạ thấp người nói.

 

- Hầu gia thánh minh!

 

 

. . .

 

- Một đám thổ phỉ, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, đi lên liền cắn!

 

Sau khi Tả Tùng Nham đi ra khỏi xưởng kiếp tro, vẫn còn có chút bực mình.

 

- Lần này rõ ràng là ta Văn Xương học cung ra sức lớn nhất, những thế gia đại phiệt cùng học cung kia cái rắm đều không có xuất ra một cái đã chờ mong chạy tới phân mỏng một phần của chúng ta!

 

Đồ Minh hòa thượng đuổi theo hắn, cười nói.

 

- Phó viện trưởng, học cung có thể kiếm nhiều như vậy đã ngoài ý muốn. Nhưng nếu không có hầu gia cùng nhiều thế gia đại phiệt tới đè ép, Đồng phó viện trưởng chịu xuất nhiều huyết thế sao?

 

- Điều này cũng đúng.

 

Tả Tùng Nham cười ha ha, tán thưởng.

 

 

 

- Lần này, công lao hòa thượng ngươi hàng đầu.

 

Đồ Minh hòa thượng cười nói.

 

- Lần này công lao của thượng sứ hàng đầu, tiểu tăng chỉ là chân chạy làm việc vặt mà thôi.

 

Tả Tùng Nham nhớ tới Tô Vân, lại nghĩ tới Đồng gia, những cao thủ Sóc Phương học cung đã chết kia cùng với quái kiếp tro bạo loạn khủng bố như thế, còn có Họa Bích tiên sinh chết oan thì không khỏi đau đầu.

 

- Người này, đến cùng là tới tra án, hay tới gây án thế?

 

Hắn cảm giác được gân trong đầu đang đánh bưng bưng, đầu tựa hồ lớn hơn ba vòng.

 

- Mấu chốt nhất là, ta thế mà ngớ ngẩn mời hắn vào học cung, còn to tiếng không biết thẹn bảo sẽ giữ bí mật, giữ thể diện cho hắn. Tràng cảnh này, sớm muộn cũng có một ngày lão tử không chịu nổi!

 

Tô Vân lần đầu đi tra án đã chết một mảng lớn linh sĩ cùng tây tịch tiên sinh, thậm chí ngay cả Đồng Khánh La - đại cao thủ đều Thiên Tượng cảnh đã chết, còn liên lụy tới một Họa Bích tiên sinh ở Tây đô, không thể không khiến Tả Tùng Nham cảm nhận được áp lực.

 

Ai biết Tô Vân lần sau đi ra ngoài tra án sẽ chết bao nhiêu người?

 

Văn Xương học cung thật có thể giữ bí mật cho hắn?

 

Tả Tùng Nham không tự chủ rùng mình, ngộ nhỡ ngày nào đó che không được?

 

- Không được, nhất định phải đi gõ hắn một cái!

 

 

Đồng phủ, Thần Tiên cư.

 

Đồng gia Sóc Phương là thế gia cực kỳ to lớn, Đồng phủ chỉ do vài chục tòa cao ốc hình thành quần thể lầu cao, những lầu cao này đều thuộc Đồng phủ. Mà Thần Tiên cư thì xây trên những tòa nhà cao trăm trượng này.

 

Đồng Khánh Vân lộ sắc mặt u ám, nhìn Sóc Phương trong bóng đêm, thấp giọng nói.

 

- Đến cùng là ai làm? Dám đụng đến ta Đồng gia trong lúc mấu chốt nhất?

 

Hắn xoay người lại.

 

- Vũ huyện úy, Đồng gia tổn hao rất nhiều nguyên khí, chỉ có thể điều động lực lượng của ngươi đi thế giới tầng thấp nhất tra một chút.

 

- Lão sư yên tâm, ta quản lý tất cả sai dịch của Sóc Phương, vô luận người kia làm như thế nào phá hoại xưởng kiếp tro đều sẽ lưu lại dấu vết.

 

Vũ Thần Thông lui về phía sau hai bước, lẻn vào bên trong bóng tối.

 

Đồng Khánh Vân nhìn về phía xa xa, nơi đó là nơi ở của Thánh Nhân.

 

Ánh mắt của hắn yếu ớt, không biết suy nghĩ cái gì.

 

 

Trong mật thất tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, Tô Vân ngồi bên trong nồi đồng, một bên nghỉ ngơi, một bên thôi thúc Huyền Vũ cảm ứng thiên, hắn dần dần cảm ứng được nguyên khí Huyền Vũ, bên trên thiên địa hồng lô trong cơ thể cũng nhiều thêm hình dáng lạc ấn của Huyền Vũ.

Tô Vân híp mắt, yên tĩnh dụng công, quan tưởng đối với hắn mà nói cũng là một giấc ngủ sâu, để thân thể và tâm thần hắn đều như đang nghỉ ngơi.

 

Qua không biết bao lâu, hắn lại đổi Kỳ Lân cảm ứng thiên.

 

Một đêm đằng đẵng trôi qua, đợi đến khi Trì Tiểu Dao đánh thức hắn, Tô Vân đã luyện một lần các mặt cảm ứng thiên khác.

 

- Sư đệ, ăn sáng thôi!

 

Tô Vân vội vàng mặc nhanh quần áo, Trì Tiểu Dao đợi đến hắn mặc chỉnh tề, lúc này mới đi vào xử lý sạch dược liệu cùng dược thủy bên trong nồi lớn, nói.

 

- Ngươi tối hôm qua cực khổ một đêm, thời điểm dưỡng thương lại làm bài tập, bởi vậy lần này tiên sinh mua thêm chút cơm sáng. Ngươi trước đi ăn, ta lập tức đi qua.

 

Tô Vân cười nói.

 

- Ta đợi học tỷ.

 

Trì Tiểu Dao nằm bên cạnh nồi lớn, lấy nước sạch dọn dẹp nồi lớn một lần, Tô Vân nhìn nàng từ phía sau, chỉ cảm thấy cô bé này thật đẹp mắt, dáng vẻ duyên dáng, đường cong ưu mỹ.

 

Trì Tiểu Dao trở về, thấy hắn đang nhìn mình chăm chăm, sắc mặt đỏ lên, thầm nghĩ.

 

- Sư đệ cái gì cũng tốt, đáng tiếc chính là ở Thiên Môn trấn, xuất thân không tốt. . .

 

Nàng mang giày vào, hai người cùng đi ra, chỉ thấy Đổng y sư mua tới mười, hai mươi người lượng cơm sáng, nói.

 

- Tô sĩ tử, ngươi ăn nhiều một chút. Ta ăn no rồi, các ngươi ăn đi. Đúng rồi Tô sĩ tử, bữa này ngươi mời ta, sau đó nhớ thanh toán tiền cơm.

 

Tô Vân sợ hết hồn, thầm nghĩ.

 

- Nhiều đồ ăn như vậy, ai có thể ăn hết? Chẳng lẽ bụng học tỷ lớn như vậy?

 

Bụng hắn xì xào vang vọng, vội vàng ngồi xuống dùng cơm.

 

Đổng y sư sờ lên cái cằm không có râu mép, mắt nhỏ híp thành hai cái khe hở, thầm nghĩ.

 

- Đêm qua, phía sau hắn liên tục hiện ra dị tượng, hiển nhiên đang tu luyện kỳ công gì đó. Xem hắn ăn bao nhiêu thì có thể nhìn ra hắn tiến cảnh tu vi tăng bao nhiêu từ tối hôm qua đến giờ. . .

 

Trì Tiểu Dao ngồi bênh cạnh thấy Tô Vân ở một bên ăn như hổ đói, thiếu nữ rất điềm đạm nho nhã, ăn từng ngụm nhỏ phần cơm sáng của mình.

 

Qua không lâu, Tô Vân đã quét sạch gần hai mươi người lượng cơm, chỉ cảm thấy vẫn còn có chút đói.

 

Trì Tiểu Dao sớm đã nhìn đến ngây người, thầm nghĩ.

 

- Sư đệ là một đầu rồng? Ăn nhiều như vậy? Nếu như là rồng, vậy thì môn đăng hộ đối. . .

 

 

 

Bên trong đôi mắt nhỏ của Đổng y sư lóe lên tinh quang, quay qua nói với nàng.

 

- Hắn tối qua làm bài tập quá lâu, thân thể thiếu hư, lại đi mua thêm phần cơm sáng cho mười người để hắn tẩm bổ, nhiều thịt chút.

 

Trì Tiểu Dao vội vàng rời đi.

 

Trong lòng Tô Vân có chút lo sợ.

 

- Đổng tiên sinh, ta ăn quá nhiều?

 

- Nếu ngươi không ăn sẽ chết đói.

 

Đổng y sư dời băng ghế ngồi gần bên cạnh hắn, mở hòm gỗ lấy ra châm bạc, chậm rãi nói.

 

- Con cháu phú quý làm bài tập đều phải chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống thượng đẳng, chất lượng càng cao càng tốt, bởi vì tu vi khí huyết tăng lên càng nhanh, tiêu hao thể năng càng nhanh. Nếu không ăn uống, thậm chí có khả năng sẽ đói đến ngất.

 

Tô Vân sợ hết hồn.

 

Đổng y sư dùng châm bạc chọc chọc lên da Tô Vân, châm bạc dần dần biến cong, nói.

 

- Có hai con đường để tu vi tăng lên, một là mượn nguyên khí từ thiên địa, đoạt thiên địa tạo hóa, một là hấp thu năng lượng từ trong cơ thể mình, đoạt chất dinh dưỡng của bản thân. Ngươi tối hôm qua làm bài tập, ta nhìn thấy phía sau ngươi hiện ra hư ảnh cổ quái, thiên địa nguyên khí gần như thành hình, là do ngươi hấp thu thiên địa nguyên khí hình thành dị tượng. Công pháp của ngươi rất lợi hại, có thể để cho thiên địa nguyên khí thành hình công pháp, căn bản không phải công pháp Trúc Cơ, Uẩn Linh cảnh giới!

 

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, nhớ tới công pháp đại nhất thống Đệ Bình nói.

 

- Chẳng qua cổ quái chính là, công pháp của ngươi có chút không đúng, ngươi dẫn động thiên địa nguyên khí cũng không thỏa mãn tu vi của ngươi tăng lên, để thể năng cơ thể ngươi nhanh chóng tiêu hao, cho nên ngươi cần tẩm bổ chút.

 

Đổng y sư tăng mạnh cường độ, lấy khí huyết gia trì châm bạc, sau một lúc lâu, châm bạc cuối cùng đâm rách làn da Tô Vân.

 

Hắn không khỏi thay đổi sắc mặt, lần này hắn sử dụng nguyên khí gấp đôi hôm qua!

 

Nói cách khác, tu vi Tô Vân tăng lên gần như gấp hai trong một đêm!

 

- Vấn đề của ngươi xuất hiện ở công pháp.

 

Đổng y sư đè xuống rung động trong lòng, thuận tay lấy một cái bình nhỏ lấy máu, trầm giọng nói.

 

- Công pháp của ngươi tinh dũng tiến mạnh, cực kỳ bá đạo, nhưng mà cũng không hoàn mỹ. Dẫn đến lúc tu luyện thiên địa nguyên khí không thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, cứ tu luyện thế mãi, tất sẽ làm căn cơ ngươi bị thương, để thân thể ngươi rơi vào bệnh trạng. Thời gian càng lâu, bệnh trạng càng sâu!

 

Tô Vân nhớ tới bộ dáng Đệ Bình, thầm nghĩ.

 

- Đệ Bình đều có vẻ bị bệnh, không ngừng ho khan, chẳng lẽ nói hắn cũng tu luyện công pháp đại nhất thống khiến bản thân thành người mang bệnh trạng?

 

- Đổng tiên sinh, có thể ăn bù không?

 

Hắn hỏi.

 

Đổng y sư lần này chỉ lấy một chút máu đã thu tay, lắc đầu nói.

 

 

 

- Ăn bù cũng không thể bù lại hoàn toàn. Trong thân thể ngươi tiêu hao hết một vài thứ gì đó, không có trong đồ ăn, có chút là từ trong sinh cơ, đạo gia gọi là tinh nguyên, là tính mạng. Bởi vậy, như ngươi tốt nhất ít luyện loại công pháp này đi, sẽ tổn hại tính mạng, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ này.

 

Tô Vân sợ hãi, đột nhiên tỉnh ngộ lại.

 

- Đổng tiên sinh, ta còn đang sửa chữa môn công pháp này, chờ ta thay đổi tốt, ngươi nhìn lại một chút phải chăng còn có tai hại.

 

Đổng y sư thu bình nhỏ máu lại.

 

- Ngươi có thể tùy thời tới tìm ta.

 

Trì Tiểu Dao mua được cơm sáng, Tô Vân lại ăn hết phần cơm sáng cho mười người này, trong lòng có chút sợ hãi.

 

- Ta tu luyện một đêm, thân thể đã thiếu đến loại trình độ này. May mắn Đổng y sư phát hiện phải kịp thời, bằng không hậu quả khó mà lường được! Ta nhất định phải đi một chuyến đến thế giới sau Thiên môn, phải đi. . .

 

Hắn rất sợ hãi đối với thế giới sau Thiên môn, nhưng lần này bất kể như thế nào cũng nhất định phải mạo hiểm một lần, đi vào thế giới kia kiểm tra tiên đồ, hoàn thiện công pháp đại nhất thống!

 

Trước khi không có hoàn thiện, hắn tuyệt đối không thể tu luyện môn công pháp này, càng không thể truyền thụ môn công pháp này cho bọn người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt!

 

- Đệ Bình cũng bởi vì công pháp đại nhất thống mới để cơ thể tổn thương đến bệnh, ta tuyệt đối không thể bước theo gót hắn!

 

Sau khi ăn cơm sáng, Tô Vân cùng Trì Tiểu Dao đi trên đường phố, thiếu nữ này lôi kéo hắn phấn khởi đi dạo cửa hàng mua quần áo dưới tầng thấp nhất của thế giới, mặc dù mua quần áo cho Tô Vân, nhưng cô bé này còn hào hứng nhưng cả Tô Vân, lôi kéo hắn đi lang thang.

 

Cuối cùng, Tô Vân ôm đống quần áo tích tụ như núi lảo đảo đi theo phía sau nàng.

 

Trong này không chỉ có quần áo của hắn, còn có quần áo của đám người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt, hơn nữa mỗi người đều có ba đến năm bộ.

 

Đúng lúc này, một cỗ xe Phụ Sơn thú dừng ở ven đường, Tả Tùng Nham đẩy cửa sổ xe ra, nói.

 

- Hai vị sĩ tử về học cung ư? Lên xe, ta chở các ngươi đi một đoạn.

 

- Cám ơn phó viện trưởng!

 

Trì Tiểu Dao mừng rỡ, bò lên xe, Tô Vân ở phía sau mệt mỏi nâng quần áo, loạng choạng lên xe.

 

Ánh mắt Tả Tùng Nham lấp lóe, thầm nghĩ.

 

- Vị thượng sứ này thoạt nhìn như một thiếu niên bình thường thật thà, nhưng rất khó ứng phó. Lần này nhất định phải rung cây dọa khỉ. . .

 

Tô Vân để quần áo xuống, chào hỏi Tả Tùng Nham.

 

- Sĩ tử Tô Vân, gặp qua lão đại.

 

Trong lòng Tả Tùng Nham nhảy lên kịch liệt hai cái, kêu to một tiếng, tựa như sau gáy bị người đánh một gậy.

 

- Ta bị hắn rung cây dọa khỉ!

 

Trong lòng lão giả sợ hãi.

 

- Đi lên đã hạ mã uy ta, mưu tính thật lợi hại!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.